Tư Văn tới không khéo, vừa đến cửa đã thấy tế tự và người đàn ông của ông đang ôm hôn nhau. Thú nhân cường tráng ôm chặt đầu người trong lòng, hôn nồng nàn. Người đàn ông trong lòng ông cũng không trốn tránh, hai tay ôm chặt cổ thú nhân, nhiệt tình hôn trả, phát ra tiếng động do kịch liệt mút vào. Trên mặt Tư Văn hiện lên vẻ không được tự nhiên, xoay người đi đến bãi đất trống bên cạnh ngẩn người.
Là trai thẳng, Tư Văn chưa từng nhìn cảnh hai người đàn ông hôn nhau kịch liệt như vậy, giờ nhìn thấy quả thật bị dọa sợ. Nhưng chỉ trong nháy mắt, anh nghĩ tới Vân, đổi hai khuôn mặt kia thành mặt anh và Vân, dục niệm mạnh mẽ kéo đến. Dục niệm cường liệt như vậy cơ hồ làm anh kinh sợ, lập tức cười khổ, thân thể này thành niên đã lâu nhưng bởi vì thiếu hụt nên vẫn là xử nam, thật vất vả gặp người mình thích nên dục vọng thật đáng sợ. Nhưng như vậy xem anh chính mình cũng không cần lo lắng không cứng được với một người đàn ông, chỉ cầu nguyện khi nhìn thấy một thân thể có cấu tạo như mình thì vẫn có thể cứng rắn như cũ.
Vứt mấy thứ linh tinh ra khỏi óc, tính thời gian thấy chắc là đã có thể. Mũi và lỗ tai thú nhân đều rất tinh, anh vừa đứng ở kia một lúc có lẽ đối phương đã biết. Đứng ở cửa ngó ngó, quả nhiên hai người bên trong đã tách ra, đang ngồi ở đó không biết nói về điều gì.
Thấy anh tiến vào, tế tự liền cười tủm tỉm hỏi: “Xem xong ghi chép rồi?”
Tư Văn gật đầu, nụ cười của tế tự rất tự nhiên, không hề xấu hổ. Ngồi xuống trước mặt tế tự, Tư Vưa đưa trả cuộn da thú: “Coi như xem xong, trong đó có những chỗ ghi lại về thú triều, không chừng lần này có thể dùng tới.”
“Không ngờ Vân còn nhớ rõ những chữ này, cũng đã mười mấy năm, ta còn tưởng nó quên hết rồi chứ.” Tế tự có chút cảm khái, nhớ tới đứa bé năm đó nhỏ nhỏ mềm mềm, trong nháy mắt đã lớn như vậy, trong lòng cũng rất vui mừng.
“Vân thường nói với ta rằng ngài đối với em ấy rất tốt, em ấy cũng rất thích học chữ.” Lời này của Tư Văn nửa thật nửa giả. Vân đúng là từng nói với anh rằng tế tự rất tốt với cậu, thế nhưng chữ thì…Vân tỏ vẻ cậu không hề thích viết chữ tẹo nào, quá khó.
“Vậy là tốt rồi, thú triều sắp tới, ta đã nghe tộc trưởng nói phương pháp ngươi đề nghị, rất tốt, vừa có thể giết chết dã thú lại có thể thêm nhiều thịt. Nếu có gì không làm được thì nói với ta. Bộ lạc nhiều người như vậy, chắc chắn có thể giải quyết.” Tâm tình tế tự hiển nhiên rất tốt, luôn miệng cười.
Thú nhân bên cạnh ông vẫn không mở miệng lúc này bỗng nhiên nói: “Phương pháp đúng là rất tốt, nếu cần ta có thể giúp.”
Tư Văn ngoài ý muốn nhìn ông một cái, thấy sự tán thưởng không dễ phát hiện trong mắt ông, hiểu rõ cười cười, nói: “Đương nhiên, nhưng hôm nay tìm tế tự cũng không có việc gì, chỉ là muốn hỏi xem tên của ta viết như thế nào?”
Tế tự kỳ quái nhìn anh một cái, kinh ngạc hỏi: “Sao bỗng nhiên muốn hỏi thế?’
“Nghe tộc trưởng nói tên này là do a phụ ta đặt, ý là thiện lương dũng cảm. Mấy ngày nay xem ghi chép bỗng nhiên muốn biết tên mình viết như thế nào.” Giọng nói của anh rất bình thản, tế tự lại cảm thấy trong mắt anh có chút khẩn trương, không rõ nghĩ nghĩ cũng không nghĩ ra, nhưng ông rất nhanh đã bình thường lại, trước đây ông cũng hỏi a ba rằng tên mình có nghĩa gì mà, vậy nên cũng không nói nhiều, chấm ngón tay vào nước viết ra hai chữ “Tư Văn”.
