Thú Nhân Chi Tư Văn

chương 54

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Người đến là một giống cái tóc đen mắt đen, khuôn mặt thanh tú, thoạt nhìn như hai mươi mấy tuổi, nhưng người thú thế từ ba mươi đến một trăm tuổi đều trông như thanh niên, một trăm tuổi đến một trăm năm mươi tuổi là trung niên, sau một trăm năm mươi tuổi mới giống người Trái Đất mà từ từ già đi, nên cho dù người này nhìn rất trẻ, Tư Văn vẫn không dám khẳng định tuổi của đối phương.

Tư Văn yên lặng quan sát giống cái này, từ diện mạo mà nói thì hẳn là không có quan hệ gì với nguyên thân, người tộc Dực Hổ tuy cũng là mắt đen tóc đen nhưng đường nét không thâm như giống cái trước mắt. Nói cách khác, nếu người tộc Dực Hổ là người tộc Hán thì giống cái trước mắt chính là người dân tộc thiểu số, hình dáng khác nhau rõ ràng. Hơn nữa trong số những người tộc Dực Hổ đến đây thì không có người này, vậy nên người này hẳn là không phải người tộc Dực Hổ.

Nghĩ đến đây, Tư Văn nhẹ nhàng thở phào, không phải người tộc Dực Hổ có nghĩa là không có quan hệ đặc biệt gì với nguyên thân. Tuy anh xuyên đến đã lâu như thế, việc của nguyên thân cũng đã biết bảy tám phần, nhưng không phải là không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất sao? Vạn nhất anh không biết gì nhưng lại có quan hệ gì với giống cái trước mắt này thì không phải là anh có thể bị bại lộ sao?

Giống cái nhìn nhìn Tư Văn, hơi do dự, hỏi: “Xin hỏi, cậu là Tư Văn sao?”

Tư Văn đè ép các loại ý tưởng trong lòng, buông đồ trong tay xuống, gật đầu nói: “Đúng vậy, xin hỏi ngươi là?”

Trên mặt giống cái lộ ra ý cười, một bộ may mắn: “Tôi là Mill, là người tộc Hổ, xin hỏi bạn đời Vân của cậu có phải là cũng đến tham gia ngày trao đổi cùng cậu không? Có thể để tôi gặp Vân không?”

Tư Văn lắc đầu: “Em ấy đi cùng tôi, nhưng tôi không thể để ông gặp em ấy được, em ấy đang nghỉ ngơi, hơn nữa, nói thật, tôi cũng không biết vì sao ông muốn gặp bạn đời của tôi. Theo tôi được biết thì em ấy cũng không biết ông.”

Mill sửng sốt, trên mặt lộ vẻ mừng: “Xem ra cậu rất thích nó, tôi sẽ không làm chuyện bất lợi với Vân nên cậu không cần cảnh giác như vậy đâu. Hôm nay hai người mới đến, Vân đúng là sẽ mệt chết, tôi sẽ chờ nó nghỉ ngơi tốt rồi lại tới. Đây là trái cây mà chỉ tộc Hổ chúng tôi mới có, ăn rất ngon, hy vọng Vân sẽ thích.” Ông buông túi da thú nhỏ trong tay xuống, mỉm cười gật đầu với Tư Văn xong liền trở về.

Tư Văn cau mày mở túi ra, bên trong là mười mấy trái cây màu tím, thoạt nhìn khá giống măng cụt trên Trái Đất, không có độc, chỉ là trái cây bình thường. Tư Văn tách một quả ra nhìn, loại trái cây không biết tên này thực tế chính là măng cụt. Măng cụt là đồ tốt, vừa ngon vừa giàu dinh dưỡng. Vậy nên dù mục đích của người này là gì thì trái cây này vẫn có thể cho Vân ăn, huống chi, trực giác của anh cảm thấy người kia không có ác ý với Vân.

Thu dọn xong đồ đạc, Tư Văn ra cửa tìm Og. Là tộc trưởng tương lai của tộc Dực Hổ, Og ngoại trừ là thủ lĩnh của nhóm đầu tiên thì còn là thủ lĩnh của tất cả các tộc nhân đến tham gia ngày trao đổi, anh phải đại biểu cho tộc Dực Hổ để trao đổi thương thảo với các bộ lạc khác. Tư Văn đến tìm anh là để hỏi xem vị trí an bài như thế nào, nếu anh và Vân đã mang đồ đến thì đương nhiên là hy vọng có thể đổi hết.

Lúc Tư Văn đến đã có vài người tới trước, đợi khi mọi người đến đông đủ, Og bắt đầu phân phối quầy hàng của mọi người. Giống những năm trước, quầy hàng của tộc Dực Hổ nằm cạnh quầy hàng của tộc Hồ và tộc Dực Xà. Điều Og phải làm là phân chia quầy hàng trong phạm vi của mình, để mọi người lựa chọn, phương pháp nhìn có vẻ hỗn loạn nhưng lại không gây ra bất mãn và rối ren. Mọi người vốn không quá để ý đến vị trí quầy hàng, nếu ai không thích cũng sẽ tự đổi với người khác, nhưng tình huống này cũng rất ít xảy ra.

