Tâm trạng hiện tại của Tư Văn có thể hình dung bằng câu “sau cơn mưa thấy cầu vồng”. Trước kia vẫn chỉ đem suy nghĩ gắn chặt với gạch, lại xem nhẹ thứ đơn giản bình thường nhất, đá. Nhà ở nơi này toàn bộ là nhà đá, mật độ đá rất lớn, cùng loại với đá bản, bề mặt sáng tróng láng mịn, còn cứng rắn. Nếu dùng đá như thế xây tường vây thì chỉ cần dính đủ chặt thì còn rắn chắc hơn cả dùng gạch.
Đề nghị được mọi người tán thành, tộc trưởng vui vẻ không khép nổi miệng. Còn vấn đề tư liệu mà Tư Văn lo lắng thì mọi người lại mặt đầy ý mừng. Tộc trưởng vội vàng khẩn cấp dẫn bọn họ đến một chỗ, đến nơi Tư Văn mới hiểu được nguyên nhân mà tộc trưởng không hề lo lắng.
Hiện tại bọn họ đang đứng dưới chân một ngọn núi. Núi không cao nhưng kéo cực dài, thoạt nhìn rất nguy nga. Thế nhưng ngọn núi này lại không xanh um tươi tốt như những ngọn núi khác, vì trên núi trừ đá ra thì không có bất cứ loại động vật hay thực vật nào. Áp chế sự khiếp sợ trong nội tâm, Tư Văn bắt đầu xem xét chất đá. Loại đá này không khác loại đá làm nhà lắm, sự khác nhau duy nhất là đá ở đây còn chưa bị cắt, toàn bộ là những khối lớn bất quy tắc.
Xem ra vật liệu làm nhà của thú nhân đều lấy ở đây. Nếu đã thế thì không cần lo lắng vấn đề có cắt được đá hay không. Mấy người tộc trưởng cũng rất vừa lòng, tường vây đúng là nhất cử đa tiện. Không chỉ tại thú triều mà bất kì thời điểm nào đều có thể bảo vệ bộ lạc. Phải biết, dù bây giờ đang hòa bình nhưng ai biết được một ngày nào đó sẽ không xuất hiện chiến tranh bộ lạc chứ. Mấy năm trước không phải tộc Dực Lang và tộc Lang đánh nhau sao, trừ bỏ đôi cánh kia thì hai tộc cũng không khác nhau mấy, đánh cái gì chứ. Ngươi xem bọn họ, quan hệ với tộc Hổ tốt bao nhiêu! Nhưng phòng ngừa chu đáo thì tộc trưởng vẫn phi thường thích.
Lúc bọn Tư Văn đến, tộc trưởng tộc Mèo Rừng còn chưa đi nên tất nhiên cũng theo tới. Giờ nhìn đến những tảng đá này, ánh mắt ông có thể ví như phát sáng. Tộc Mèo Rừng khác tộc Dực Hổ, mãnh thú loại lớn mà vọt vào bộ lạc tất nhiên sẽ tạo ra thương vong, vậy nhưng nếu có tường vây thì mãnh thú cũng không thể dễ dàng vọt vào, đúng là không thể tốt hơn. Nghĩ như thế, ánh mắt ông lại nhìn về phía ba người Tư Văn, quả thực như là nhìn một miếng thịt lớn. Nếu ba người đó có thể kết thành bạn đời với giống cái tộc Mèo Rừng thì có khả năng cực lớn là sẽ ở lại tộc Mèo Rừng, như thế, cạm bẫy và tường vây, cái gì bọn họ cũng sẽ có.
Vì thế ông quyết định, lúc về sẽ cẩn thận mà tuyên dương ba người này trước mặt giống cái bộ lạc mình, tranh thủ bảo giống cái trong bộ lạc thường xuất hiện trước mặt ba người đó. Giống cái bộ lạc ông xinh đẹp có tiếng, ông cũng không tin có nhiều người không thích. Tựa như giống cái theo bản năng theo đuổi thú nhân cường đại, thú nhân cũng sẽ theo bản năng mà theo đuổi giống cái xinh đẹp.
