thất thốn: là vị trí yếu ớt nhất trên cơ thể loài rắn
Tô Sách nhìn Dương Hàn cười một cái, lại nhìn về phía Thản Đồ.
Thản Đồ đứng lên, đi qua mở cửa.
Dương Hàn trong lòng đột nhiên nảy sinh chút cảm giác khẩn trương vi diệu, bị Tô Sách nhìn ra, tâm tình lại càng phức tạp hơn.
Học trường rốt cuộc… có tâm tình gì?
Bất quá lúc A Nhĩ Sâm tiến vào, Dương Hàn đã không sai biệt lắm điều chỉnh tốt cảm xúc của mình—— là một người khách từ tinh cầu xa xôi—— kì thật cũng chính là người địa cầu, anh đương nhiên sẽ không để lộ nội tình, biểu hiện mình không biết thú nhân có bộ dáng gì.
Tóm lại, ứng phó việc này trước, sau đó lại tìm thời gian tìm học đệ học ngôn ngữ thú nhân… Thuận tiện cũng tìm hiểu một chút tin tức về thế giới này.
Quyết định như vậy, lúc ngẩng đầu lên, Dương Hàn hảo hảo cùng A Nhĩ Sâm đối mặt.
A Nhĩ Sâm có làn da tái nhợt làm người ta có cảm giác hắn là một thanh niên anh tuấn có khí thế sắc bén, ngẫu nhiên có chút lạnh như băng, bất quá trừ bỏ bề ngoài thì thật sự rất tốt… Dương hàn cùng A Nhĩ Sâm ‘mạo hiểm ngoài dã ngoại’ ba tháng, đương nhiên thực hiểu điểm này.
Hơn nữa, Dương Hàn suy nghĩ một chút về hình thú của người này, cũng hiểu được tính cách như vậy kì thật rất tự nhiên.
A Nhĩ Sâm vừa vào cửa, hướng Tô Sách cùng Thản Đồ gật nhẹ đầu một cái xem như chào hỏi, sau đó toàn bộ lực chú ý đều tập trung trên người Dương Hàn.
A Nhĩ Sâm ngồi xuống đối diện Dương Hàn, trầm giọng hỏi: “A Hàn, ngươi làm sao vậy?”
A Nhĩ Sâm nhớ rõ, sáng hôm nay Dương Hàn mới tỉnh dậy, vừa nhìn thấy hình thú của hắn một cái thì lập tức giống như nhìn thấy thứ khủng bố gì đó, co giò bỏ chạy—— loại hình thú này, chẳng lẽ làm A Hàn chán ghét đến vậy sao?
Trong bộ lạc thú nhân Thái Cách tràn đầy giống đực có hình thái mãnh thú, giống đực lân loại như a Nhĩ Sâm rất ít. Tuy A Nhĩ Sâm biết giống cái nơi này hơi thiên về giống đực tộc mãnh thú, vì thế lúc tìm bầu bạn có chút chần chờ cũng bình thường—— dù sao tất cả bầu bạn của mọi người đều là mãnh thú, đột nhiên có lân loại không phải rất kì quái sao? Nhưng lí do chủ yếu hơn chính là giống cái thành thục trong bộ lạc không có ai làm hắn thích… Cho dù sau khi trưởng thành, hắn đã gặp qua vài giống cái của bộ lạc Mã Nhã, nhưng vẫn đồng dạng không có đối tượng làm hắn động tâm.
Chính là, Dương Hàn cùng Tô Sách nghe nói đều là thành viên của một bộ lạc hẻo lánh, theo lý hẳn không thiên vị cho giống đực có hình thái mãnh thú đi.
Vì thế A Nhĩ Sâm sau khi động tâm với Dương Hàn liền quyết định muốn Dương Hàn trở thành bầu bạn của mình, bất quá hiện tại thoạt nhìn tựa hồ hắn đã nghĩ sai rồi. Chính là tình cảm giao ra không thể thu hồi, vô luận thế nào hắn cũng phải làm Dương Hàn rung động, làm Dương Hàn cùng mình trở thành người một nhà.
Bất quá cho dù chuẩn bị tâm lý thế nào, A Nhĩ Sâm vẫn bị phản ứng của Dương Hàn đả kích.
Rõ ràng như vậy, chỉ sợ hắn không kịp biểu hiện…
A Nhĩ Sâm cũng nghe nói qua, quả thực có vài giống cái đơn thuần không thể tiếp nhận một loại hình giống đực nào đó, chẳng lẽ Dương Hàn cũng là một trong số đó? Nói vậy không phải… đơn thuần là chán ghét từ sinh lý sao, cho dù hắn thành tâm thành ý cỡ nào, sợ cũng không có biện pháp làm Dương Hàn tiếp nhận mình đi…
Nghĩ đến đây, A Nhĩ Sâm không khỏi càng uể oải hơn.
