Lúc anh tỉnh lại, thứ đập vào mắt đầu tiên là trần nhà được Đá Trắng chiếu sáng, mùi thảo dược nồng đậm vờn quanh chóp mũi. Đau đớn từng cơn từ miệng vết thương khiến anh không nhịn được mà cau mày, hơi hơi quay đầu, một gương mặt đẹp lành của giống cái đang im lặng ngủ lọt vào trong mắt anh.
Tuy làn da hơi đen nhưng cũng không thể che dấu quầng thâm đen dưới mắt cậu. Không biết có phải vì lo lắng hay không mà ngay cả lúc ngủ, chân mày của Vân cũng cau lại. Tư Văn khẽ thở dài, lần này nhất định là làm đối phương sợ rồi. Anh nâng bàn tay vẫn còn đau nhức lên, nhẹ nhàng xoa đầu Vân.
Không biết có phải cảm nhận được vuốt ve của anh không, đầu giống cái nhẹ nhàng cọ cọ lòng bàn tay anh. Khóe miệng Tư Văn cong lên, lại một lần nữa chìm vào bóng tối.
Đúng như anh đoán, Vân cực kì sợ hãi, lúc ba con mang Og và Tư Văn người đầy máu tươi về, đầu óc Vân trống rỗng. Cậu không nghe được tiếng khóc bi thương của Sitter, cũng không nghe thấy tiếng quát tháo nôn nóng của tế tự, mà chỉ nghe được tiếng tim đập của chính mình, “thình thịch, thình thịch”, càng ngày càng nhanh, cả người bỗng nhiên run rẩy.
Cậu bỗng nhiên ý thức được rằng, người này rất quan trọng với cậu, so với cậu tưởng tượng còn quan trọng hơn. Tuy ở chung không lâu nhưng thú nhân hơi trầm mặc lại rất ôn nhu này đã bất tri bất giác mà ảnh hưởng đến cảm xúc của cậu. Đến lúc tế tự bắt đầu chữa trị cho Tư Văn, Vân mới như bừng tỉnh mà vội vàng vào phòng. Trong nhà đá nồng đậm mùi máu tươi, Sitter đang đứng bên cạnh yên lặng khóc, trên tay lại không ngừng cầm máu cho Og.
Vân hít sâu, cậu rất quen thân với tế tự, vì trước đây từng được ông chăm sóc nên cũng thường đến thăm ông, cũng hiểu được một ít việc chữa trị, liền xoay người đi nấu nước. Nấu sôi nước thì làm theo tế tự hay làm, chà lau cẩn thận xung quanh miệng mấy vết thương nhỏ bằng vải nhúng nước sôi, sau đó đắp thảo dược. Không biết qua bao lâu, máu trên người Tư Văn mới được thanh lý sạch sẽ, miệng vết thương cũng xử lý xong. Cậu khẽ khàng thở ra, chân mềm nhũn, liền ngã ngồi trên mặt đất.
Tế tự im lặng thở dài, nãy giờ đứa bé này vẫn luôn run rẩy, có thể kiên trì đến lúc này cũng đã không dễ dàng: “Trên người cậu ấy không có vết thương trí mạng, những vết thương này chỉ cần nghỉ ngơi là được. Năng lực khôi phục của thú nhân rất mạnh, không có việc gì đâu.”
Vân gật đầu, gắng gượng cười: “Lúc nào anh ấy có thể tỉnh lại ạ?”
“Khoảng ngày mai là tỉnh, đừng lo lắng.”
“Cảm ơn ngài, tế tự đại nhân.” Vân chân thành cảm ơn, nói tiếp: “Con có thể ở đây chăm sóc anh ấy không?”
Tâm tình vốn khẩn trương của tế tự cũng thả lỏng, nở nụ cười ôn nhu: “Tất nhiên là được, xem ra trong bộ lạc lại sắp có việc vui.”
Khuôn mặt tái nhợt của Vân cuối cùng cũng có chút máu đỏ. Giọng Sitter vẫn nức nở khóc truyền đến: “Vân, cậu cùng cử hành nghi thức bạn lữ với tớ được không?”
Tế tự “phụt” một tiếng cười ra: “Muốn cử hành nghi thức cũng phải sang năm, con còn chưa trưởng thành đâu, muốn gả cho Og đến vậy hả?”
Trên mặt Sitter còn nước mắt, đôi mắt sưng đỏ. Lau nước mắt, cậu hơi hung dữ hô: “Vậy thì sao, nếu bây giờ Og có thể tỉnh lại, bảo con cử hành nghi thức cùng ảnh ngay bây giờ cũng được.”
Mọi người cùng bị vẻ mặt và ngữ khí của cậu chọc cho bật cười, không khí vốn trầm trọng cũng vui vẻ hơn. Chờ Vân cảm ơn những người đến giúp đỡ, Sitter cũng ngoan ngoãn làm theo, tế tự lên tiếng: “Được rồi, nếu Og và Tư Văn đã không sao, vậy mọi người làm gì thì làm đi.”
Mọi người lúc này mới giải tán, tế tự dặn dò Sitter và Vân một lúc rồi cũng đi.
Sitter nhìn Og nằm trên giường, nước mắt bất tri bất giác lại chảy xuống, nhỏ giọng hỏi: “Vân, cậu nói xem Og sẽ tỉnh lại sao?”