Ý tưởng của tộc trưởng tộc Mèo Rừng đương nhiên sẽ không để bốn người này biết. Tộc trưởng quyết định chuyện này cũng như chuyện đào hào, giao cho ba người họ đi làm: “Bắt đầu từ ngày mai, người trong bộ lạc chia làm ba bộ phận. Một bộ phận ra ngoài săn, một bộ phận theo các ngươi xây tường vây, một bộ phận lưu lại bộ lạc.”
Quyết định xây tường vây thì phải bắt đầu chuẩn bị. Tư Văn lại thêm một lần nữa kiến thức sự lợi hại của tay thú của thú nhân. Những tảng đá này dưới móng vuốt của thú nhân mềm như bã đậu, ngoan như bột mì, tùy ý để bọn họ đùa nghịch.
Cắt xong đá thì phải dán dính, sau đó thí nghiệm lực thừa nhận của chúng là bao nhiêu. Việc này do Tư Văn đề xuất. Ở hiện đại, có đủ loại phương pháp có thể dính chặt đá với nhau, nhưng đến thú thế thì mấy việc dán dính này trở nên không đáng tin, không thử thì anh đúng là lo lắng.
Đảm đương trách nhiệm là nước dính ở thú thế là rễ một loại cỏ tên là cỏ dính dính. Rễ của loại cỏ này rất thô, thú nhân rửa xong, đặt trong bát dùng đá giã mạnh, chỉ chóc lát rễ cỏ sẽ biến thành chất lỏng sệt màu trắng đậm. Có thể là vì sợ rễ rất nhỏ nên sau khi giã thành chất lỏng thì cơ hồ không có cặn bã, rất thuận tiện.
Kỳ lạ nhất là lúc chất lỏng vừa giã từ rễ cỏ ra thì không hề có tính dính, nhưng trong quá trình chất lỏng khô lại thì tính dính sẽ càng mạnh, đạt tới đỉnh. Đương nhiên, đây chỉ là trong tình huống dính đồ vật, nếu chỉ để chất lỏng ở một chỗ thì sau này chỉ còn lại một chất rắn màu trắng, không hề dính chút nào, tan ra lần nữa cũng sẽ mất loại đặc tính này.
Cỏ dính dính sinh mệnh lực rất mạnh, dù mùa đông rét lạnh thì rễ chúng nó vẫn khỏe mạnh sinh trưởng dưới lòng đất như cũ. Vậy nên thú nhân cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc cất giữ loại rễ thần kỳ này. Sau khi dùng cỏ dính dính để dính hai khối đá vào một chỗ, người có khí lực lớn nhất, Og, liền lên sân khấu.
Hai khối đá này dưới các kiểu đập của Og vẫn kiên cường dính vào nhau, không có bất cứ dấu hiệu tách rời nào, ngược lại là trên hai tảng đá vì lực đập quá mạnh mà xuất hiện các vết lõm, nứt. Kết quả như thế khiến Tư Văn triệt để tin tưởng uy lực của loại chất lỏng rễ cây thần kỳ này. Tộc trưởng cũng lập tức quyết định ngày mai liền bắt đầu khởi công, bây giờ đã sắp giữa trưa, cũng không cần làm ngay.
Kỳ lạ này sau khi tộc trưởng nói xong lời này thì Og không có lập tức chào hỏi rồi rời đi tìm Sitter, mà cùng Bacon véo một cái nhìn về phía Tư Văn. Tư Văn im lặng lùi ra sau, sự ra khác thường tất có yêu, ánh mắt hai người này cũng rất rõ rệt mà ý bảo, chúng tôi có chuyện tìm cậu.
“Tư Văn, chúng ta đi đánh một trận được không?” Bacon cười tủm tỉm mở miệng.
Tư Văn run run đến nỗi nổi da gà, trấn định nói: “Không đi.” Anh tuy là đàn ông nhưng sinh ra là một người hiện đại, nhìn thấy loại mãng xà vừa thô vừa dài lại còn xanh biếc này đúng là không thể chấp nhận nổi, còn bảo anh đánh nhau với con mãng xà đó thì đúng là không có khả năng.
“Không đánh, cũng được thôi, không bằng…cậu mời chúng tôi ăn cơm trưa?”
