Lúc Dương Hàn đang bối rối vì nhóm ấu tể khóc thảm, ngoài cửa đột nhiên có tiếng vang lớn, có người hệt như một cơn gió lao vào, Dương Hàn vội vàng nhìn qua, thấy Thản Đồ cả người đầy bùn đất đang chạy như điên tới.
Phản ứng đầu tiên của anh là: “…. A Nhĩ Sâm Đâu đâu?” Anh nhớ rõ hai bọn họ cùng nhau lên núi.
Thản Đồ không nghe thấy lời anh nói, bởi vì lực chú ý của y sau khi vào cửa đều tập trung hết lên người Tô Sách… Rõ ràng trước lúc y đi A Sách còn rất tốt, vì sao hiện giờ lại giống như bị ngất xỉu! Trước kia cũng không phải chưa từng nghe nói giống cái sau khi sinh sẽ bị bệnh tử vong, y thực lo lắng a…
Lúc Dương Hàn đang nhìn xung quanh tìm kiếm tung tích A Nhĩ Sâm, ngoài cửa có một nam nhân dáng người thon dài lạnh lùng tiến vào, đúng là A Nhĩ Sâm.
Quan sát một chút, Dương Hàn thầm thở phào.
A Nhĩ Sâm kì thật chỉ đi sau Thản Đồ vài bước, thính giác nhạy bén làm hắn cảm nhận được câu hỏi tràn ngập lo lắng của Dương Hàn, vì thế thực tự nhiên nói: “Ta ở đây.”
Dương Hàn nhìn về phía hắn: “Ngươi về chậm thế.”
A Nhĩ Sâm giải thích: “Ta phải cột đám mẫu thú bắt được, bằng không sẽ chạy trốn.”
Dương Hàn cảm thấy hứng thú: “Đã bắt được rồi sao? Bộ dáng gì?”
A Nhĩ Sâm vẫy tay: “Ngươi theo ta ra ngoài xem.”
Dương Hàn lập tức vui vẻ theo A Nhĩ Sâm ra ngoài… Trời ạ, anh không bao giờ dám ở cùng một chỗ với đám tiểu quỷ thích khóc nữa! Nói tới thì anh quả thực có hứng thú với mẫu thú hai người này bắt về.
Cũng không biết là dạng dã thú gì…
Hai người ra khỏi phòng, đập vào mắt Dương Hàn trước tiên là mấy đầu dã thú thể hình lớn đã chết, đám này dùng để lấy thịt ăn. Mà ánh mắt anh vừa đảo qua nhìn cây cột gỗ trong sân, trong đó là con mồi Thản Đồ cùng A Nhĩ Sâm mang về lần này.
Giống như thực bất ngờ nhưng lại rất hợp lý… là sáu đầu mẫu sư.
Dương Hàn cúi đầu, có thể thấy bầu sữa phình phình trướng tướng dưới bụng chúng nó, vừa thấy đã biết sữa rất sung túc.
Dương Hàn bĩu môi, cảm thấy như vậy rất có đạo lý, bất quá lại hỏi: “Các ngươi đi có một chốc làm sao quơ được… Ân, nhiều mẫu sư như vậy?”
Còn đều là thiệt nhiều sữa…
A Nhĩ Sâm trả lời: “Ở đồng cỏ cách nơi này khá xa có mấy đàn sư, Thản Đồ có tốc độ cực nhanh cộng thêm rất quen thuộc hương vị sư tử, vì thế rất nhanh liền tìm được.” Hắn thấy Dương Hàn tập trung lắng nghe, liền nói tiếp: “Đáng ăn mừng là lúc tìm thấy đàn sư đầu tiên liền phát hiện có hơn hai mươi mấy đầu mẫu sư vừa sinh tiểu sư tử, nên bắt sáu con cường tráng nhất trở về.”
Dương Hàn ngẫm lại, hỏi tiếp: “Các ngươi bắt nhiều như vậy… đám tiểu sư tử chúng nó mới sinh làm sao bây giờ?” Tuy học đệ cùng cháu trai của mình là quan trọng nhất, bất quá vì thế mà để con của đám mẫu sư này chết non, tổng cảm thấy có chút nhẫn tâm… Này cùng cảm giác săn dã thú sau đó ăn thịt chúng nó không giống nhau.
A Nhĩ Sâm nhìn ra tâm tư Dương Hàn, nói thêm: “Trong đàn còn hơn mười con, chúng sẽ chăm sóc cho đám tiểu sư tử kia.”
