Thế nhưng chỉ chốc lát Tư Văn liền phát hiện, không chỉ đơn giản như thế. Nói đúng ra, biểu tình trên mặt mọi người không chỉ có âm trầm mà là vừa yêu vừa hận lại thêm chút chán ghét, một loại âm trầm không vui rầu rĩ mà phức tạp.
Không khí nặng nề trong sân không liên tục bao lâu. Thân là người đứng đầu bộ tộc, cho dù ông không muốn nhìn thấy bộ tộc Dực Lang vừa giảo hoạt vừa đáng ghét này nhưng mặc kệ người của tộc Dực Lang thì không được, vậy nên tộc trưởng rất nhanh đã điều chỉnh tâm tình của mình, cười lớn nói: “Chúng ta đi xem xem khách nhân tộc Dực Lang đến làm gì.”
Tư Văn vốn không định đi, nhưng dưới sự lôi kéo của Vân, anh vẫn đi cùng những người khác. Tộc trưởng và tế tự cùng bạn đời của tế tự đi đầu, những người còn lại đi theo sau. Sắc mặt mọi người tuy không âm trầm như vừa rồi, nhưng vẫn có chút tối tăm, việc này làm cho Tư Văn cảm thấy rất kỳ quái. Theo truyền thuyết của thú thế, tộc Dực Lang và tộc Dực Hổ giống nhau, đều là chủng tộc được thú thần chúc phúc, lẽ ra phải có quan hệ tốt với nhau chứ, nhưng vì sao anh cảm thấy hai bộ tộc giống như là đối địch?
Sitter lặng lẽ nắm chặt tay Cát và Vân, nhỏ giọng nói: “Người của tộc Dực Lang thật đáng ghét, sao bọn họ lại đến lúc này? Thật đáng ghét!”
Cát và Vân nhất trí gật đầu. Sitter tiếp tục nói: “Mùa đông năm nào cũng đến một lần. Bọn họ không thấy phiền mà tớ đã phiền chết. Ghét bọn họ thế không biết. Các cậu nói xem tộc trưởng của bọn họ nghĩ gì? Không phải là đông người hơn một chút, đồ ăn nhiều hơn chúng ta một chút sao? Có gì mà khoe khoang chứ, thật sự là chỉ có thú con mới như thế. Tớ đoán tộc trưởng của bọn họ nhất định là thú con!”
“Chắc không phải đâu? Tớ nghe nói tộc trưởng tộc Dực Lang đã ba mươi năm chưa đổi người rồi, chắc chắn không phải thú con.” Cát nhỏ giọng phản bác.
Chân mày Sitter cau lại, nghi hoặc hỏi: “Thật á? Nhưng cố ý khoe khoang như thế rõ ràng chỉ có thú con mới làm. Nếu tộc trưởng tộc Dực Lang đã trưởng thành, già như bác tộc trưởng chẳng hạn, vậy thì ông ta chắc chắn rất ngu ngốc.”
Cát và Vân cùng gật đầu. Ba giống cái trao đổi ánh mắt “tộc trưởng tộc Dực Lang thật là ngu” xong, chuyên tâm đi đường. Ba giống đực đi sau yên lặng nhìn nhau, bọn họ nghe không hiểu bảo bối nhà mình đang nói gì. Tư Văn yên lặng thở dài, cố tình khoe khoang đồng nghĩa với tộc trưởng ngu ngốc, rốt cuộc là logic kiểu gì mới có thể đưa ra kết luận như vậy chứ?
Người tộc Dực Lang có mái tóc màu bạc, mắt xanh, da trắng, trông rất giống một thanh niên người phương Tây của Trái Đất, tên là Bart. Lúc vừa nhìn thấy hắn, Bart đang đứng quay lưng lại với bọn họ, một đầu tóc bạc kia làm Tư Văn nghĩ lầm đối phương đã già cả, không ngờ lúc quay đầu lại, dưới mái tóc bạc lại là một gương mặt anh tuấn trẻ tuổi. Cước bộ của Tư Văn dừng một chút, sau đó như không có việc gì mà tiếp tục từ từ đi tới.
