Tô Mặc nói được thì làm được, thật sự trói Hassan trên giường đúng ba ngày.
Vốn dĩ cậu còn sợ Hassan bất cẩn đụng tới ống dẫn tiểu, làm tổn thương đến cậu bé vốn đã quá thê thảm.
Nhưng khi thấy dáng vẻ Hassan bị trói trên giường nức nở, run rẩy, cậu lại không nhịn được, mỗi ngày đều ức hiếp hắn vài lần.
Ba ngày sau, Hassan đã bị tra tấn gần như phát điên.
Tròn bảy mươi hai tiếng, mỗi giây mỗi phút, đầu vú, dương vật, lỗ hậu luôn bị trách phạt.
Hơn nữa, bất cứ lúc nào Tô Mặc cũng có thể giật kéo dây thừng, hoặc hôn, gặm, cắn cơ thể hắn, hoặc liếm mút cắn đầu vú vừa đau vừa ngứa của hắn, hay cầm cọng cỏ trong cậu bé của hắn nhẹ nhàng rút ra, đẩy vào, còn không thì “chọc” vào người hắn ngang ngược một phen rồi ngông nghênh rời đi……
Thật ra mấy chuyện đó Hassan đều có thể nhịn.
Điều thật sự khiến hắn không thể kiềm nổi chính là trong khi Tô Mặc giày vò hắn như vậy, cọng cỏ trong dương vật lại làm hắn không thể bắn được! Tròn ba ngày!!
“Rút ra… Tô Mặc, xin em… rút ra đi……”.
Mỗi lần bị cưỡng ép chặn lại khi sắp lên đỉnh đều khiến Hassan phải khóc lóc van xin.
Những băn khoăn của Tô Mặc quả nhiên không sai, nếu hai tay không bị trói ở đầu giường, Hassan nhất định đã nhịn không được mà rút ống dẫn tiểu ra.
Thế nhưng, nếu không cột Hassan trên giường, Tô Mặc cũng sẽ không thấy được bộ dáng kia rồi lại chơi đùa một chập mỗi lần nhìn thấy và Hassan cũng sẽ không rơi vào tình cảnh thảm thương như vậy.
Chẳng qua, dù có thế nào thì Tô Mặc cũng cực kỳ vừa lòng với tình trạng trước mắt.
Hiện tại cậu cảm thấy phương thức giao tiếp bằng cách kề cận da thịt và làm tình của các thú nhân tuy đơn giản nhưng vô cùng hiệu quả.
Ức hiếp Hassan thành ra thế này thật sự làm cậu thấy rất sảng khoái, mọi uất ức, phiền muộn trước đó đều đã bay biến.
Cậu sâu sắc nhận ra rằng lúc trước vì tức giận mà chọn cách chiến tranh lạnh với Hassan đúng là lãng phí thời gian.
Hơn một tháng đó! Hassan hoàn toàn không để ý tới cậu, chỉ mình cậu tức đến nổ phổi.
Nếu hơn một tháng đó trói Hassan trên giường bắt nạt… Tô Mặc nhìn Hassan đang run rẩy, ánh mắt rã rời… Vậy Hassan nhất định đã bị cậu mần chết rồi!
Tô Mặc tiếc nuối thở dài.
Dù thể chất của Hassan có mạnh mẽ cách mấy thì bị dày vò liên tục ba ngày như vậy cũng sắp đến cực hạn.
Tuy còn chưa đã ghiền, nhưng thôi, thời gian còn dài, còn sợ không có cơ hội bắt nạt Hassan sao?
Tô Mặc vỗ nhẹ hai má Hassan: “Hết thời gian rồi”.
Hassan ngơ ngác nhìn Tô Mặc.
Hết thời gian rồi? Đã… Đã ba ngày rồi sao? Từ lúc rơi vào địa ngục khoái cảm, hắn đã triệt để mất đi khái niệm về thời gian.
Tất cả những gì hắn có thể nhớ là Tô Mặc lại “đâm” hắn, lại hôn đầu vú hắn, cọng cỏ trong dương vật hắn lại bị Tô Mặc rút cắm, cùng với tiếng nức nở van xin không ngừng của hắn……
“Rút ra… xin em, Tô Mặc… rút ra đi……”.
Hassan vô thức thì thào, không ngờ lần này Tô Mặc lại đồng ý.
“Được.
Nhưng lúc rút ra, anh không được bắn.
Không thì……”.
Hassan tức thì cứng người.
Cuối cùng hắn cũng nhận được câu đồng ý mà mình mong chờ đã lâu, nhưng hắn không dám bỏ qua lời đe dọa không nói thành lời của Tô Mặc.
