Riley bị thương trong lúc đi săn.
Tuy thú nhân có thể chất mạnh mẽ, nhưng vẫn sẽ có lúc bị thương nặng, nặng đến nỗi dù có thể chất mạnh mẽ đến biến thái, thú nhân cũng không tự lành được.
Một khi có vết thương chí mạng như vậy, để đồng đội bớt đau khổ, bình thường giống đực cùng đội sẽ dứt khoát giải thoát cho hắn.Lần này vốn cũng nên như vậy, nhưng Riley không chịu để đồng đội giúp.Hắn ta từng nghe Lemmy nói thật ra Tô Mặc là bác sĩ ngoại khoa, hình như có thể mổ bụng, cắt ruột rồi khâu lại gì đó.
Hắn ta muốn thử xem.
Dù Tô Mặc không cứu được thì cùng lắm là chết thôi, trừ việc đau đớn hơn chút, cũng không có gì khác biệt cả.
Nhưng… nếu như được thì sao? Mỗi năm đều có dũng sĩ thú nhân bị thương trong lúc đi săn; nếu Tô Mặc thật sự có cách cứu người thì quá tốt.Vì thế Riley cố chấp yêu cầu đồng đội đưa hắn ta đến chỗ Tô Mặc.
Mà chính sự cố chấp đó đã cứu hắn ta một mạng.Tô Mặc thấy ý thức của Riley vẫn còn tỉnh táo, trong lòng liền thấy an tâm phần nào.
Cậu vỗ vai Riley trấn an, chỉ huy các giống đực đưa người vào bàn mổ trong phòng phẫu thuật.
Sau đó dẫn dắt ba y sư không bị doạ sợ cởi quần áo dính đầy máu của Riley ra, lau sạch vùng da quanh miệng vết thương rồi trải khăn phẫu thuật đã được khử trùng lên, từng bước một, đâu vào đấy.Lucca khôi phục lại tinh thần vội bước đến hỗ trợ khâu chuẩn bị, để Tô Mặc có thời gian đi rửa tay và mặc đồ phẫu thuật.Tô Mặc chuẩn bị xong mới đi kiểm tra thương tích của Riley.
Sau đó cậu vui mừng phát hiện, bất kể vết thương này do thứ gì gây ra, nó ra tay rất chuẩn xác.
Vết thương rạch mở khoang bụng vô cùng hoàn mỹ, không hề làm tổn hại đến bất cứ cơ quan nội tạng nào! Ruột bị lòi ra ngoài là do sức ép trong bụng đẩy ra thôi.
Đám giống đực kia chạy đến đây rất nhanh, những đường ruột này vẫn còn màu hồng nhạt đầy sức sống, không có chút dấu hiệu hoại tử.Nếu là trước đây, cậu có thể nắm chắc chín mươi phần trăm sẽ cấp cứu thành công khi gặp tình trạng thương tích thế này.
Mặc dù điều kiện phẫu thuật bây giờ không tốt như lúc trước, nhưng thể chất của thú nhân giống đực mạnh hơn nhân loại nhiều.
Tô Mặc thở dài một tiếng, mỉm cười với Riley: “Đừng sợ, tôi sẽ chữa trị cho anh.
Nhưng sẽ khá đau đó, anh cố chịu đựng một chút”.Đến bây giờ Lucca vẫn chưa tạo ra được thuốc gây tê, Tô Mặc cũng đành chịu.
Giờ chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào sức chịu đựng hơn người của thú nhân.
Nếu ngay cả một giống cái như Nico còn có thể tỉnh táo nhịn đau khi bị rạch tầng sinh môn rồi khâu lại, không lý nào Riley lại không chịu được!Riley nghiến chặt răng, mồ hôi lạnh thấm ướt khăn phẫu thuật phủ trên người.
Hắn ta có thể cảm nhận được tay của Tô Mặc thăm dò vào bụng mình qua miệng vết thương, kiểm tra từng nội tạng trong bụng hắn ta.