Biết được vị trí cụ thể quầy hàng của mình, Tư Văn chào hỏi Og và Bacon xong liền trở về, tính tính thời gian, Vân chắc cũng sắp tỉnh. Quả nhiên, anh về tới nhà một lúc, Vân đã dụi mắt, đầy mặt ngơ ngác đi ra.

Tư Văn đang xử lý con mồi, hay tay đầy máu, thế nhưng mặt lại cười dịu dàng, nhìn thế nào cũng thấy không phù hợp. Thế nhưng, ở thú thế, không ai sẽ cảm thấy thế. Lúc giống đực đi săn và xử lý con mồi đều sẽ có máu me nhầy nhụa, mọi người đều đã quen, vậy nên Vân đi đến bên cạnh Tư Văn, cắn mặt anh một cái, hàm hồ nói: “Buổi sáng tốt lành.”

Lời này vừa ra, Tư Văn liền nhịn không được bật cười, thì ra cục cưng còn tưởng là buổi sáng: “Mau rửa mặt đi em, sắp ăn cơm trưa rồi.”

Vân ngẩn người, ngẩng đầu nhìn nhìn chung quanh, lúc này mới đột nhiên ý thức được bọn họ đã không ở tộc Dực Hổ, hơn nữa bây giờ đã là giữa trưa.

Tư Văn hôn lên khuôn mặt hơi đỏ của cậu, thúc giục cậu đi rửa mặt rửa tay, bản thân thì nhanh tay nấu cơm.

Hoa quả sau bữa cơm hôm nay là măng cụt mà Mill đưa. Tư Văn bóc thịt quả ra, đặt lên bàn, thịt quả màu trắng nổi bật trên đĩa màu vàng, thoạt nhìn rất ngon mắt. Măng cụt vừa lấy ra, mắt của Vân liền dính vào. Tư Văn đặt đĩa xuống, cậu liền chỉ vào măng cụt hỏi: “Đây là gì ạ? Phát hiện mới của anh sao?”

Tư Văn xoa nhẹ đầu cậu, cười nói: “Không phải do anh phát hiện đâu, là người khác đưa, là trái cây mà tộc Hổ mới có, anh cũng không biết tên là gì.”

Mắt Vân sáng lên, hưng phấn nói: “Thứ này chỉ tộc Hổ mới có?” Tư Văn gật đầu, nụ cười trên mặt cậu càng lớn, than thở nói: “Thì ra là quả kì quặc, nghe nói thứ này có vỏ ngoài màu tím, còn rất dày, thịt quả bên trong là màu trắng, chua chua ngọt ngọt, ăn rất ngon, còn không anh?”

Tư Văn đứng dậy, lấy một quả từ trong phòng để đồ đưa cho cậu. Vân nhận lấy, quan sát cẩn thận một lúc, tự tay tách vỏ ra ăn xong mới thỏa mãn đi ăn thịt quả trên đĩa. Tư Văn nhìn cậu ăn sung sướng, tâm tình cũng tốt hơn không ít, giả bộ như vô tình hỏi: “Em có quen ai ở tộc Hổ không?”

Vân nuốt thịt quả trong miệng xuống, nói: “Không ạ! A, đúng rồi, còn không anh? Cho Cát và Sitter nếm thử, nếu không thì bưng chỗ này cho họ cũng được.”

Tư Văn nén tâm tư, cắn một ngụm trên miệng cậu, cười nói: “Em cứ từ từ mà ăn, trong kia còn vài quả nữa.”

Giống cái kia rốt cuộc là ai, có mục đích gì, Tư Văn tuy để bụng nhưng lại không hỏi thăm ra cái gì. Vân căn bản không biết người nào ở tộc Hổ, giống cái kia đến tìm Vân làm gì, anh không biết. Từ ngày họ đến đến khi ngày trao đổi chính thức bắt đầu, trọn ba ngày giống cái kia cũng không xuất hiện, Tư Văn từ rối rắm biến thành binh đến tướng chắn, nước đến đất ngăn.

Vì họ đi khá chậm nên ngày hôm sau khi bọn họ tới, tổ thứ hai của tộc Dực Hổ cũng tới, mà ngày thứ ba cũng là lúc mà ngày trao đổi chính thức bắt đầu.

Hôm đầu tiên ngày trao đổi chính thức bắt đầu, Tư Văn cũng mang đồ của anh đặt lên quầy hàng của mình, bên cạnh chính là quầy của bọn Bacon. Như vậy thì hai quầy hàng chỉ cần một người trông là được, người còn lại có thể lo cho ba giống cái. Lần này Og không tham gia trao đổi, thân là tộc trưởng tương lai, việc anh phải làm rất nhiều, không có thời gian để mỗi ngày trông hàng, Sitter lại không chịu ngồi yên nên bọn họ liền không trao đổi. Nhưng Sitter cũng không hết hy vọng, mang một ít đồ linh tinh tự làm đến, tính đặt ở quầy hàng của Vân hoặc Cát xem xem.