Tư Văn nhìn Bacon cười đến sáng lạn và Og đứng bên cạnh im lặng như cũ nhưng lại tỏa ra khí tức tán thành cười liệt, gật đầu: “Vậy nhưng tôi có một điều kiện, ăn xong bữa cơm này thì anh không thể đòi đánh nhau với tôi lần nào nữa.”
Nụ cười của Bacon bị kiềm hãm, đấu tranh một lúc, cười đến đầy mặt vặn vẹo, gật đầu. Tư Văn hơi kinh ngạc, anh cũng không biết một bữa cơm của anh có uy lực lớn thế nha.
Trên đường về, Tư Văn hái một ít gia vị để lát nữa nấu cơm dùng, lại hái mấy loại trái cây Vân thích ăn, chậm rãi đi về nhà. Đương nhiên, nhà này là chỉ nhà Vân. Từ ngày hai người lần đầu tiên thân mật tiếp xúc, Tư Văn liền coi như chính thức ở nhà Vân. Trước kia buổi tối còn về nhà mình, giờ dứt khoát ở lại nhà Vân, chỉ thỉnh thoảng trở về một lần. Đương nhiên hai người phân phòng ngủ, bằng không, Tư Văn cũng không xác định chính mình sẽ làm ra chuyện gì. Bản tính mạnh mẽ của thú nhân có thể khiến cho tự chủ mà anh kiêu ngạo sụp đổ.
Đang bận rộn trong phòng bếp thì Vân về. Sau khi được Tư Văn chỉ bảo thì Vân đã học được cách xào rau đơn giản. Tuy là xào chay nhưng có mỡ động vật nên cũng coi như là món mặn, vậy nhưng đối với thú nhân bữa nào cũng ăn thịt mà nói thì đã là một món ăn chay đến không thể chay hơn.
Ngày đó, sau khi thân mật tiếp xúc, không khí xấu hổ giữa hai người đã biến mất không còn tăm hơi, ngược lại càng thêm thân mật, khăng khít, cũng càng hưởng thụ loại thân mật khăng khít này. Đương nhiên, bọn họ không biểu lộ bên ngoài mà là ẩn chứa trong những động tác nhỏ, có đôi khi chỉ là một cái nhìn cũng có thể cảm thấy ngọt ngào. Ở trong đám đông cũng sẽ theo bản năng mà tìm kiếm thân ảnh của đối phương. Có lẽ không cần đứng chung một chỗ, cũng không cần nói cái gì, chỉ cần có thể nhìn thấy đối phương đã cảm thấy bình yên vô lo.
Hai người giống như cặp vợ chồng đã kết hôn nhiều năm. Tuy không rõ vì sao lại như thế, nhưng loại cảm giác như vợ chồng già mà vẫn có sự ngọt ngào của tân hôn khiến Tư Văn muốn ngừng cũng không được.
Lại nói, anh và Vân đều là một loại người, từ nhỏ mất cha mẹ. Anh tốt xấu gì cũng có ông nội, Vân thì một người thân cũng không có, hơn nữa còn sống trong một bộc tộc xa lạ, tịch mịch cô đơn không cần nói. Có lẽ vì đã trải qua tương tự nhau nên bọn họ có thể rõ ràng đối phương muốn loại tình cảm nào, không cần quá mức kịch liệt, thường thường thản nhiên, nước nhỏ chảy dài là được.
Có đôi khi ngẫm lại, khi tình yêu mất đi màu sắc, còn lại cũng chỉ là hạnh phúc lâu dài ngọt mặn củi gạo dầu muối… Mà mặt khác, anh cũng rất vừa lòng. Tuy còn chưa thể ăn vào miệng nhưng được lợi ích từ việc thú thế coi trọng sinh con đẻ cái, vận động hài hòa chồng chồng thường thường là đề tài khoe khoang. Vậy nên với phương diện này, Vân rất thành thực, cho nên cuộc sống mấy ngày nay của Tư Văn không thể dùng từ “dễ chịu” để hình dung hết được.