Bart còn rất trẻ, năm nay mới chỉ ba mươi ba tuổi, nhưng đã là một trong mười đại dũng sĩ của tộc Dực Lang, lần này đến tộc Dực Hổ theo mệnh lệnh của tộc trưởng. Quan hệ giữa tộc Dực Lang và tộc Dực Hổ rất kỳ diệu, trên mọi phương diện hai tộc đều cạnh tranh rất kịch liệt, nếu phương nào thắng liền sẽ cố tình khoe khoang các kiểu trước mặt đối phương. Nhưng trong các loại ma sát, hai bên lại nhất trí trong cách đối ngoại, nếu dùng một câu để diễn tả thì chính là: ngươi có thể bắt nạt ta, ta có thể bắt nạt ngươi, nhưng ngoại trừ ta/ngươi thì ai cũng không thể bắt nạt ngươi/ta.
Hơn nữa sau khi khoe khoang, chỉ một thời gian sau, bên thua sẽ có sự phát triển về phương diện đó y hệt bên thắng, nhưng đối với sự phát triển này, bên thua luôn có một loại cảm giác phức tạp khó có thể nói thành lời. Mà sau đó, bên thua tất sẽ có lần thắng ở phương diện khác, cho nên hai bộ tộc này rất nổi bật trên đại lục thú thế nhưng nhìn thế nào cũng thấy đối phương không vừa mắt.
Giữa hai tộc có loại quan hệ thần kỳ này, đúng là một khái quát phức tạp, mà loại quan hệ thần kỳ này là do nguyên nhân nào tạo thành, người của hai tộc, ngoại trừ Tư Văn, đều biết. Tuy Tư Văn không biết quan hệ giữa hai tộc, nhưng từ phản ứng của mọi người, anh thông minh mà không hỏi vì sao người của tộc Dực Lang đến lại tạo thành hiệu quả như vậy.
Mục đích lần này của Bart là hoàn thành nhiệm vụ tộc trưởng giao: khoe khoang. Vì mùa đông sắp đến, đồ ăn đối với bất kì bộ tộc nào đều cực kì quan trọng, hơn nữa còn bị xếp vào hàng hóa cấm trao đổi. Vậy nhưng mấy tháng trước tộc Dực Lang phát hiện một loại lương thực mới. Loại lương thực này do một giống cái tộc Dực Lang vô tình phát hiện. Tuy loại thực vật này không có mùi vị gì, nhưng lại rất chắc bụng, hơn nữa để hai ba tháng cũng không hỏng.
Toàn bộ tộc Dực Lang đều vui mừng khôn xiết vì phát hiện này. Sau khi xác định phương pháp cất giữ và khai phá càng nhiều cách sử dụng của loại thực vật này, tộc trưởng tộc Dực Lang quyết định phái một người mang loại thực vật này đến tộc Dực Hổ, tận tình khoe khoang một phen.
Người của tộc Dực Lang đều cực kì nhiệt tình với nhiệm vụ này, mà Bart, trong ánh mắt hâm mộ của tộc nhân, quang vinh bước đi trên con đường đi đến tộc Dực Hổ. Nhưng sau khi đến tộc Dực Hổ, thú nhân trẻ tuổi này quả thực không thể tin vào mắt mình. Vì sao trong khu an toàn của khu rừng thuộc về tộc Dực Hổ lại có một cái rãnh vừa sâu vừa dài như vậy? Cái rãnh này cơ hồ là vòng quanh toàn bộ lãnh địa của tộc Dực Hổ. Sau khi hắn bay qua cái rãnh đó, đi không bao lâu liền đến bộ lạc của tộc Dực Hổ.
Nhưng nghênh đón hắn không phải là bộ lạc náo nhiệt chỉnh tề như trước mà là một bức tường đá cao cao còn đang dang dở. Bart hoàn toàn không hiểu, hắn bỗng nhiên ý thức được, lần khoe khoang này sẽ phát sinh việc mà bọn họ không biết, mà việc này đối với tộc Dực Lang cũng không phải là chuyện tốt.
