Thú Nhân Chi Giống Cái Phản Công

chương 27

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Lucca chậm rãi lùi về sau hai bước, vừa muốn nổi giận lại muốn bật cười, sắc mặt cực kỳ rối rắm.Khác với sự lo lắng ban đầu của Tô Mặc, thú nhân giống đực không hề phản cảm khi phải nằm trên.

Vì ở thế giới Thú nhân, giống cái rất thưa thớt nên chuyện giống đực kết đôi với giống đực không hề hiếm, đè và bị đè khi làm tình đều có khả năng, bình thường cũng không cố định.

Cho dù là giữa giống cái với giống đực thì ngẫu nhiên giống cái cũng sẽ chủ động, các giống đực hơn phân nửa đều thấy đây là một loại tềnh thú, đồng thời còn rất vui vẻ tiếp nhận.Nhưng ! mà! Một giống đực bị một tiểu giống cái vị thành niên đè như Hassan, quả thật là có một không hai, mới nghe lần đầu.Tiểu giống cái làm sao biết đè giống đực?! Không, nói đúng hơn là, tiểu giống cái sao lại biết giống đực là có thể đè? ! Hoàn toàn không có người có thể chỉ dạy bọn họ chuyện này mà!“Tô Mặc sao lại đè cậu? Cậu ép buộc cậu ấy sao?” Lucca vẫn không thể tin được.“Không có, không có!” Hassan vội lắc đầu, “Hồi đầu…”“Hồi đầu ?!” Lucca cắt lời hắn, “Ý là không chỉ một lần sao?!” Trời ạ, chỉ mới vài ngày thôi đó!“Tổng cộng hai lần.” Hassan xấu hổ không dám ngẩng đầu dậy.Lucca hít sâu một hơi.

Phải bình tĩnh, bình tĩnh nào.

Hiểu cho rõ ràng rồi tính tiếp.

“Tiếp tục.

Lần đầu tiên thế nào?”“Lần đầu, là Tô Mặc trói tôi lại rồi làm.” Hassan ngập ngừng.

Tuy quả thật là hắn dụ dỗ Tô Mặc nhưng thật sự không có ép!Lucca choáng đầu hoa mắt.

Tô Mặc, cậu giỏi! “Thế lần thứ hai?”“Là ở trong thùng tắm, tôi… ngồi bên trên em ấy.” Hassan ngượng muốn chết đi cho rồi.

Sao Lucca phải hỏi chi tiết vậy chứ!Lucca vẫn chưa chịu bỏ qua cho hắn.

“Cậu vừa mới nói lúc đó cậu ấy bị ngất.

Rốt cuộc là sao?”“Em ấy bắn xong thì ngất, sau đó có tỉnh lại… Có lẽ là do quá mệt mỏi?...!Tôi thật sự không biết!” Hassan hỗn loạn.Lucca thở hắt ra.

“Cả hai lần cậu ấy đều bắn?”Hassan gật đầu.Lucca trầm mặc một lúc, đưa tay vỗ bốp lên đầu Hassan.

“Cậu không biết bắn tinh quá sớm không tốt đối với cơ thể của tiểu giống cái vị thành niên sao!”Lucca rít gào, “Còn để người ta bắn hai lần! Rồi mần tới nỗi cậu ấy hôn mê! Rốt cuộc là cậu đã nghĩ gì thế hả! Tôi biết cậu phải nhẫn nại mười lăm năm cũng không dễ dàng, nhưng đã nhịn được mười lăm năm rồi thì không thể nhịn thêm năm năm nữa sao! Còn không nhẫn được thì tự xử đi! Sao cứ nhất định phải động vào tiểu giống cái!”Hassan rụt cổ nghe mắng, biết mình làm sai nhưng vẫn thấy có hơi uất ức.

“Không phải tôi ra tay với Tô Mặc.

Là bản thân Tô Mặc muốn mà.”“Cậu ấy muốn thì sao, sao không từ chối! Không biết quản cậu ấy một chút sao! Chút chuyện này cũng làm không xong, có một người thủ hộ như cậu để làm gì chứ!” Lucca xém chút đã bị hắn làm tức chết rồi.Hassan cẩn thận hỏi, “Hiện tại tinh thần của Tô Mặc thật sự rất kém, có cách nào không?”“Cậu để cậu ấy nghỉ ngơi hai ngày, ăn nhiều thịt chút.” Lucca tức giận, “Cậu cho rằng cậu ấy cũng giống như đám giống đực các cậu, một ngày có thể bắn nhiều lần sao? Cậu ấy còn nhỏ, căn cơ lại kém, bắn tinh không tốt đối với cơ thể cậu ấy!”Hassan bị dạy dỗ nghiêm khắc một trận, mặt mày xám ngắt đi ra cửa.

Lucca lạng qua lạng lại trong phòng, quyết định đi tới nhà Linarin.“Linarin, trước đó anh vẫn luôn lo Hassan nhà anh quá ngốc không giữ được tiểu giống cái đúng không? Giờ khỏi lo đi, cậu ta ăn luôn người ta rồi.” Lucca vừa tới cửa đã thả một quả bom nguyên tử xuống.Linarin vui vẻ ra mặt, tiếp đó liền kinh hãi.

“Nó xâm phạm tiểu giống cái vị thành niên ? !” Đây là tội lớn, sẽ bị trục xuất khỏi bộ lạc đó!Thấy chưa, phản ứng đầu tiên của mọi người đều thế cả.

Bởi thế mới nói, Hassan và Tô Mặc đúng là một đôi đặc biệt.

“Không phải, không phải ăn kiểu đó, đừng lo lắng.”Linarin thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ ngực.

“Làm tôi sợ chết khiếp.

Nhưng ý cậu là sao? Không ăn kiểu đó thì còn ăn kiểu gì nữa? Bằng miệng?”Tôi có thể nói với anh là thằng con anh ăn bằng miệng dưới sao! Lucca gào thét trong lòng.

Nhưng loại chuyện riêng tư này không thể nói với người khác được, dù là a cha của Hassan cũng không.

Lucca đành phải ra vẻ thần bí.

“Cụ thể không nói được.

Nhưng dù thế nào thì Tô Mặc cũng trốn không thoát.”“Thế thì tốt, thế thì tốt.” Linarin không hỏi nhiều, nhưng vẫn rất vui vẻ.Lucca nghẹn muốn đòi mạng.

Sao anh không hỏi tiếp! Tuy là dù anh có hỏi tôi cũng sẽ không nói! Nhưng tại sao ngay cả hỏi một câu anh cũng không hỏi hả! Chuyện lớn như vậy mà chỉ có thể giấu trong lòng, tức chết được!.

Truyện Chữ Hay