Nhưng cũng nhờ gương mặt rất ít khi lộ ra biểu tình của A Nhĩ Sâm, ba người ở đây không hề phát hiện chút nào tới tâm tình hỗn loạn của hắn.
Sau đó lời Dương Hàn nói lại lập tức cho hắn chút hi vọng.
Chỉ nghe Dương Hàn cười ha ha hai tiếng, nói: “Không có gì, hình thú của ngươi lớn quá, làm ta sợ hết hồn.”
Chỉ là hoảng sợ thôi sao… Nói thật, giống cái nói hình thú của giống đực rất lớn, này kì thực là một loại khen ngợi. Hình thú đại biểu giống đực rất cường tráng mạnh mẽ!
Là một người cùng cấp bậc với Thản Đồ trong bộ lạc, luôn bị xưng là một trong những giống đực cực mạnh, A Nhĩ Sâm tuy bình thường nghe kích lệ đã thành thói quen, chính là nghe người trong lòng nói vẫn có chút bất đồng.
Tình tự A Nhĩ Sâm tốt hơn một chút, mở miệng nói: “Ta nghĩ ngươi thực chán ghét hình thú của ta.” Ngừng một chút: “Chính là bị dọa… không phải chán ghét sao?”
Ngữ khí A Nhĩ Sâm vẫn không nhấp nhô quá lớn, bộ dáng có vẻ thực bình thản, chính là Dương Hàn lại quỷ dị nghe được trong đó có chút thất vọng, làm anh cảm thấy phản ứng của mình hình như hơi quá đáng——
Dương Hàn nhớ lại nam nhân này đã bảo hộ mình suốt ba tháng nay, hơn nữa tới bây giờ vẫn luôn quan tâm săn sóc mình, chỉ một thoáng liền cảm thấy áy náy.
Thật là, đều là anh em, bất quá có điều là hơi đặc biệt chút… Ân, xem như có dị năng đi, anh cũng không nên làm anh em thương tâm a!
Vì thế Dương Hàn đi qua, vỗ vai A Nhĩ Sâm một chút: “Ta sao lại chán ghét chứ, hình thú của ngươi xinh đẹp cực kì!”
Này cũng không phải nói dối, màu sắc xanh thẫm lóng ánh tia sáng kia thật sự làm anh rung động. Vì thế Dương Hàn do dự một chút, lại ho nhẹ một tiếng, hỏi: “A Nhĩ Sâm, mới nãy ta còn chưa thấy rõ, ngươi có thể biến lại một lần cho ta xem không?”
A Nhĩ Sâm cẩn thận quan sát biểu tình Dương Hàn, lúc này mới tin tưởng đối phương thật sự không chán ghét. Về phần người trong lòng muốn xem hình thú của mình… này đương nhiên không thành vấn đề.
Tất cả thú nhân sẽ không cự tuyệt giống cái yêu cầu nhìn hình thái uy vũ nhất của mình—— để thuận tiện triển lãm thực thực của mình trước mặt giống cái, đồng thời gia tăng sự hấp dẫn của bản thân.
Dương Hàn nghe A Nhĩ Sâm đồng ý, trong lòng rất cao hứng. Tô Sách ở bên cạnh nhìn hành động của hai người, thật sự không biết nên làm zì…
Cảm tình của học trưởng cùng A Nhĩ Sâm tựa hồ còn tốt hơn cậu tưởng tượng.
Là người phi thưởng hiểu tính cách học trưởng, Tô Sách biết rõ học trưởng bình thường quả thật luôn hữu hảo với tất cả mọi người, bộ dáng rất sáng sủa, nhưng kì thực không phải luôn thổ lộ tình cảm của mình với bất cứ người ‘kề vai sát cánh’ nào, lại càng không biểu hiện mình thực để ý tới bộ dáng của đối phương—— nói dễ hiểu hơn chính là đối với ngươi rất tốt, nhưng với những người khác cũng tốt hệt như vậy
Học trưởng chỉ đối với người mình xem là anh em ruột thịt mới rất để ý, tìm mọi cách quan tâm chăm sóc, tỷ như cậu, còn một người nữa chính là A Nhĩ Sâm.
A Nhĩ Sâm không biết nhưng Tô Sách lại thấy rất rõ. Vừa nãy giọng nói A Nhĩ Sâm không để lộ bất mãn quá rõ ràng, nhưng học trưởng lập tức phát hiện ra tình tự đối phương che dấu, còn khẩn trương an ủi như vậy… Nghĩ tới thì, học trưởng coi trọng A Nhĩ Sâm như vậy, có lẽ hai người có thể trở thành bầu bạn cũng không biết chừng.
