Rừng rậm tối đen yên tĩnh, sự yên lặng làm người ta bất an như bão tố sắp ập tới. Bóng dáng thật lớn không ngừng xoay vòng trên không trung rừng rậm, một lần lại một lần, đôi mắt sắc bén không buông tha bất cứ cành cây ngọn cỏ nào ở bên dưới.
Y Cách Tát Tư vội vàng trở về nhưng không thấy bóng dáng Bội Ân, y chỉ cảm thấy một trận lạnh lẽo ập tới, hệt như rớt vào hầm băng.
Y biết Bội Ân không có khả năng một mình lêu lỏng trong rừng rậm xa lạ, hơn nữa y cũng rất hiểu tính tình lười nhác của bầu bạn, chỉ muốn nằm một chỗ chứ không nguyện leo xuống khỏi thân cây đi lại… Loại trừ tất cả khả năng có thể, Bội Ân rời đi chỉ có một nguyên nhân duy nhất—— cậu gặp mãnh thú nguy hiểm!
Y Cách Tát Tư tức giận đấm một quyền lên thân cây, thầm mắng chính mình không cẩn thận, cư nhiên để bầu bạn một mình trong rừng rậm nguy hiểm.
Vuốt mặt, Y Cách Tát Tư cưỡng chế sợ hãi trong lòng. Y lần theo dấu chân Bội Ân cẩn thận tìm kiếm, rất nhanh liền đuổi tới bờ sông. Nhìn dấu chân tán loạn ở đó, mãnh sư cao ngạo nhất thời sợ hãi quá mức—— nơi này cư nhiên có dấu móng vuốt của sấm long!
Y Cách Tát Tư chỉ cảm thấy đầu óc mình quay cuồng, ngay cả trái tim cũng đình chỉ không nảy lên nữa.
Sấm long… sấm long… y không ngừng thầm an ủi mình: loài sinh vật sấm long tuy hung mãnh nhưng nó không thích ăn vật chết, hẳn nó sẽ mang Bội Ân về sào huyệt.
Nhưng chết tiệt! Sào huyệt sấm long rốt cuộc ở đâu——
Y Cách Tát Tư thú hóa thành mãnh sư khổng lồ bay lượn trên không trung rừng rậm, cổ họng phát ra từng tiếng gầm nhẹ phẫn nộ. Y chưa từng cảm thấy thất bại như thế này… Nếu ở trên mặt đất, y có thể dễ dàng truy lùng mùi Bội Ân, nhưng trên không trung—— đừng nói Bội Ân, ngay cả mùi của sấm long cũng không ngửi thấy.
Đáng chết, đáng chết!
Y Cách Tát Tư ngửa đầu phát ra tiếng kêu khóc, tiếng rống phẫn nộ không ngừng vang vọng tới tận chân trời.
Tìm kiếm suốt một đêm dài, rốt cuộc—— lúc gần sáng, Y Cách Tát Tư tìm được sào huyệt sấm long.
Sau một phen ác đấu, đám ác điểu cùng loại với dực long rất nhanh bại trận, mà Y Cách Tát Tư lại tiếp tục gấp tới độ xoay quanh. Chỉ thấy mãnh sư khổng lồ không ngừng lục tung xào huyệt sấm long, tựa hồ đang tìm kiếm gì đó. Mấy cái trứng long trắng bóc bị hất văng ra khỏi ổ, sấm long giận mà không dám nói gì, chỉ có thể ở xa xa nhìn, ánh mắt tha thiết nhìn mãnh sư hất văng hang ổ của mình lên trời.
“Đáng giận——”
Nổi giận đùng đùng ly khai khỏi hang ổ của sấm long trên vách núi đen, Y Cách Tát Tư lúc này đều bị lo lắng cùng kinh hoảng bao trùm. Giờ phút này y làm sao còn ý niệm tìm kiếm bầu bạn, chỉ một lòng hi vọng Bội Ân có thể an toàn trở lại bên người mình.
Y Cách Tát Tư vô cùng ảo não, hận không thể lập tức thề với trời: chỉ cần Bội Ân bình an, y thề không bao giờ… đi tìm kiếm đồng bạn nữa, chỉ toàn tâm toàn ý vĩnh viễn bảo hộ Bội Ân của mình…
Không có đầu mối tìm kiếm trong rừng rậm vài ngày, Y Cách Tát Tư giống như mất hồn, cả rừng rậm đều bị y lục tung không có chút an bình. Mà ở một đầu khác, Bội Ân ngay sau hôm được cứu đã bị Tác Lan Đặc mang về bộ lạc thú nhân.
Bởi vì phần lớn thời gian Y Cách Tát Tư đều tìm kiếm sào huyệt sấm long ở phía đông nên tự nhiên bỏ lỡ bộ lạc hồ tộc ở phía tây nam.
Đây là lần đầu tiên y cùng Bội Ân bỏ lỡ nhau——
Bộ lạc thú nhân.
Ngày thứ ba, Bội Ân mê man vài ngày rốt cuộc cũng nặng nề tỉnh lại. Cậu đánh giá căn phòng nhỏ xa lạ trước mắt, trong đầu một mảnh mờ mịt.
Đây là… đâu?
Bội Ân chỉ nhớ Y Cách Tát Tư ra ngoài săn bắn, lưu lại cậu trong rừng; tiếp đó không hiểu sao cậu cảm thấy bụng đau đớn không chịu nổi, sau đó yết hầu bắt đầu khô ran như bị hỏa thiêu… Hình như, ở bờ sông cậu đã bị một loài chim lớn nào đó bắt được, còn những việc phát sinh sau đó, Bội Ân đều mơ mơ màng màng, không có nhiều ấn tượng lắm.