Không thể bắn… Tuyệt đối không thể bắn…… Hassan nhìn cọng cỏ rút dần ra khỏi lỗ sáo, nhận thấy bên trong cậu em của mình đang được nhẹ nhàng vuốt ve, lướt qua từng tấc một.
Cảm giác kì lạ đó khiến hắn phải quặp ngón chân lại.
Hắn ra sức căng người, cơ bắp trên ngực và bụng đều phồng lên cứng như đá, thế nhưng chỉ có nơi bên trong gậy thịt là nằm ngoài kiểm soát của hắn.
Hắn tuyệt vọng cảm nhận được luồng dịch nóng sôi trào trong đó, thậm chí lỗ sáo đã háo hức mở rộng.
“Hức… a a a……”.
Ngay nháy mắt khi cọng cọ kia được rút ra hoàn toàn, Hassan đau đớn thét lên.
Hắn đã cố hết sức nhưng dịch trắng vẫn tuôn ra không ngừng.
Cơn sung sướng tột độ cũng chẳng thể xóa đi nỗi sợ hãi mãnh liệt trong lòng hắn.
Làm sao đây, hắn ra rồi.
Tô Mặc… sẽ trừng phạt hắn ra sao? Vô số hình ảnh đáng sợ ngay lập tức tràn ngập trong đầu Hassan, trái lại còn khiến luồng dịch nóng hổi trào ra nhiều hơn, như thể biết rằng nếu bỏ qua cơ hội lần này thì không biết tới khi nào mới được phóng thích lần nữa.
Tô Mặc nhân từ cho hắn thời gian, đến khi dịch nóng bắn hết, mới hừ cười một tiếng, búng cậu nhóc đã mềm đi: “Sao nào, gan lớn rồi, không nghe lời nữa?”.
“Xin lỗi… Tôi không nhịn được… Xin lỗi……”.
Hassan thở dốc cố van xin, “Em phạt tôi thế nào cũng được… Tô Mặc… đừng rời bỏ tôi……”.
Tô Mặc thật sự cạn lời muốn hỏi trời xanh.
Rốt cuộc cậu phải nói bao nhiêu lần thì tên Hassan này mới tin cậu sẽ không rời đi? Rốt cuộc cậu đã làm cái quái gì mà làm Hassan cảm thấy cậu sẽ bội tình bạc nghĩa?
“Phạt thế nào cũng được?”, Tô Mặc nheo mắt lại đầy nguy hiểm.
Mặc dù đi so đo với mạch não khác người của thú nhân thật sự rất mất mặt nhưng cậu cậu tức chết rồi!
Dưới ánh mắt của Tô Mặc, Hassan khẽ run, biến tai và đuôi ra.
Cái đuôi xù lông bất ngờ xuất hiện trong lỗ hậu.
Hassan đã bị tra tấn đến bờ vực sụp đổ hoàn toàn không thể chịu được sự kích thích mãnh liệt như vậy, thét lên một tiếng rồi ngất đi, chỉ còn cơ thể bị dây thừng trói chặt co giật liên hồi.
Tô Mặc ngu người nhìn Hassan nhanh như chớp tự ngược mình đến độ ngất xỉu, hoàn toàn chưa kịp nói câu nào, chứ nói gì tới việc ngăn cản.
Cái quái gì vậy! Tô Mặc thật sự sắp phát điên! Cậu chỉ tuỳ tiện dọa Hassan tí thôi mà! Biết rõ Hassan bị hành hạ ba ngày đã như nỏ mạnh hết đà, sao cậu có thể phạt nữa chứ! Bộ nhìn cậu mất trí đến vậy sao! Hay là trong cảm nhận của Hassan, cậu là người vô tình, cay nghiệt, cố tình gây sự như thế!
Tô Mặc thật sự tức gần chết.
Chẳng lẽ do cậu ức hiếp Hassan quá mức nên mới để lại cho Hassan ấn tượng như vậy? Nhưng gần đây cậu đã kiềm chế lắm rồi, chỉ cần Hassan nói không muốn, cậu sẽ lập tức dừng lại.
Hơn nữa, chuyện bị tra tấn liên hồi lần này, rõ ràng là do chính Hassan đề nghị mà! Muốn bị trừng phạt, muốn bị trói lại cho cậu mần, muốn bị đuôi của chính mình đâm vào, có cái nào mà cậu không làm theo yêu cầu của Hassan! Ngay cả vô số lần bị dày vò trong ba ngày qua, cũng vẫn là Hassan thúc giục cậu ‘tiếp tục’, ‘mạnh nữa’, ‘đừng dừng lại’!
Cuối cùng tại sao lại biến thành cậu sai! Thiên lý ở đâu!!