Bởi vì hình thú của A Nhĩ Sâm khá khổng lồ, Thản Đồ ôm Tô Sách lùi ra sau vài thước. Dương Hàn thấy bọn họ như vậy cũng lui về sau.
Rốt cuộc, chừa đủ một khoảng không gian.
Ngay sau đó, A Nhĩ Sâm biến thành một cự mãng lục sắc.
Hắn cố gắng không giãn toàn bộ cơ thể, cũng không hoàn toàn ngẩng lên, đầu xà chỉ hơi nhấc lên một nửa, đối diện với Dương Hàn, ánh mắt vàng ươm nhìn Dương Hàn không chớp.
Dương Hàn trừng mắt nhìn, tuy vừa nãy mới xem một màn người biến thành sư tử, bất quá hiện tại nhìn thấy người biến thành xà vẫn làm anh sửng sốt một chút.
Quả nhiên… rất đẹp.
Sau khi biến thành hình thú không thể nói chuyện, A Nhĩ Sâm bất động, mặc cho Dương Hàn đánh giá.
Dương Hàn cần thận đi tới trước vài bước—— vẫn có chút khẩn trương, vươn tay.
A Nhĩ Sâm cúi đầu, lưỡi xà phun ra liếm liếm tay Dương Hàn.
Có chút ướt, nhiệt độ cũng không quá cao…
Nhưng vì Dương Hàn trực tiếp nhìn thấy A Nhĩ Sâm biến thành con xà này, vì thế e ngại trong lòng cũng biến mất, còn lại chỉ là tò mò cùng kinh ngạc.
Tò mò vì loại biến hóa kì quái này, mà kinh ngạc vì bộ dáng xinh đẹp của cự mãng.
Dương Hàn thu hồi tay, đỏ mặt, có chút ngượng ngùng hỏi: “Ta có thể sờ vảy của ngươi một chút không?” Dù sao cái này giống như nói với một người đàn ông là ‘ta muốn sờ cơ thể ngươi một chút’, tuy tất cả mọi người đều là đàn ông nhưng thật sự cũng có chút kì quái.
Nhưng lớp vảy trơn bóng trước mắt, thật sự rất muốn ‘động tay động chân’ một chút a…
A Nhĩ Sâm hơi gật đầu xà một chút. Một khi giống cái đưa ra yêu cầu này đại biểu phi thường hài lòng với hình thú của giống đực, cũng biểu thị hai người có thể tiến thêm một bước phát triển. Hắn đương nhiên cao hứng.
Vì thế Dương Hàn lại bước tới vài bước, ngừng thở, cẩn thận đặt tay lên đầu rắn vẫn còn cúi thấp của A Nhĩ Sâm——thật trơn bóng a thật trơn bóng… Hơn nữa lạnh như băng, giống như chạm vào một miếng kim loại nhẵn nhụi, cũng không có cảm giác dính ướt, ngược lại có chút khô mát. Làm Dương Hàn nhịn không được lại sờ sờ thêm một chút, thậm chí bàn tay cũng chầm chậm trượt xuống, từ đỉnh đầu sờ tới trên lưng xà…
Quả nhiên cũng rất đã tay… chờ đến lúc đụng trúng vị trí nào đó trên lưng xà, A Nhĩ Sâm đột nhiên run bắn. Cả cơ thể cũng rụt lui lại.
Dương Hàn khựng lại: “A Nhĩ Sâm, làm sao vậy?” Anh suy nghĩ, A Nhĩ Sâm có phải vì mình quá tò mò làm càn mà tức giận không, có cần nói xin lỗi không a.
Bên kia Tô Sách cũng có chút khó hiểu, mà Thản Đồ cũng phát giác, mở miệng giải đáp nghi hoặc của hai người: “A Hàn, ngươi đụng tới thất thốn của A Nhĩ Sâm.”
A.
Dương Hàn cùng Tô Sách đồng thời phản ứng lại.
Bởi vì A Nhĩ Sâm từ người biến thành xà, bọn họ cư nhiên quên mất đặc tính của hắn.
Dương Hàn thực ân hận nói: “Xin lỗi xin lỗi, A Nhĩ Sâm, ta quên mất, nhưng ta thật sự không phải cố ý!” Nói xong vội vàng rụt tay lại.
A Nhĩ Sâm đột nhiên biến trở về hình người: “Không sao, ngươi muốn sờ lúc nào cũng được.”