Hai chữ viết xong thì Tư Văn liền không còn gì để nói, đồng âm nhưng khác chữ. Lại cảm thán thêm một lần về sự bác đại tinh thâm của chữ Hán, Tư Văn lại nói chuyện với tế tự thêm một lúc nữa, người đàn ông của tế tự không nói lời nào, chỉ là khí tức quanh thân càng ngày càng lạnh. Tư Văn hiểu ra, thức thời ra về.
Nhìn sắc trời, Tư Văn quyết định về căn nhà đá của mình thử đào hầm trước, phải nhanh một chút để khoai lang và khoai tây nhà Vân có chỗ để.
Anh không biết đào hầm cần chú ý những gì, ví dụ như phải đào ở đâu, chọn loại đất nào, đào sâu bao nhiêu nên chỉ có thể cố gắng mà nhớ lại. Trong thôn anh trước kia nhà nào cũng có hầm, cơ bản đều đào trong sân ở một góc hẻo lánh, rất thuận tiện. Anh suy suy nghĩ nghĩ, cảm thấy ở đây cũng giống nhà anh, là đất vàng phổ thông, cũng không thấy có gì khác. Huống chi nước Z lớn như vậy, đất mỗi nơi mỗi khác nhưng ở cổ đại lại có rất nhiều địa phương có hầm, vậy nên chắc chất đất ở nơi này cũng có thể đào.
Quyết định xong, Tư Văn cảm nhận dòng nước ấm quen thuộc chảy trong cơ thể, nháy mắt đã biến thành một con hổ màu vàng cực lớn. Con hổ đi loanh quanh trong sân vài vòng, vỗ vỗ móng vuốt lên chỗ này chỗ kia, cuối cùng hạ quyết tâm đứng ở phía bên trái sân. Con hổ giơ chi trước, móng cuốt bén nhọn lóe lên ánh sáng lạnh, hàn quang chợt lóe, con hổ đã rạp trên mặt đất điên cuồng đào đất.
Lúc đào Tư Văn rất chú ý, không đào quá lớn, chỉ cố gắng chứa đủ thú hình của anh là được. Anh nhớ rõ cửa hầm nhà anh khoảng trên dưới năm mét nên lúc đào được ba mét Tư Văn liền bắt đầu khoét sang các bên. Móng vuốt của Dực Hổ cực nhanh cho nên chỉ lát sau một căn phòng ngang ba mét, dài năm mét, cao ba mét đã xuất hiện. Toàn bộ hầm ở dưới lòng đất, chiều sâu tổng cộng là sáu mét. Đối với thành quả của lần đầu tiên, Tư Văn rất vừa lòng, thế nhưng ngay sau đó anh liền phát hiện vấn đề.
Càng đào xuống sâu thì đất càng ẩm ướt, độ ẩm càng cao. Tuy đến mùa đông trong hầm sẽ ấm áp nhưng ở nơi vừa ướt vừa ấm thì chỉ sợ khoai tây, khoai lang sẽ nảy mầm càng nhanh. Vậy nên khô ráo là quan trọng nhất và cũng không thể thiếu nhất. Có lẽ là cảm thấy đất hơi ẩm nên sau khi Tư Văn mài nhẵn trần lại dùng phiến đá đập mạnh để không có bùn đất từ trần rơi xuống, nhưng anh vẫn cảm thấy còn cần dùng cọc gỗ chống đỡ.
Đất ướt nên tính dính cũng cao, dính cùng một chỗ sẽ không rơi ra, nhưng nếu làm khô trừ ẩm sẽ ảnh hưởng đến đất, làm đất khô hơn, đến lúc đó có rơi hay không thì cũng chưa chắc. Hơn nữa, tuy phía trên hầm chỉ có ba mét đất nhưng anh vẫn sợ sập, thật sự là anh chưa từng làm qua. Vì thế, để bảo đảm an toàn, anh lập tức đi đốn gỗ về, tay thú vung lên, gỗ như cải trắng mà bị cắt thành từng đoạn dài ba mét.
Tư Văn chặt những đoạn gỗ thừa thành cọc, sau đó trải cọc vào trong hầm làm đệm, lúc này mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Chờ đợi nửa tháng xem có rắn chắc hay không, bây giờ phải nhanh chóng tìm thứ gì để trừ ẩm, sau đó đặt khoai tây và rau dưa vào xem hiệu quả thế nào. Nghĩ như thế Tư Văn lại cảm thấy đau đầu. Thứ dùng để trừ ẩm đúng là không dễ tìm, cũng không biết lúc nào mới có thể tìm ra.
Hơn nữa hầm sâu như vậy, nếu Vân muốn xuống thì anh còn phải làm thang. Nhưng không có đinh, anh lại không phải thợ mộc, làm thế nào được? Dù có phương pháp thì anh cũng không dám làm bừa, sau này Vân phải dùng nó để bò lên bò xuống, vạn nhất không chắc chắn, nửa đường ngã xuống thì anh còn không đau lòng chết.
