Lúc Hassan nghe Tô Mặc nói muốn ngủ lại nhà a cha liền có dự cảm không lành.
Thế nhưng hắn không có lý do gì để phản đối, chỉ đành im lặng đồng ý; nhưng cả ngày lại chìm trong lo lắng, bất an.Khi trời sẩm tối, Hard đi săn về.
Lão còn chưa biết hôm nay trong bộ lạc đã xảy ra chuyện “Tô Mặc dạy bạn đời của Bill ức hiếp hắn tới khóc”.
Lão chào đón Tô Mặc không chút đề phòng.
Gương mặt thật thà chất phác kia làm Tô Mặc có phần không đành lòng khi nghĩ đến chuyện sẽ xảy ra tối nay.Hầy, dù sao người “ra tay” với Hard là Linarin, không liên quan tới cậu! Tô Mặc vô trách nhiệm nghĩ.
Cùng lắm cậu cứ chuyên tâm ức hiếp Hassan, không đưa ra những chủ ý xấu là được.Ăn xong bữa tối rồi nghỉ ngơi một chút là đến thời gian thân thiết của các thú nhân.
Linarin gấp gáp kéo Hard về phòng, Hassan lại vẫn kì kèo ngoài sân.
Hắn cứ cảm thấy nếu vào phòng thì sẽ xảy ra chuyện rất đáng sợ!“Hửm? Hassan muốn làm ở trong sân à?”, Tô Mặc tủm tỉm cười, tỏ vẻ như vậy cũng không tệ, có muốn thử không.Hassan cứng người, linh cảm mơ hồ càng lúc càng mạnh mẽ.
Sao hắn cảm thấy… bộ dáng Tô Mặc cứ như muốn nghiêm trị hắn vậy? Hắn đã làm gì sai sao?“Không, không, vào phòng thôi”.
Hassan vội vàng kéo Tô Mặc vào phòng.Vào phòng, Tô Mặc ngồi lên giường.
Hassan thì ngoan ngoãn quỳ xuống cạnh chân cậu, dè dặt hỏi: “Tô Mặc, em không vui sao?”.A, thật hiếm thấy, anh nhận ra tôi không vui? Tô Mặc cười lạnh.
Lúc sáng anh dùng một tay xoay tôi vòng vòng có nghĩ tôi không vui không? Hồi trưa lúc anh bịt miệng lôi tôi ra khỏi nhà Bill có nghĩ tôi không vui không? Còn nữa… đáng giận hơn là… anh ở ngoài bị người ta đánh hội đồng, khi về lại không nói với tôi một câu, có hề nghĩ tới tôi sẽ không vui không?!“Hassan”.
Tô Mặc nhìn Hassan mặt mày bất an khẽ hỏi, “Em giận anh, phải làm sao đây?”.Hả? Hắn thật sự đã làm Tô Mặc giận sao? Hassan nhất thời cuống lên: “Tôi đã làm gì sai sao?”.Tô Mặc lắc lắc đầu: “Em cũng không biết anh có làm sai hay không.
Nhưng em giận anh, làm sao đây?”.Phải làm sao? Hassan cực kỳ khó xử.
Nếu hắn sai, Tô Mặc có thể trừng phạt hắn.
Nhưng mà giờ lại không biết có sai hay không… vậy phải làm sao? “Hay là… Em… ừm… em lại làm tôi khóc đi?”.Tô Mặc kinh ngạc trợn mắt nhìn Hassan.
Mặt mày Hassan đỏ bừng, lắp bắp nói: “Mỗi lần em chọc tôi… đều rất vui vẻ! Làm tôi khóc rồi, em sẽ không giận nữa đúng không?”.Tô Mặc nghiêm túc nhìn Hassan: “Nói vậy, dù anh không sai, anh cũng bằng lòng để tôi ức hiếp?”.“Đương nhiên, em đang giận tôi mà!”.
Hassan vừa dứt lời liền vội vàng bổ sung: “Không, không đúng.