Đàn thú hoang dã đương nhiên không có trí tuệ như thú nhân, mà thú nhân cũng sẽ không tiêu diệt cả đàn sư. Nếu không phải đàn sư này trùng hợp có nhiều mẫu sư có thể cho sữa như vậy, Thản Đồ cùng A Nhĩ Sâm có thể phải tìm kiếm thêm mấy đàn sư nữa để số còn lại có khả năng gánh vác thay số mẫu sư bị bắt.
Dương Hàn thở dài: “Như vậy thì tốt rồi.” Nói xong có chút ngượng ngùng cười cười với A Nhĩ Sâm: “Ngươi có cảm thấy ta rất giả dối không?” Anh có chút khẩn trương chờ A Nhĩ Sâm trả lời, nói thật, ở chung lâu như vậy, anh đúng là rất để ý cái nhìn của người anh em này về mình.
A Nhĩ Sâm lắc đầu: “Không có, bất cứ tộc đàn nào, ấu tể cũng rất trân quý.” Kia đại biểu cho sự kéo dài chủng tộc, làm các thú nhân kính nể.
Dương Hàn mỉm cười tươi hơn, đưa tay khoát vai A Nhĩ Sâm: “Ngươi nói đúng!” Sau đó vừa cười vừa nói: “Thản Đố ngốc nghếch kia khẳng định lại một lòng một dạ bổ nhào vào A Sách rồi, ba cháu trai đáng thương của ta vẫn chưa được uống sữa a. A Nhĩ Sâm, ngươi có biết làm thế nào uy sữa cho bọn nhỏ không? Bằng không chúng ta vào trong ôm đám nhỏ ra?”
A Nhĩ Sâm lắc đầu: “Ấu tể không thể ra gió.”
Dương Hàn nghĩ nghĩ: “Chúng ta đem mẫu sư vào phòng à?”
A Nhĩ Sâm vẫn lắc đầu: “Không cần.” Hắn nói xong liền vào nhà bếp, cầm chén gỗ lớn nhất ra ngoài, đặt dưới thân một mẫu sư, sau đó ngồi chồm hổm xuống, nắm lấy mẫu sư vắt sữa.
Sữa màu trắng mang theo chút vàng nhạt chảy xuống, tí tách nhiễu vào chén gỗ bên dưới… vắt một trận, lúc sữa không còn chảy nữa thì A Nhĩ Sâm liền đổi bên khác… Sau đó lại đổi một đầu mẫu sư.
Dương Hàn giật mình đi tới, ngồi xổm bên cạnh A Nhĩ Sâm… Mới vừa ngồi xuống liền nghe mùi sữa truyền tới.
Là một công dân địa cầu chỉ uống các loại sữa được gia công hoàn chỉnh là nói hương vị cổ quái này thật sự làm người ta chịu không nổi… Nhưng mà Dương Hàn cũng hiểu, nơi này dù sao cũng không phải địa cầu, ngay cả hoàn cảnh đơn sơ như vậy cũng thích ứng được thì mùi sữa tính là gì?
Dù sao anh cũng không cần uống…
Bất quá, Dương Hàn vẫn thực bội phục A Nhĩ Sâm.
Một nam nhân cư nhiên lại thuần thục công tác vắt sữa như vậy.
Anh không khỏi hỏi: “A Nhĩ Sâm, ngươi sao lại biết làm việc này?”
A Nhĩ Sâm hết sức chuyên chú: “Trước kia ngẫu nhiên thấy giống đực khác làm.”
Dương Hàn líu lưỡi.
Chỉ thấy qua thôi a… người này quả thực rất lợi hại!
Đến khi vắt xong ba đầu mẫu sư, chén gỗ cũng đã gần đầy, A Nhĩ Sâm bưng chén gỗ đứng lên, chuẩn bị đi lên phòng.
Dương Hàn vội vàng đuổi kịp: “Vậy là đủ rồi sao? Không phải còn ba đầu sao?”
A Nhĩ Sâm vừa đi vừa nói: “Ấu tể đã rất đói bụng, hơn nữa nhiêu đây cũng đủ rồi.” Ngừng một chút, lại nói thêm: “Sữa của mẫu sưa có hạn, ba đầu còn lại để dự trữ.”
Dương Hàn hiểu ra: “A Nhĩ Sâm, ngươi hiểu biết thật nhiều a.”
Hai người vừa nói xong cũng tiến vào phòng, Tô Sách đã tỉnh lại.