Trong lòng Vân run rẩy, nói: “Tất nhiên sẽ tỉnh, không phải tế tự nói rồi sao, bọn họ sẽ rất nhanh tỉnh lại, hơn nữa, Og còn chờ cậu làm bạn lữ của ảnh mà, nhất định sẽ tỉnh lại.”
Tựa hồ bị lời của cậu chọc cười, Sitter nở nụ cười: “Hừ, nếu mà ảnh cứ không tỉnh, tớ sẽ cử hành nghi thức bạn lữ với người khác!” Nhưng cũng gần như ngay lập tức, cậu lại cúi đầu nói: “Vân, tớ sợ lắm.”
Vân không nói gì, trên mặt lại nở nụ cười khổ, Sitter sợ hãi, cậu sao lại không sợ, chỉ hy vọng người này mau tỉnh lại.
Hai ngày sau đó, Vân cơ hồ như không ngủ không ngừng canh ở bên người Tư Văn. Ngay cả Sitter, dù bình thường hoạt bát nhảy nhót đến đâu, bây giờ cũng cực kì cẩn thận mà chăm sóc Og. Hai ngày gian nan cuối cùng cũng qua, sáng ngày bị thương thứ ba, Og mở mắt. Sitter cao hứng hết khóc lại nhảy. Vân cũng rất vui vẻ, nhưng nhìn đến Tư Văn đang nằm trên giường đá, vui vẻ liền biến thành lo lắng.
Nhưng sau đó cậu lại tự an ủi mình, Tư Văn bị thương nặng hơn Og nên không tỉnh trước Og cũng là bình thường.Vậy nhưng sự lo lắng và nôn nóng kia như thế nào cũng không thể nhịn được. Hình như là biết tâm tình của Vân, Sitter cũng không nói thêm gì, khó được mà im lặng ở cạnh Og cẩn thận chăm sóc.
Buổi tối, tế tự như thường lệ mà đến xem Tư Văn và Og. Sau khi ông xác định Og không còn vấn đề gì, Sitter liền đỡ Og về, lúc đi muốn nói lại thôi nhìn Vân, mặt đầy rối rắm mà đi. Điều này làm Vân cảm thấy ấm lòng, cũng hơi bình tĩnh lại. Tế tự có y thuật tốt nhất bộ lạc, ông nói Tư Văn không sao thì chắc chắn là không sao.
Vân cực kì mệt mỏi nên dần dần gục vào giường đá ngủ, trong giấc mơ, cậu thấy mình đứng ở một thảo nguyên rộng lớn, trước mặt có một bóng dáng quen thuộc, là Tư Văn. Cậu nói chuyện với anh nhưng anh không thèm để ý. Cậu đi về phía trước một bước, bóng dáng kia cũng đi về phía trước một bước, giữa hai người họ vĩnh viễn là một khoảng cách gần như vậy. Cậu dần dần cảm thấy khó chịu, không ngừng đuổi theo, không biết qua bao lâu, người trước mặt rốt cuộc ngừng lại, quay người.
Đôi mắt kia đen, bên trong vẫn tràn đầy ôn nhu như trước, anh ôm cậu vào lòng, khí tức giống đực nồng đậm tràn ngập xung quanh, cậu an tĩnh ngủ trong loại khí tức này.
Không biết ngủ bao lâu, giống cái thanh tú bên giường bỗng bừng tỉnh, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy đôi mắt đen đong đầy ý cười ôn nhu.
Đôi mắt Vân trợn tròn, há há miệng, một lúc lâu mới lắp bắp nói: “Anh…anh…tỉnh?”
Tư Văn cười, mắt cong cong, tiếng nói khàn khàn đầy ôn nhu: “Anh tỉnh, cám ơn em, Vân.”
Vân vô thố nhìn anh, ngắc ngứ hỏi: “Có chỗ nào khó chịu không?”
“Không, em chăm sóc rất tốt.”
Màu đỏ trên mặt Vân càng đậm, bỏ lại một câu “Tôi đi tìm tế tự” xong liền vội vàng chạy trốn. Tư Văn nhìn hướng cậu đi, âm thầm suy tư.
Không thể phủ nhận, thú nhân ở thế giới này so với con người trên trái đất thì mạnh hơn nhiều, thế nhưng bù lại, ở thú thế cũng có những động vật mạnh tương đương, thậm chí còn hẳn thú nhân. Hơn nữa, sức sản xuất cũng như công cụ sản xuất không tính cao, hoàn cảnh sinh tồn của các thú nhân ở một khía cạnh mà nói thì so với người hiện đại khó khăn hơn nhiều. Vậy nên thực lực của thú nhân càng quan trọng, mà thực lực hiện tại của anh, bị hạn chế bởi thân thể này, cũng không thể gọi là cao.
Anh không học võ, muốn mở bàn tay vàng biến thành siêu nhân là không có khả năng. Nhưng mặc kệ thế nào cũng phải tìm cách tăng thực lực của mình, tình huống chật vật như vậy ít đi thì hơn. Thật vất vả mới có thể thêm một lần sống, anh cũng không muốn mất đi dễ dàng như vậy.
Zổ: tôi nhớ tới bộ thú nhân có anh thụ cùng xuyên, anh thụ phụ lúc đang rặn đẻ bỗng nghĩ có khi nào rặn ra cục ị không, thế là nhất định không chịu rặn, đọc đoạn đó cười chết tôi.