Cho dù em không giận, chỉ cần em muốn là được! Bất cứ lúc nào!”.Tô Mặc nhìn vẻ mặt cấp thiết của Hassan, dần cười híp cả mắt: “Ý Hassan là, em có thể khi dễ anh tùy ý? Bất cứ lúc nào? Thế nào cũng được?”.“Phải!”, Hassan kiên định gật đầu.
Tuy hắn cảm thấy mình đã đáp ứng một điều kiện rất khó lường, nhưng chỉ cần Tô Mặc có thể nở nụ cười, Hassan liền cảm thấy cho dù bản thân bị ức hiếp thành dạng gì cũng không sao.
Huống hồ đến cuối cùng Tô Mặc cũng sẽ khiến hắn thoải mái, giống đực không có hạn cuối nghĩ.Tô Mặc mỉm cười cắn cắn môi Hassan: “Chỉ em mới có thể ức hiếp Hassan”.“Được”.“Không được để người khác khi dễ”.“Được”.“Nếu lại có người dám đánh Hassan, nhất định phải đánh trả”.“Được”.“Đánh không lại thì phải về nói em biết, em giúp anh trả thù”.“…… Được”.Tô Mặc mỹ mãn hôn lấy Hassan đã ký giấy bán mình, mà cách một bức tường, tiếng rên rỉ đứt quãng của Hard chợt truyền tới.“A…… Linarin, dừng lại… Ưm… Đừng……”.
Hard cảm thấy cơ thể mình rất kỳ quái.
Dù cho hôm nay đi săn có hơi vất vả, nhưng không thể nào eo mềm chân nhũn không đứng dậy nổi như vậy chứ!“Không muốn cái gì, mới lần thứ nhất thôi!”.
Linarin hừng hực ý chí chiến đấu: “Hôm nay phải làm anh bắn mười lần!”.“Cái gì?! Đừng… A! A a a… ưm a……”.
Tiếng kháng nghị đầy hoảng sợ của Hard bị tiếng rên rỉ liên tiếp bao phủ.Nghe tiếng rên rỉ khàn khàn của ba mình, hơi thở của Hassan càng lúc càng dồn dập, cơ thể cũng khẽ run.
Thế nhưng lúc này, Tô Mặc lại không hôn cũng không chạm vào hắn, chỉ dùng ánh mắt sáng ngời không ngừng quan sát phản ứng sinh lý rõ rệt của Hassan.“Lần này em đâu có chạm vào anh”.
Tô Mặc chọc, “Sao Hassan lại hưng phấn thế?”.“Ưm…”.
Hassan nén xuống tiếng rên rỉ xen lẫn trong hơi thở nặng nhọc, gần như không thể nghe thấy, nhưng Tô Mặc không bỏ sót.“Nào, nói em nghe xem, sao lại hưng phấn vậy?”, Tô Mặc ép hỏi không chút nể nang.“A… Tôi… tôi không biết……”.
Hassan thấp giọng rên rỉ, nhìn Tô Mặc với vẻ cầu xin.
Cơ thể đã hưng phấn nhẹ nhàng cọ lên người Tô Mặc.“Không biết thật à?”, Tô Mặc nâng cằm Hassan, kề sát vào mắt hắn: “Không được gạt em”.“Tôi… tôi thật sự… không biết”, Hassan vô cùng luống cuống.
Trước giờ chưa từng có chuyện như vậy, hắn thật sự không biết tại sao nữa!Hiển nhiên Tô Mặc không hài lòng với câu trả lời của Hassan.
Cậu buông cằm Hassan ra, không chạm vào hắn nữa.Cách một bức tường, Hard đã bị Linarin làm cho lên đỉnh lần nữa.
Tiếng rên khàn khàn bỗng cất cao, âm cuối còn hơi run run.
Hassan bi thảm nức nở một tiếng, cả người mềm nhũn bên chân Tô Mặc.“Tô Mặc… Tô Mặc……” Hassan nhìn Tô Mặc cầu xin, bắt đầu cất tiếng rên cạnh chân cậu..