Sau khi ăn xong, ánh mặt trời có chút nóng rực. Thản Đồ lo lắng cho cơ thể Tô Sách, liền ôm cả cậu cùng ghế dựa vào phòng, đặt vào cạnh tường ở phòng khách lớn.
Dương Hàn cùng A Nhĩ Sâm như cũ được giữ lại, A Nhĩ Sâm vẫn không nói gì, mà Dương Hàn thì ngồi trên ghế trông nom Tô Sách, thỉnh thoảng lại nói chuyện với cậu. Thản Đồ thấy Tô Sách rất tốt, liền nói vài câu rồi chạy tới nhà bếp rửa chén.
Nhìn theo bóng dáng Thản Đồ rời đi, Dương Hàn chớp mắt nói: “Này A Sách, vị nhà ngươi đối với ngươi không tồi a!”
Ánh mắt Tô Sách nhu hòa một chút, thẳng thắn nói: “Ân, Thản Đồ đối với ta tốt lắm.”
Dương Hàn thở dài: “Trước kia ta cứ nghĩ, ngươi cả ngày chỉ lo công việc, không biết sau này sẽ cưới vợ có bộ dáng thế nào, không ngờ ngươi lại cứ vậy đem mình gả đi a…”
Gả đi…
Tô Sách nhìn học trưởng căn bản chưa hiểu gì về thế giới này, trong lòng thầm thở dài thật sâu.
Cậu phải nói thế nào với học trưởng, nói anh kì thật cũng là ‘giống cái’ sao? Hơn nữa một mình căn bản không có biện pháp sinh tồn trên thế giới này…
Học trưởng không giống cậu.
Đối với Tô Sách mà nói, hết thảy Thản Đồ mang tới đều làm cậu thực thỏa mãn, bởi vì trước giờ bất luận là công việc hay cuộc sống, cậu chỉ đơn thuần là sống sót mà thôi. Mà hiện giờ, cậu cư nhiên có kì vọng, có thứ trân trọng.
Nhưng học trưởng là một người đàn ông tự tay xây dựng sự nghiệp của mình, vô luận vất vả cỡ nào nhưng anh đã đứng đầu dẫn dắt của một đội ngũ thành lập một công ty thành công. Anh có dã tâm, có thể xưng là ‘cường giả’, một người đứng đầu!
Mà Tô Sách chẳng qua là ‘người làm công’ mà thôi, tuy so với người bình thường cao cấp hơn một chút nhưng cũng không thể đứng trên vị trí ‘thống lĩnh’, lại càng không giống học trưởng có sức hút của một người đứng đầu…
Trên thế giới này, tất cả thủ đoạn của học trưởng đều không thể thi triển. Mà nơi này cần thiết nhất chính là ‘vũ lực’, bất luận học trưởng cố gắng thế nào cũng không làm được… bởi vì cơ thể có hạn chế.
Mỗi lần nghĩ tới điểm này, Tô Sách đều vì học trưởng mà khổ sở.
Cho dù học trưởng rộng lượng thế nào, chờ đến khi chân chính hiểu được cũng không biết làm thế nào đi… Cho dù cuối cùng tiếp nhận hết thảy, Tô Sách cũng không muốn để Dương Hàn, người cậu xem là anh trai cảm nhận cảm giác bất lực, tuyệt vọng này——
Tô Sách lại nhìn A Nhĩ Sâm im lặng ngồi cạnh. Hắn dường như thật sự có cảm tình với học trưởng.
Nói thật, tuy cậu không quá quan tâm tới sinh hoạt cá nhân của học trưởng nhưng ít nhất cũng biết học trưởng từng kết giao với vài người bạn gái… Về phần đàn ông…. A Nhĩ Sâm là giống đực, nói hắn là ‘đàn ông’ cũng đúng đi?
Tô Sách thật sự không thấy tiền đồ của học trưởng cùng A Nhĩ Sâm khả quan cho lắm.
Dương Hàn đưa tay quơ quơ trước mặt Tô Sách, không phản ứng.
Xem ra, ngẩn người là hiện tượng thường có của phụ nữ mang thai…
Tô Sách phản ứng lại, nắm lấy tay học trưởng, có chút bất đắc dĩ. Học trưởng người này hoàn toàn không hiểu cậu đang lo lắng chuyện gì a. Hơn nữa trong ánh mắt còn lộ rõ suy nghĩ của anh hiện giờ.
Nếu không phải lo cho học trưởng, trong phòng lại không có người ngoài, sao cậu có thể thả lỏng không chút phòng bị nào như thế a!
Bất quá, mặc kệ nói thế nào, cậu vẫn không nên nói hết toàn bộ sự thật lúc này, dù sao tiếp nhận từng chút so với đột nhiên chấn động vẫn tốt hơn nhiều.