Cảm giác đau đớn lúc nội tạng bị động tay vào này thật sự còn đáng sợ hơn khi bị mổ bụng nữa.Nhưng Tô Mặc nói có thể trị cho hắn ta.
Riley cố mở khớp hàm đang cắn chặt, khàn giọng nói: “Cậu cứ tiến hành, tôi có thể chịu được”.Nói thì dễ lắm.
Nhưng phản xạ của cơ thể đối với đau đớn hoàn toàn không thể khống chế bằng ý chí được.
Ban đầu khi lau rửa ổ bụng, quả thật Riley có thể chịu được, không động đậy cũng không lên tiếng.
Nhưng khi tiến hành khâu lại, Tô Mặc phát hiện cậu không thể nào đưa ruột trở vào ổ bụng được.Cả người Riley căng cứng.
Cơ bụng của giống đực lại rất cường tráng, tạo nên áp lực ổ bụng lớn đến kinh ngạc.
Đây không phải lỗi của Riley, hắn ta đã cố nhịn rồi, nhưng mà…Tô Mặc vẫy tay gọi một giống đực đang hoảng sợ, lo lắng đứng trông bên cạnh lại: “Cậu lại đây.
Đánh ngất anh ta đi”.Cậu khờ thật.
Lúc sinh nở thì còn cần cơ thể mẹ phối hợp, khâu bụng lại đâu có cần! Đáng ra nên đánh ngất sớm mới đúng, đỡ phải chịu tội!Sau khi Riley bị đánh ngất, mọi thứ cũng trở nên suôn sẻ.
Tô Mặc không tốn quá nhiều công sức khâu màng bụng lại, sau đó lần lượt khép lại từng mô cơ dưới da, cho đến khi miệng vết thương đáng sợ kia được khâu lại thành một đường mỏng.Tô Mặc lau mồ hôi, sau đó cũng lau mồ hôi trên người Riley, kế đó nhờ giống đực đến hỗ trợ, dùng vải sạch băng kín bụng Riley, để tránh khi hắn ta tỉnh lại rồi ngồi dậy làm hở vết thương.Bận bịu xong xuôi, lại thấy hô hấp và nhịp tim của Riley vẫn ổn định, cuối cùng Tô Mặc cũng thả lỏng, chỉ cảm thấy tầm nhìn trước mắt như biến thành màu đen, đứng cũng đứng không vững.
Vậy mới nói bác sĩ gây mê và y tá thật sự rất quan trọng, Tô Mặc vịn tường cảm thán.
Nhớ năm đó, ba, bốn ca phẫu thuật cũng không hạ gục được cậu.
Giờ chỉ có một mình, mới thực hiện một ca thôi mà cậu đã mệt lử.
Không thể trì hoãn việc xây dựng đội ngũ y tế nữa, y sư tuyển dụng đợt này vẫn chưa can đảm lắm…Tô Mặc vừa lo nghĩ vừa quay đầu nhìn biểu hiện của mấy y sư kia.
Hiện tại, người vẫn có thể kiên trì ở lại phòng phẫu thuật, trừ cậu và Lucca thì còn bốn y sư học việc.
Một người trong đó đang ngơ ngác nhìn chằm chằm Riley đã hôn mê bất tỉnh, hai mắt rưng rưng, má thì đỏ bừng.Hửm? Vụ gì đây? Tô Mặc chọt chọt Lucca.Lucca liếc qua rồi bật cười.
“Cậu ấy thích Riley”.
Lucca dùng khẩu hình nói với Tô Mặc.Tô Mặc ngầm hiểu.
Cũng phải, vóc dáng Riley thật sự không tệ.“Mito, những ngày này là thời kỳ nguy hiểm của Riley, cậu phụ trách giám sát anh ta”.
Tô Mặc dứt khoát sắp xếp một nhiệm vụ ‘ở gần thì được lợi’ [] cho giống cái kia.
“Phải đặc biệt chú ý xem anh ta có sốt hay không, nếu người đổ mồ hôi thì phải kịp thời lau sạch”.“Được!”.
Mito siết tay thành nắm đấm, vừa căng thẳng vừa kích động.
Cậu ta nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Riley!.