Nhìn thời gian, Tư Văn đi ra cửa khu an toàn đón Vân. Vân còn chưa kịp phản ứng, Tư Văn đã một tay cầm túi, một tay dắt cậu về nhà. Vân lăng lăng nhìn tay hai người đang nắm lẫn nhau, trong lòng càng lúc càng vui vẻ, nhìn sườn mặt kiên nghị của anh, cậu mỉm cười: “Lúc trước, anh dạy em làm bẫy, có phải…” Không biết cậu nhớ tới điều gì lại im lặng không nói tiếp.
Tư Văn kinh ngạc nhìn cậu, cười nói: “Sao bỗng nhiên lại nhớ tới lúc đó? Nhờ việc dạy cạm bẫy mà hai chúng ta cũng dần dần quen biết nhau, nếu không không biết có được như bây giờ mà” Anh bỗng nhiên cúi đầu, ghé vào tai cậu mà nỉ non: “tư định chung thân…” Sau này ngẫm lại, ngay cả chính anh cũng không biết vì sao mình sẽ làm ra động tác trêu ghẹo phiến tình này. Rõ ràng lúc đầu chỉ đối mặt với Vân anh đã luống cuống, chẳng lẽ tình yêu sẽ khiến đàn ông ở một mặt nào đó vô sự tự thông?
Giọng đàn ông trầm thấp dễ nghe, lại thì thào nhẹ nhàng bên tai cậu, nhiệt độ ấm áp mơn trớn trên làn da, cả người cậu đều bắt đầu run rẩy. Cậu căn bản không ngờ được anh sẽ hành động thân mật như vậy. Tư Văn nhìn đôi mắt mê mang của cậu, nhịn không được cúi đầu nở nụ cười, trong lòng bỗng nhiên dâng lên cảm xúc, nhớ tới một màn buổi sáng nhìn thấy.
Tay dài giơ ra, người đã bị anh ôm vào trong ngực, bàn tay cố định đầu cậu, lập tức liền cắn lên môi đối phương. Đúng là cắn, Vân có thể cảm giác được anh dùng răng nanh nhẹ nhàng mài đôi môi cậu, tựa như đang ăn một món thịt ngon lành, không nỡ ăn hết mà muốn tận hưởng từng chút từng chút một. Nhiệt độ trên môi cùng mài cắn làm cậu cứng người không nhúc nhích, hoàn toàn quên phản ứng.
Nhưng Tư Văn có vẻ như cũng không muốn đợi đến lúc cậu đáp lại. Đầu lưỡi liếm láp trên môi cậu, đột nhiên cắn mạnh một cái. Vân bị đau, không tự chủ được mà mở miệng. Đầu lưỡi trơn trượt lập tức chui vào. Vân kinh ngạc mở to đôi mắt, trong mắt Tư Văn lại hiện ra ý cười, liếm láp cẩn thận trong khoang miệng cậu, đầu lưỡi liếm qua hàm trên, cảm giác tê tê dại dại lập tức chiếm toàn bộ cảm quan của cậu.
Người đàn ông cũng không buông tha cậu mà cuốn lấy đầu lưỡi cậu điên cuồng mút vào. Vân sao có thể là đối thủ của anh, bị hôn đến choáng váng đầu óc, hai tay không tự chủ được mà ôm chặt lưng Tư Văn, thừa nhận sự tiến công càng lúc càng hung mãnh của anh.
Tư Văn chưa từng cảm thấy hôn môi là một việc tuyệt vời đến vậy, anh quả thực không muốn dừng lại, nhưng cảm thấy Vân bắt đầu hít thở không thông, anh không thể không buông cậu ra. Mặt Vân đỏ rực, trong mắt có hơi nước, khóe mắt hơi đỏ lên, thoạt nhìn hơi cong cong. Tư Văn bỗng nhiên cảm thấy khuôn mặt này có sự thanh lãnh và câu nhân không nói thành lời, thiếu chút nữa không nhịn được mà nhào lên.
Nhưng anh cũng biết có chừng mực, nhẹ nhàng xoa xoa đầu đối phương, cúi đầu bật cười, bỗng nhiên biến thành một con hổ cực lớn. Con hổ ngậm túi da thú vào miệng, đuôi vòng quanh thắt lưng Vân, đặt cậu lên lưng mình, gầm rú một tiếng, chạy về phía bộ lạc.
Zổ: éo nào, edit chương này nhục vl ~ ,t mà ế sưng ế sỉa, toàn hôn cháu, nhục éo tả nổi.
Tôi tìm được bộc chủ công kia rồi, là “Cổ hồi đương chử”, đang định edit thì phát hiện có nhà edit rồi ~ anh công là đầu bếp nha, ngắn nên đọc cũng nhanh ~