Nói ra thì cũng chính là việc tốt do Thản Đồ gây ra, y vừa thấy Tô Sách ngủ liền tưởng đã xảy ra chuyện, cuống cuồng túm lấy tay cậu. Kết quả Tô Sách chưa ngủ sâu lập tức cảm nhận được bàn tay thô ráp của Thản Đồ, liền tỉnh lại, cũng nghe thấy tiếng gào khóc của bọn nhỏ.
Lần này lại làm cậu sốt ruột.
Nói lại thì lúc Tạp Mạch Nhĩ nói ấu tể nức nở vì đói, Tô Sách vì đau đớn kịch liệt nên không nghe rõ. Vì thế hiện giờ mới tỉnh ngủ dậy, vẫn không biết xảy ra chuyện gì… Mà Thản Đồ lại không đáng tin, y biết nhóm ấu tể đói nhưng lại là người hay quên, thói quen đặt Tô Sách lên vị trí đầu tiên, kết quả tự nhiên là quên bén nhóm ấu tể…
Tô Sách sau khi bôi thảo dược gây tê thì không còn đau đớn, hiện giờ đau lòng mà nhẹ nhàng chạm vào nhóm ấu tể trong rổ, chậm rãi vuốt ve thân hình bé xíu của ấu tể, muốn kiểm tra xem có vấn đề gì hay không.
Thản Đồ ngây ngốc nhìn động tác của Tô Sách, cũng sáp tới hỗ trợ.
Tô Sách kiểm tra một hồi lâu cũng không phát hiện gì, liền cau mày lo lắng nói: “Thản Đồ, ngươi có biết bọn nhỏ làm sao không? Sao cứ khóc mãi?”
Thản Đồ ‘a’ một tiếng: “Ta nhớ rồi, bọn nó đói bụng!”
Tô Sách rốt cuộc nhịn không được tăng lớn âm lượng: “….nếu đói bụng, Thản Đồ, ngươi có biết bọn nó ăn gì không? Bọn nhỏ rất khó chịu! Đúng rồi, Tạp Mạch Nhĩ có nói qua, những ngày đầu phải cho bọn nhỏ uống sữa… trong nhà có sữa thú cho bọn nhỏ uống không?”
Nhìn bộ dáng đói khát của nhóm ấu tể, Tô Sách cảm giác khổ sở trước nay chưa từng có.
Thản Đồ cuối cùng cũng không ngốc tới nông nỗi hết thuốc chữa, y nhạy bén cảm nhận ra tình tự của Tô Sách, nhất thời chột dạ. Là một ngốc ba ba hoàn toàn không có kinh nghiệm chăm sóc ấu tể, y đột nhiên nhớ ra đám mẫu thú mới bắt về, vội vàng xoay người chạy ra cửa——
Suýt chút nữa đã tông phải người đang tiến vào.
Ngay lúc phát hiện có một bóng dáng mãnh liệt xông tới, A Nhĩ Sâm nhanh chóng giơ cao tay, nâng chén gỗ lên trên đỉnh đầu mới tránh được tình cảnh sữa bị văng ra ngoài.
Cái mũi nhạy bén của Thản Đồ ngửi thấy mùi sữa, lập tức cao hứng: “A Nhĩ Sâm, ngươi đã vắt sữa rồi à?”
A Nhĩ Sâm gật đầu, đưa chén gỗ cho Thản Đồ.
Thản Đồ vui vẻ chạy ngược trở lại, đặt chén gỗ bên người Tô Sách, vui sướng nói: “A Sách A Sách, nhóm ấu tể uống cái này!”
Tô Sách nhìn chén sữa—— chén này so với cái chậu ở địa cầu còn lớn hơn—— phân lượng cũng đủ dùng, tâm tình cậu cũng tốt lên một chút. Nhưng lúc nhìn qua nhóm ấu tể yếu ớt thì có chút lúng túng.
Này… làm thế nào uy a.
Trên địa cầu có bình sữa, ở đây đâu có, hơn nữa cho dù có đám tiểu sư tử này cũng không thể dùng đi…
Ngẫm nghĩ một chút, Tô Sách cuối cùng nhớ ra con mèo cha mẹ nuôi nuôi trong nhà, lúc uống sữa… hình như liếm đi?
Vì thế cậu đưa tay vào rổ, muốn ôm một ấu tể ra ngoài.
Nhưng mà cậu không biết làm thế nào xuống tay.
Quá nhỏ… có làm đau bọn nó không a…