Cho dù giữa hai chú hổ con phát sinh chuyện gì thì quan hệ giữa hai bé cũng đã có đột phá, lúc đầu là không hề hợp nhau, giờ thành một đôi anh em thân thiết. Lần này Tư Văn vẫn bày một quầy bán tương nhưng thêm một chút điểm tâm nhỏ, chủ yếu là do phát hiện ngũ cốc nên thức ăn nhà anh cũng đa dạng hơn. Đời trước Tư Văn không phải đầu bếp nhưng từ nhỏ đã giúp ông nội nấu cơm, sau này sống một mình, qua nhiều năm như vậy, cũng biết khá nhiều món.
Trên cơ bản mỗi ngày Mill sẽ đến quầy bọn anh giúp đỡ, trông bé Khải Khoa. Từ ngày biến hình, hổ con liền mê trò chơi biến tới biến lui, hơn nữa chơi không biết mệt. Không nói đến kinh hách của Tư Văn và Vân vì sở thích này của bé, cuộc sống của nhà anh cũng vì việc này mà rối loạn. Berg cũng có giai đoạn này nhưng may mà chỉ trong một tháng, kinh nghiệm một tháng kia khiến Mill rộng lượng với Khải Khoa hơn chồng chồng Tư Văn nhiều, vì thế nên càng thường đến.
Ngoại trừ muốn đến giúp cháu nhà mình thì còn có một nguyên nhân quan trọng là Berg. Hai chú hổ con thành anh em liền phát huy nhuần nhuyễn phẩm cách tương thân tương ái tốt đẹp. Mỗi ngày đều ngóng trông anh em tốt của mình, nếu không cho đến, hổ con sẽ đại náo ở nhà, móng vuốt nhỏ sắc nhọn cào đến nơi nơi đều là dấu vết. Nếu Be mà dùng vũ lực trấn áp bé thì bé sẽ ỉu xìu, tội nghiệp chui vào góc, bộ dáng đáng thương khiến hai chồng chồng mềm lòng không thôi.
Đủ loại nguyên nhân, hai anh em ngày nào cũng ở cùng nhau, không bao lâu, cơ hồ tất cả những người đến tham gia ngày trao đổi đều biết nhà bán tương kia có hai thú con đáng yêu. Hai bé con đáng yêu như mộng ảo, được phần đông người trong chợ hoan nghênh, mỗi lần đi đường đều thu được rất nhiều quà. Tư Văn mỗi lần đều cảm giác dở khóc dở cười, loại cảm giác như ngôi sao nhỏ tuổi của thú thế sao mà chẳng có liên quan gì đến nhóc con xấu xa chỉ biết làm nũng bán manh có đuôi hổ tai hổ kia vậy?
Lần thi đấu trong hội trao đổi này, Tư Văn không tham gia, Og cũng không ép anh. Mấy ngày nay cuộc sống của anh vô cùng dễ chịu, mỗi buổi sáng tỉnh lại, trong lòng là người yêu của mình, trên giường nhỏ cách đó không xa là hổ con lông xù. Một nhà ba người sinh hoạt bình thản mà hạnh phúc. Thỉnh thoảng hổ con nghịch ngợm quấy rối cũng chỉ khiến cuộc sống càng thêm đa dạng, muôn màu muôn vẻ.
Lần trước không đổi gì nhiều, phần lớn đều là rong biển, tảo tía, lần này Tư Văn muốn đổi chút cá biển. Cá biển giàu dinh dưỡng, còn có ích cho phát triển não bộ. Tuy hổ con không cần thi đại học nhưng thông minh vẫn cần thiết. Hổ con hôm nay được Mill và Be dẫn ra ngoài chơi, Vân lại bị Sitter lôi đi, Tư Văn cũng không bày quán nữa mà nhân cơ hội đi đến chỗ của tộc Nước.
Đôi chồng chồng lần trước bán hải sản cho anh cũng đến, năm nay ngoại trừ rong biển và tảo tía, bọn họ còn mang theo không ít cá biển. Tư Văn giao tiếp với họ, cảm thấy không tồi, tuy cá biển họ mang tới mỗi loại không nhiều nhưng lại rất phong phú về chủng loại, hơn nữa hình thể cũng bình thường. Tuy biết vì hoàn cảnh khác nhau nên bộ dáng và hình thể của cá có biến hóa, thế nhưng so với một con cá to gần bằng một con thú ụt ịt trưởng thành, Tư Văn vẫn thích những con cá tương đương với trên Trái Đất, hình thể cũng không quá lớn hơn.
Tộc Nước bán đều là cá khô, Tư Văn hỏi Lam Bối mới biết là họ treo trên đảo sấy khô. Có lẽ là độ mặn nước biển ở thú thế rất cao, cá biển phơi khô xong sẽ kết một tầng sương mối mỏng ở bên ngoài. Như vậy cá ăn rất ngon, thịt cá cũng càng thêm dai, hơn nữa có muối, lúc nấu cũng tiện. Bọn Lam Bối mang cũng không nhiều cá, Tư Văn liền đổi hết về, để lại cho nhà mình một phần, lại tặng mấy nhà quen biết cũng hết.
So với cá biển, Tư Văn càng thích tôm hùm hoặc cua biển, nhưng mấy thứ này không hề có bóng dáng. Việc này cũng dễ hiểu, không có cách bảo tồn, vậy nên Tư Văn cũng chỉ có thể chấp nhận. Ngoại trừ cá biển, anh còn đổi rất nhiều rong biển và tảo tía. Vì anh đổi khá nhiều, Lam Bối vui vẻ liền tặng anh những thứ còn lại trên sạp.