Nghĩ như vậy, Tô Sách đành từ bỏ ý tưởng giới thiệu rõ ràng về thế giới này cho học trưởng, quyết định để anh tự mình phát hiện. Ân, chỉ cần thông hiểu ngôn ngữ trong bộ lạc, với sự nhạy bén của học trưởng không có khả năng bị giấu diếm quá lâu.
Làm ra quyết định, đoạn trò chuyện sau đó cũng thực vui vẻ. Tô Sách cùng Dương Hàn dùng hán ngữ nói chuyện hay sau khi Thản Đồ tới thì mọi người phối hợp với Dương Hàn dùng ngôn ngữ thú nhân nói những câu ngắn gọn thì không khí đều có thể xem là khá hòa hợp.
Tới thời gian Tô Sách cần phải ngủ trưa, Tô Sách mặc dù có chút buồn ngủ, nhưng niềm vui khi gặp lại học trưởng làm cậu xem nhẹ chuyện này, chính là Thản Đồ liên tục quăng ánh mắt qua làm Dương Hàn phát hiện ra.
Vì thế Dương Hàn mở miệng hỏi: “Thản Đồ, A Sách làm sao vậy?”
Rốt cuộc cũng có người phát hiện! Thản Đồ cao hứng nói: “A Sách, tới giờ ngủ rồi.”
Dương Hàn nghe hiểu hai câu đơn này, liền bừng tỉnh, vỗ trán đứng lên: “Đúng đúng a, A Sách hiện giờ đang mang thai, hẳn phải ngủ nghỉ một chút.” Lại dùng ngôn ngữ thú nhân hướng Thản Đồ gật đầu bảo: “Cám ơn, ân… nhắc nhở.”
Tô Sách phản ứng lại, cơn bùn ngủ thoáng chốc lại ập tới dày đặc. Bên kia A Nhĩ Sâm cũng chuẩn bị cáo từ, nhưng Tô Sách đột nhiên nhớ ra một việc, nói: “Học trưởng, ngươi một mình tới nơi này, liền ở cùng ta đi.”
Dương Hàn sửng sốt, cũng nghĩ tới vấn đề chỗ ở của mình.
Ở cùng Tô Sách… nếu cậu vẫn độc thân thì anh tuyệt đối không khách khí. Chính là hiện tại… nghị tới tình huống của học đệ… Dương Hàn liếc mắt nhìn bụng Tô Sách… lại còn gả cho người ta rồi, chính mình có thể xem là nhà mẹ đẻ đi? Ân, như vậy mình chính là anh vợ của Thản Đồ rồi. Anh vợ ở cùng với vợ chồng mới tân hôn, nhìn thế nào cũng thực kì cục. Chẳng thà mình ra ngoài xây một căn nhà nhỏ, dù sao cũng không cần quá xa hoa, có thể che gió che mưa là được rồi.
Phải biết, mặc kệ quan hệ thân thiết cỡ nào, anh cũng chỉ là người ngoại. Bình tĩnh mà nói, anh ở lại chỗ Tô Sách, trong thời gian ngắn thì không thành vấn đề, nhưng lâu dài sẽ làm Thản Đồ mất hứng, ảnh hưởng tới tình cảm vợ chồng thì chính là lỗi của anh.
Nghĩ vậy, Dương Hàn vừa định mở miệng cự tuyệt thì A Nhĩ Sâm đã lên tiếng trước: “A Hàn ở cùng ta.”
Tô Sách giật mình.
Thản Đồ áp bên tai cậu thì thầm: “Giống như ta mang ngươi về, A Nhĩ Sâm là người dẫn đường của A Hàn, có thể ở cùng.”
Tô Sách đương nhiên hiểu được… nhưng đồng dạng cậu cũng biết, nếu học trưởng đồng ý, A Nhĩ Sâm sẽ có quyền ưu tiên theo đuổi học trưởng. A Nhĩ Sâm đại khái cũng có chủ ý như vậy đi?
A Nhĩ Sâm nhìn Dương Hàn: “Ở cùng ta đi.”
Dương Hàn nhìn vẻ mặt bình bĩnh của A Nhĩ Sâm, nhớ tới ba tháng qua có thể xem là đồng sinh cộng tử, A Nhĩ Sâm có thể xem là người thân thiết nhất với anh trừ bỏ A Sách, đàn ông độc thân ở cùng nhau cũng không cần so đo nhiều như vậy. Cùng lắm chờ đến khi A Nhĩ Sâm cưới vợ thì hãy bàn tới chuyện dọn ra ngoài, tổng so với ở lại đây quấy rầy A Sách tân hôn vẫn tốt hơn.
Vì thế Dương Hàn mỉm cười vỗ vai A Nhĩ Sâm một chút: “Ta liền cùng ngươi lăn lộn a!”
A Nhĩ Sâm gật đầu một cái: “Không sao, ở bao lâu cũng được.”