Lần này Tư Văn mang đến ngoại trừ một bộ phận da thú thì chính là tương và dưa chua anh tự làm. Trước kia mùa đông không có đồ ăn, ngoại trừ củ cải thì chỉ có cải trắng, ông nội anh sẽ trồng nhiều loại rau hơn vào mùa hè và mùa thu, đến mùa đông chúng sẽ thành dưa chua ngon lành. Trẻ con nhà nghèo trưởng thành sớm, tay nghề làm dưa chua của anh là do tự tay ông nội dạy, cực kì tốt, mùa xuân vừa đến anh đã làm rất nhiều dưa chua, giờ qua hai ba tháng đã có thể ăn.

Còn tương thì do anh xay gia vị và hương liệu thành bột để làm, bên trong có rất nhiều bột ớt, lúc nướng thịt quét lên sẽ rất ngon. Ớt là một trong những thực vật mà ăn phát hiện sớm nhất, cùng thời gian với khoai tây. Ớt ở đây không khác ở trên Trái Đất, có khác thì chỉ khác ở trình độ cay. Ớt mà anh phát hiện trông giống ớt chỉ thiên nhưng cay hơn ớt chỉ thiên ở Trái Đất rất nhiều.

Lúc đầu anh làm cũng chỉ để Vân được ăn ngon và ăn nhiều hơn, hơn nữa nghĩ đến chuyện người ở đây chưa từng ăn cay, không biết họ có thể ăn cay đến đâu nên Tư Văn chỉ làm hơi hơi cay. Nhưng không ngờ là không chỉ Vân thích ăn tương mà người nào ăn thử cũng đều thấy ngon, trong bộ lạc thường có người đến đổi. Vậy nên khi chuẩn bị đồ cho ngày trao đổi, thứ đầu tiên Tư Văn nghĩ đến là nó.

Ngày đầu tiên là Tư Văn trông hàng, Bacon làm hộ vệ của ba giống cái. Tư Văn đưa cho Vân một túi đầy tiền, dặn cậu thích gì thì mua, yên tâm để anh trông quán. Tiền ở thú thế là một loại đá nhỏ màu vàng, tuy nhìn khá giống vàng nhưng thực ra là đá thật, loại đá này cơ hồ chỉ có một kích cỡ, ngay từ lúc đầu đã như thế, cũng vì vậy mà thú thế mới chọn nó làm tiền.

Thủ đoạn khuyến mãi trên Trái Đất rất nhiều, Tư Văn lại bán đồ ăn, người khác chưa ăn thì chưa biết mùi vị, tất nhiên không ai mua, vì thế Tư Văn liền làm ăn thử. Thịt nướng quét tương bị chia thành các miếng nhỏ giống nhau, đặt trên lá sạch sẽ, dưa chua cũng thế. Phương pháp khuyến mãi thông thường ở Trái Đất nhưng lại mới mẻ với thú thế rất nhanh đưa tới cho anh rất nhiều khách hàng. Không chỉ tương và dưa chua đắt hàng, ngay cả da thú cũng bán nhanh hơn người khác.

Dù sao thì cảm giác thấy tiền chảy vào túi mình đúng là quá tốt, đương nhiên, không phải tất cả mọi người đều dùng tiền, phương thức trao đổi thông thường nhất ở thú thế vẫn là lấy hàng đổi hàng, vậy nên một ngày này anh cũng thu được không ít thứ, trong đó có đậu tương mà anh quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn. Phát hiện đậu tương khiến tâm trạng của Tư Văn cực kì tốt, nhưng loại tâm trạng tốt này khi nhìn thấy Mill lại đến liền trở nên vi diệu.

Zổ: quả măng cụt trong QT là sơn trúc, tìm mãi không ra, đến đoạn tả tui mới nghi là măng cụt, xong đi tra lại thì đúng luôn ~

Tui mới đọc xong bộ Sửu phu nan giá, chủ thụ, mỹ thực, xuyên không, công là tướng quân giải giáp quy điền, đọc đoạn đầu khá là ức chế = =+. Nguyên thân rất xấu, con nhà giàu, lấy vợ nhưng tự ti không dám động vào vợ, bị vợ trèo lên đầu lên cổ, cướp gia sản, mang cả bố mẹ và tình nhân về nhà, bố nguyên thân ốm thì bị vứt vào nhà rách, nguyên thân thì bị đánh còn bị mắng. Nhưng khi thụ xuyên về thì lại muốn bỏ đi vì không có hứng thú gì với gia sản, nhưng vì có ông bố nên không đi, sau đó liền đi bán đồ ăn nuôi bố, dù bị ức hiếp gì cũng không phản kháng, trong khi ngôi nhà đó là của nguyên thân, vợ có làm gì thì chỉ cần thụ viết hưu thư hay nói gì thì người có lý là thụ, nhưng thụ im lặng vì kiểu “không thích lằng nhằng”. Cuối cùng đến lúc vợ muốn độc chết thụ thì thụ mới báo quan, đọc mà ức cmn chế. Tui chỉ đọc lướt qua, nói chung là lắm mỹ thực, ai thích thì nhào vô.

Truyện Chữ Hay