Kì quái, lúc ấy sao mình lại có cảm giác khát đến vậy? Bội Ân vuốt vuốt cổ họng, ngón tay ngoài ý muốn chạm tới thứ gì đó lạnh lẽo.
“Thủy tinh?”
Kinh ngạc nhìn mảnh thủy tinh hình thoi không biết được đeo trên cổ mình từ lúc nào, chính là chỉ vừa chạm vào nó cậu liền cảm thấy một nguồn năng lượng cuồn cuộn không ngừng tiến vào cơ thể.
Thật sự là—— cảm giác thần kì.
“A, ngươi tỉnh.” Thiếu niên gầy yếu đeo một cái sọt trúc còn lớn hơn cả mình tiến vào phòng, thấy Bội Ân đã tỉnh lại thì vội vàng buông sọt trúc, chạy tới bên cạnh.
“Ngươi có cảm thấy tốt hơn chưa?”
Đối mặt với ánh mắt trong suốt, mong chờ của thiếu niên, Bội Ân theo bản năng gật đầu.
“Xin hỏi, đây là đâu?”
“Nơi này là bộ lạc thú nhân.” Thiếu niên nhanh nhẹn chạy tới bên người Bội Ân, cười hì hì ngồi xuống mép giường, đong đưa chân.
Bộ lạc thú nhân? Bội Ân hơi nhướng mi, đây là bộ lạc thú nhân vô cùng cường hãn trong truyền thuyết?
“Ân… ta nhớ ta đang ở rừng rậm của hồ tộc mà?” Quay đầu, Bội Ân lộ ra vẻ mặt mê mang. Rất nhanh, thiếu niên liền giải thích nghi hoặc của cậu.
“Là Tác Lan Đặc mang ngươi về, hắn nói hắn cứu được ngươi khỏi miệng sấm long.”
Hóa ra loài chim to kia gọi là sấm long. Bội Ân yên lặng nhớ kĩ tên Tác Lan Đặc, vừa định hỏi tiếp thì lại nghe thiếu niên tiếp tục thao thao bất tuyệt, không hề có xu thế muốn dừng lại, cứ như cái máy hát tự động.
“Tuy nói là Tác Lan Đặc cứu ngươi, nhưng ta cũng có công lao nga. Máu của Tác Lan Đặc có thể duy trì cơ thể ngươi một đoạn thời gian, nhưng y cùng sao cũng không phải phụ thân bảo bảo. Nghe nói mãnh sư nhận thức huyết thống, lúc ấy tình huống bảo bảo thực nguy hiểm, cho nên mới bất đắc dĩ tiếp nhận máu Tác Lan Đặc, hấp thu năng lượng của thú nhân, nhưng chung quy vẫn không thể là pháp lâu dài.”
Thiếu niên cười hì hì chỉ vào thủy tinh trong ngực Bội Ân nói tiếp: “Vẫn là ta thông minh, cho ngươi đeo thủy tinh của bộ tộc chúng ta. Nó chứa đựng nguồn sinh lực dồi dào cho giống cái đang mang thai, như vậy ngươi cũng không quá vất vả.”
“Từ từ——” Đầu óc Bội Ân có chút hỗn loạn, cậu đỡ trán, càng nghe càng cảm thấy mê hoặc, bất đắc dĩ đánh gãy lời thiếu niên.
“Ngươi nói cái gì? Bảo bảo… năng lượng… ta, ta mang thai?”
“Ngươi cư nhiên không biết?” Thiếu niên trừng to mắt, giống như nghe thấy một chuyện không tể tin nổi: “Hay là, ngươi ngay cả chuyện mình hoài bảo bảo mãnh sư cũng không biết?”
“Không phải… ta chỉ có chút kinh ngạc.” Bội Ân không khỏi cười khổ, sau đó cảm khái, kết hợp một lần liền mang thai, nên bội phục năng lực của Y Cách Tát Tư quá tốt; hay nén giận vì vận khí của cậu quá tồi đây?
“Cái kia, ngươi không cần lo lắng. Tuy phương thức sinh sản của mãnh sư bảo bảo rất đặc biệt, bất quá ta nghĩ An hẳn sẽ có biện pháp.” Thiếu nhiên nhìn thấy sắc mặt Bội Ân có chút tái nhợt, liền do dự mở miệng an ủi.
“Ngươi biết?” Nghiêng đầu, ánh mắt Bội Ân liếc nhìn về phía sọt trúc ở góc phòng: “Ngươi là y sư?”
“Không phải không phải.” Thiếu niên vội vàng xua tay: “An mới là y sư của bộ lạc, rất lợi hại nga, còn là đại diện tộc trưởng. An.. ngạch, trước mắt không ở bộ lạc, nên mới do ta chiếu cố ngươi.”
“Cám ơn.” Bội Ân cười mỉm, nụ cười mang theo hơi thở bình thản yên lặng, giống như xuân hoa đua nở, làm thiếu niên nhìn đến thất thần.
“Ta đoán, chuyện mãnh sư cũng là An nói cho ngươi đi?”
“Ân, không sai biệt lắm.” Thiếu niên gật đầu, nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Bội Ân, nhịn không được nghi hoặc, mở miệng hỏi: “Ngươi không sợ sao?”
“Sợ cái gì?”
“Mãnh sư bảo bảo a, đều là dùng phương thức kia để sinh ra…”
“Ngươi nói là xé bụng giống cái, sau đó lấy trứng ra?” Bội Ân cụp mi mắt, gương mặt không có biểu tình gì, chỉ nghe cậu thản nhiên nói một câu.
“Ta đã sớm biết.”
Hoàn Chương .