Tư Văn cũng không khác người, lưu loát nhận, cũng nói sang năm anh vẫn cần những thứ này, muốn họ mang nhiều một chút. Mùa đông trước, Vân mang thai, thích ăn những thứ kỳ kỳ quái quái, Tư Văn liền vắt óc suy nghĩ, cư nhiên lại làm ra miến khoai lang. Tuy hiệu suất thấp, sản lượng không cao nhưng dùng để nấu ăn cực ngon. May mà năm nay trồng khoai lang, nếu không chỉ đào ở ngoài thì không đủ cho mấy nhà ăn.
Làm ra miến, Tư Văn liền nghĩ đến trước kia, đến tết ông nội sẽ rán các loại mọc và một loại tên là thanh tranh. Thanh tranh là tên địa phương mà quê anh gọi, còn tên phổ thông là gì anh cũng không để ý. Nguyên liệu chính làm thanh tranh là canh xương, thịt, rong biển, miến và tinh bột khoai lang. Quan trọng nhất là canh, ngoài xương thì nhất định phải có một miếng thịt toàn mỡ lớn và một miếng ngũ hoa, như vậy canh hầm sẽ cực kỳ béo.
Vớt ngũ hoa trong canh ra băm nhỏ, ngâm rong biển, rửa sạch thái sợi, miến chín trộn tinh bột theo tỉ lệ nhất định, cho thêm gia vị, cuối cùng dùng canh trộn những thứ này lại, phải dính mịn nhưng không thể quá khô hoặc quá nhão. Tư Văn dùng gỗ làm vài cái lược bí theo trí nhớ, trải vải bố sạch sẽ lên trên, sau đó để hỗn hợp nguyên liệu với độ dày nhất định vào lược bí, ép chặt, bỏ vào nồi chưng.
Thanh tranh hấp chín cực kỳ ngon, canh béo bùi hòa với miến, tinh bột, ngon mà không ngán, nhưng mà không thể ăn nhiều, dù sao đại bộ phận đều là tinh bột, ăn nhiều không tốt cho dạ dày. Thanh tranh nguội ăn không ngon, nhưng quan trọng nhất là ăn chung với đồ ăn, dù là món hầm hay món xào, cho chút thanh tranh vào sẽ phát hiện hương vị của thanh tranh càng thêm ngon miệng. Mùa đông rét lạnh, ăn một món nóng hổi, bên trong có rất nhiều thanh tranh ngon lành, nghĩ lại đều là một loại hưởng thụ.
Vậy nên lúc này Tư Văn cố ý dặn Lam Bối sang năm chuẩn bị nhiều rong biển hơn, Vân thích ăn thanh tranh nhất, vậy nên không thể thiếu nguyên liệu được.
Mang đồ về, Tư Văn trên đường còn mua mật ong. Tuy anh ghét hương vị của nước mật ong nhưng không thể không thừa nhận lợi ích đối với thân thể của nó. Để bạn đời và con có cơ thể khỏe mạnh, thứ này chắc chắn phải mua nhiều. Vì thế hôm nay Tư Văn càn quét từ đầu chợ tới cuối chợ, mua tất cả những thứ mà anh biết tốt cho cơ thể. Nhìn một đống bao lớn bao nhỏ, Tư Văn không khỏi cảm khái, trong mỗi người đều có tính mua sắm cuồng nha!
Chớp mắt đã hết ngày trao đổi. Quán quân năm nay không phải tộc Dực Hổ mà là tộc Dực Sư, họ lựa chọn đậu phụ của tộc Dực Hổ. Từ lúc làm ra đậu phụ, kỹ thuật của Tư Văn ngày càng thuần thục, còn làm ra cả đậu phụ khô, tàu hủ ky, v.v… Người ngoài đều nghĩ là anh làm nhưng Tư Văn biết, đại bộ phận đều là Sitter mày mò ra, Tư Văn chỉ cung cấp ý tưởng. Không thể không nói, làm một kẻ tham ăn, Sitter có thiên phú cực cao trong việc nấu nướng.
Trước khi bọn anh đi đã gieo lúa mì vụ xuân. Vì lo chuyện này nên ngày trao đổi vừa chấm dứt, Tư Văn liền thu thập hành lý chuẩn bị về nhà. Lúc người một nhà đang tính đi thì Mill dẫn Berg tới. Thì ra Mill luyến tiếc Vân, Berg luyến tiếc Khải Khoa, người một nhà liền quyết định cùng bọn anh đến tộc Dực Hổ xem xem, coi như là một lần ra ngoài tộc chơi.
Vân đương nhiên rất vui vẻ. Tuy không gặp chú nhiều lần nhưng cậu thấy rất thân thiết, hơn nữa tính cách của Mill cũng rát tốt, quan hệ giữa hai chú cháu cực kỳ thân mật. Tuy vui vẻ nhưng Vân vẫn trưng cầu ý kiến của Tư Văn. Tư Văn hoan nghênh đồng thời cũng rối rắm. Hai chú hổ con biết chuyện thì mừng rỡ lăn lộn trên mặt đất.
Cả nhà đều vui, hai gia đình liền cùng nhau trở về tộc Dực Hổ.
Zổ: hôm trc đi Đinh Lễ mua hết bn tiền mua Hảo mộc nè, Trạm xe bus nè, Lần nữa làm người nè, tiểu thư hoàn hảo nè, quên mua trạch nam, tại đang cầm thì con em gọi ra đón nên quên luôn OTZ
mua cả Vàng Vàng, vậy nên giờ tui thành fan cuồng của Vàng Vàng rồi TvT hay quá mạ ơi, yêu Vàng Vạng quá đi mất