Og và Bacon tất nhiên không thể đến một mình, còn có bạn đời tương lai của họ cùng đến nhà Vân ăn cơm. Đây là chủ ý của Sitter. Từ lần đầu tiên nấu cơm cho Vân, Tư Văn rất hiếm khi để Vân tự làm cơm, cơ bản đều là anh làm. Hơn nữa, lo giữa buổi trưa hoặc giữa buổi chiều Vân sẽ đói, Tư Văn còn tự làm khoai tây chiên, chấm với mứt quả anh tự làm để Vân mang theo. Vân thường ở chung với Sitter, tất nhiên sẽ không ăn mảnh nên sau khi Sitter ăn vài lần liền triệt để mê mẩn loại xử lý khoai tây mới mẻ này.
Làm một người có ẩn tính tham ăn, có đồ ngon sao có thể bỏ qua, vậy nên sau khi nhịn vài ngày, Sitter thật sự nhịn không nổi, cậu muốn ăn đồ ăn mà Vân nói ăn cực ngon! Cho nên Sitter lập tức khuyến khích minh hữu kiên cố của mình, Cát. Hai tên tham ăn ngại không dám nói với Vân bèn áp bức thú nhân nhà mình, cũng chính là Og và Bacon, yêu cầu đến nhà Vân để ăn ngon.
Việc bạn đời yêu cầu nhất định phải thỏa mãn, vậy nên hai người mới có thể đưa ra yêu cầu đến nhà Vân ăn cơm, mà sau khi hai tên tham ăn biết tin tức này, hưng phấn ghê gớm, vội vàng lôi kéo bạn đời nhà mình đến.
Tư Văn cũng lần đầu tiên gặp giống cái mà Bacon thích. Không giống Vân ngại ngùng hay Sitter hoạt bát, Cát là một chàng trai có sức khỏe không thua thú nhân, tính cách tùy tiện, hơi giống như con trai phương Bắc hào sảng. Tính cách như thế không dễ ghét, đây cũng là nguyên nhân mà Vân chỉ có quan hệ tốt với hai người kia.
Cát và Sitter rất cổ động, một bữa cơm ăn miệng bóng mỡ, ôm lấy bụng no căng mỹ mãn trở về. Tư Văn cũng hiểu vì sao Bacon và Og tự nhiên tự lành yêu cầu đến chỗ anh ăn cơm. Nhìn bộ dáng bọn họ ăn ít, còn u oán, liên tục nhìn về phía giống cái nhà mình, Tư Văn cái gì cũng hiểu.
Quả nhiên, mặc kệ thú hình là gì, đều là thê khống!
Vân cũng không ngốc nên cậu cũng nghĩ ra đáp án, còn thương lượng với tư Văn: “Hay là anh dạy Og và Bacon đi, bọn họ chắc chắn nguyện ý học. Nếu ngày nào Sitter và Cát đến nhà chúng ta ăn cơm thì hai người bọn họ chắc chắn sẽ không thoải mái.”
Tư Văn hôn hôn khuôn mặt đỏ bừng của cậu, hỏi: “Sao em biết?”
Tư Văn ghé vào tai anh nhỏ giọng nói thầm: “Trước kia, bọn Sitter mà tìm em nhiều, mặt Bacon và Og liền sẽ rất khó nhìn. Đặc biệt là Og, Sitter dù có cho em cái gì, anh ta đều yên lặng đi làm một cái y chang để đổi với em.”
Tư Văn nhịn không được bật cười, loại chuyện này quả nhiên chỉ có người mặt liệt lại thê khống cực độ kiêm lực chiếm hữu cực mạnh như Og mới có thể làm: “Được, anh sẽ nói với họ. Chiều này lại rán cho em ít thịt mang theo, đói thì ăn, ha?”
“Dạ…” Nửa tiếng đáp ứng mềm mại truyền đến, nửa tiếng còn lại liền biến mất giữa miệng lưỡi tương giao.
Zổ: chương này có bug, Tư Văn nói là phân phòng ngủ, nhưng những chương sau sau lại là ngủ chung ~ các bạn lúc đó khỏi thắc mắc
Tôi thích từ “ghê gớm” ghê gớm ~
Mới đọc xong bộ “Muốn thượng tiến không phải thượng Tấn”, lâu lắm mới đọc kiểu trọng sinh về hồi còn nhỏ mà yên bình giản đơn đến vậy, nhưng cuối hơi nhanh.