Tuy có giác ngộ như thế, nhưng sau khi trả lời câu hỏi của thú nhân tộc Dực Hổ, Bart vẫn dũng cảm tiến vào bộ lạc tựa hồ đã biến dạng này. Vì thế, rất nhanh, cơ hồ mỗi một tộc nhân của tộc Dực Hổ đã biết, người của tộc Dực Lang đến.
Bart đặt tay phải vào bụng, cúi người với tộc trưởng tộc Dực Hổ: “Tộc trưởng tộc Dực Hổ vĩ đại, Bart của tộc Dực Lang, chân thành vấn an ngài.”
Tộc trưởng đại nhân đã sớm thay khuôn mặt tươi cười, đặt tay phải trước ngực, gật đầu tỏ ý nhận vấn an của đối phương: “Khách nhân từ xa đến, không biết đến tộc Dực Hổ vì chuyện gì? Nếu tộc Dực Lang cần chúng ta giúp đỡ, tộc Dực Hổ nhất định sẽ vươn tay viện trợ.”
Bart khẽ nở nụ cười, mở túi da thú lớn bên người: “Cám ơn sự khẳng khái của tộc trưởng, tộc Dực Lang hết thảy đều rất tốt. Tộc trưởng của chúng ta cũng nói, nếu tộc Dực Hổ cần tộc Dực Lang giúp đỡ, chúng ta cũng nhất định sẽ hỗ trợ. Hôm nay ta đến đây là vì tộc Dực Lang phát hiện một loại thực vật. Chúng ta gọi nó là bột trắng, có thể để mấy tháng cũng không hỏng. Tộc trưởng cho rằng đây là thực vật có thể dùng để vượt qua mùa đông, vậy nên để ta mang tới cho tộc Dực Hổ nếm thử một ít.”
Khóe miệng Tư Văn lập tức cứng lại, bột trắng, trên Trái Đất hình như là tên gọi khác của thuốc phiện phải không? Vì sao đến thú thế lại thành tên của một loại thực vật? Vị tộc Dực Lang này, cậu xác định người của bộ tộc cậu ăn thứ này xong không xuất hiện phản ứng như bay bay trên trời hay là ảo giác linh tinh chứ? Cậu xác định các anh em trong bộ tộc của cậu không nghiện thứ này chứ?
Tất nhiên Bart không biết việc này, hắn cầm ra một vật hình tròn màu vàng nhăn nheo, to cỡ quả bóng rổ, sau đó giơ móng vuốt, chọc một cái lỗ nhỏ trên mặt ngoài nhiều nếp nhăn đó, rồi thò ngón tay bóc một khối vỏ màu vàng từ miệng lỗ, lộ ra bột phấn màu trắng bên trong.
Hắn đưa thứ này đến trước mặt tộc trưởng, đắc ý nói: “Đây chính là bột trắng, chỉ cần không làm hỏng lớp da bên ngoài thì để mấy tháng cũng không sao. Đổ bột trắng bên trong ra, để trong bình gốm dùng lửa nấu, tuy là không có mùi vị gì nhưng rất thơm, còn chắc bụng.”
Nụ cười trên mặt tộc trưởng không thay đổi, nhưng Tư Văn từ biểu tình của ông có thể nhìn ra một chút nghiến răng nghiến lợi. Ông nhíu nhíu mày, nhận vật hình tròn trên tay Bart, đổ một ít bột phấn từ bên trong ra, đầu tiên là ngửi ngửi đống bột trên tay, sau đó dùng lưỡi liếm liếm, cười nói: “Cảm ơn tộc trưởng tộc Dực Lang đã khẳng khái mang tặng. Ta sẽ cẩn thận nghiên cứu cùng tế tự. Đi đường xa như vậy, chắc ngươi cũng đã mệt mỏi, nghỉ ngơi trước đã.”
Lời này rất bình thường, nếu không có nhấn mạnh bốn từ “khẳng khái, nghiên cứu” mà nói.