Tô Sách do dự mãi, lúc nhìn thấy Dương Hàn mỉm cười sang sảng không hề có chút miễn cưỡng nào thì vẫn nuốt lời nói vào trong.
Ít nhất thoạt nhìn, học trưởng phi thường tín nhiệm A Nhĩ Sâm, mà A Nhĩ Sâm nhất định sẽ nghiêm túc bảo hộ học trưởng.
Như vậy, đại khái cũng không có gì không tốt đi.
Sau khi làm ra quyết định, rất nhanh Dương Hàn liền theo A Nhĩ Sâm rời đi.
Tô Sách nhìn bóng lưng hai người sóng vai nhau mà đi, cảm giác vẫn thực phức tạp.
Thản Đồ đi qua ôm cậu, để Tô Sách dựa vào lồng ngực ấm áp của mình, hỏi: “A Sách, ngươi mất hứng sao?”
Cuối cùng cũng tìm được ca ca mà cậu luôn lo lắng, hẳn phải thực vui vẻ mới đúng a…
Tô Sách lắc đầu: “Không có mất hứng.”
Thản Đồ khó hiểu: “Rõ ràng A Sách nhíu mi…”
Tô Sách cười cười, sờ đầu Thản Đồ: “Ta chỉ lo lắng thôi.”
Thản Đồ lại hỏi: “Lo lắng cái gì?”
Tô Sách thở dài: “Ca ca cùng A Nhĩ Sâm…”
Thản Đồ gật đầu: “A Nhĩ Sâm thực thích A Hàn.”
“Di?” Tô Sách sửng sốt: “…Thản Đồ, ngươi cũng biết sao?”
Thản Đồ nói: “Lúc ở nhà bếp, khi A Nhĩ Sâm giúp ta nấu cơm thì chính miệng nói.”
…này cũng quá thẳng thắn đi.
Tô Sách ho nhẹ một tiếng: “A Nhĩ Sâm nói thế nào với ngươi?”
Thản Đồ nghĩ nghĩ: “Hắn nói ‘Ta thích A Hàn, muốn hắn làm bầu bạn của ta’.”
Tô Sách hiếu kì hỏi: “Vậy ngươi nói thế nào?”
Thản Đồ gãi gãi đầu: “Ta nói ‘Kia về sau A Sách muốn gặp ca ca thực tiện’.”
Trong lòng Tô Sách tràn ngập ấm áp.
Thản Đồ người này luôn nghĩ về cậu a…
Thấy Tô Sách không nói lời nào, Thản Đồ tưởng mình nói sai chuyện gì, không khỏi cúi đầu cọ cọ mặt Tô Sách: “A Sách, nếu ta chọc ngươi không vui, ngươi có thể trực tiếp đánh ta.” Dù sao cũng đánh không đau…
Tô Sách liền vỗ vỗ cánh tay y: “Ta không có không vui a.”
Thản Đồ liền cười hắc hắc: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi,”
Tô Sách nghiêng đầu dựa vào ngực Thản Đồ, cảm nhận nhịp tim đập vững vàng của y, trong lòng đột nhiên cảm thấy thực yên ổn.
Gia đình, người nhà, đứa nhỏ có huyết mạch của chính mình.
Đây là hình ảnh mà trước kia cậu luôn tìm kiếm trong giấc mơ.
Mặc dù thân phận sinh đứa nhỏ có chút biến đổi ngoài dự kiến, chính là không ảnh hưởng tới toàn cục… cậu cảm thấy thực an bình.
Được cánh tay cường tráng của Thản Đồ cẩn thận ôm lấy, Tô Sách cảm giác mình được ấm áp vây quanh, dần dần mí mắt ngày càng nặng hơn, cơn bùn ngủ cũng dày đặc…
Đột nhiên, một cảm giác kì diệu kinh động cậu.
Bụng giống như bị cái gì đó huých nhẹ vài cái, cậu nhíu nhíu mày nhưng cũng không có nhiều phản ứng. Một lát sau, giống như có người mất hứng vì bị cậu xem nhẹ, lại huých mạnh hơn… nên nói là đá đi? Thậm chí còn làm cậu có chút đau đớn.
Tinh thần thoáng chốc tỉnh táo một chút, mà cảm giác này cũng càng rõ ràng hơn… Lúc này cậu mới phát hiện, hóa ra cảm giác này từ trong cơ thể khuếch tán ra ngoài.
Từng chút từng chút, càng thêm rõ ràng…
Tô Sách đột nhiên hiểu ra.
Máy thai. [thai nhi động]
Cậu cẩn thận đặt tay lên bụng, quả thật, ở ngay nơi này, đứa nhỏ đang đá bụng để làm cậu chú ý.
Vì thế Tô Sách mỉm cười, đưa tay nắm lấy tay Thản Đồ, nhẹ nhàng ấn nó lên bụng mình.
Ánh mắt Thản Đồ đột ngột trợn to.