Tộc trưởng vừa nói xong, bạn đời của tế tự, thú nhân trầm mặc tộc Báo liền đứng lên. Vì thế, Bart đặt tay phải ở bụng, gật đầu với tộc trưởng xong liền bị bạn đời của tế tự dẫn đi.
Bart vừa đi, nụ cười trên mặt tộc trưởng liền biến mất vô tung vô ảnh. Ông nói với Tư Văn: “Ngươi xem xem thứ này thú thần có nói với ngươi không.”
Tư Văn cầm lấy vật hình tròn đã bị mở ra kia, mùi gạo thoang thoảng từ bên trong bay ra. Anh nghi ngờ đổ một ít bột phấn ra lòng bàn tay, cẩn thận nhấm nháp. Tư Văn yên lặng hết chỗ nói, loại mùi vị y hệt gạo sống này là sao? Vì sao trên Trái Đất là từng hạt từng hạt gạo, đến thú thế lại biến thành dạng bột? Nói như vậy thì dù anh có tìm thấy thì cũng không ăn được cơm!
Yên lặng bỏ thứ trong tay xuống, Tư Văn gật đầu: “Thứ này thú thần đã nói với tôi. Giống như Bart nói, chắc bụng, lại dễ cất giữ, nếu chúng ta có thể tìm được thứ này ở xung quanh bộ lạc thì mùa đông sẽ càng thoải mái hơn.”
“Xung quanh bộ lạc không có thứ này, chúng ta chưa từng thấy.” Bacon cau mày, nhìn chằm chằm vào cái túi chứa đầy viên cầu màu vàng kia, không tình nguyện nói.
“Thử tìm lại xem. Nếu không tìm được thì thôi, dù sao chúng ta cũng có khoai tây và khoai lang.” Tuy nói như thế, nhưng trên mặt tộc trưởng rõ rệt viết không cam lòng.
Căn phòng lại một lần nữa chìm vào im lặng, mỗi người đều nhìn vào vật màu vàng kia, hận không thể chọc ra một lỗ thủng. Sau đó, một âm thanh phẫn nộ đánh vỡ sự bình tĩnh này.
“Ngươi tránh ra! Quỷ đáng ghét!” Thanh âm giống cái đầy phẫn nộ và hoảng loạn cao vút từ bên ngoài truyền đến, sau đó cửa phòng bị đẩy mạnh ra, Bối Á hoang mang rối loạn chạy vào.
Sắc mặt tộc trưởng trầm xuống, vừa định mở miệng nói thì thú nhân tóc bạc của tộc Dực Lang đã chạy vào, khuôn mặt cực kì kích động, nóng bỏng nhìn thân ảnh Bối Á, cao giọng nói: “A, giống cái mỹ lệ, thú thần trên cao, tôi đã đợi lâu như vậy, rốt cuộc khiến tôi đợi được em. Đôi mắt sáng ngời, đôi môi tinh xảo, làn da trắng nõn của em, ôi, hết thảy đều hoàn mỹ như vậy. Thú thần trên cao, xin em cử hành nghi thức bạn đời cùng tôi!”
Zổ: tôi mới đọc xong bộ đồng nhân ĐPBB “giáo chủ, buông tha cánh cửa kia. Người trong dòng họ anh công di truyền việc xuyên việt. Bố mẹ và em trai anh công đều xuyên, đi không trở về. Anh công là tộc trưởng, có thể xuyên đi xuyên lại, anh xuyên vào Tiếu ngạo giang hồ, lúc ĐPBB còn nhỏ. Việc xuyên của anh công rất là linh tinh và tùy hứng, ảnh không kiểm soát được, thỉnh thoảng anh đi qua một cái cửa là sẽ xuyên qua xuyên lại, thời gian ở TNGH nhanh hơn thời hiện đại nên sau mấy lần xuyên là giáo chủ của chúng ta đã lớn hê hê. Trong truyện có màn anh công lôi ĐPBB về hiện đại, hai người đi Hà Lan kết hôn, đi xe đạp ngắm hoa tulip lãng mạn lớm. Doanh Doanh trong tr là em zai xuyên vào, kết hôn với Dương Liên Đình =))))