Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Mộng
Beta: Nhã
Ăn xong cơm trưa, bọn họ lại vội vàng lên đường. Về một mảnh rừng nấm kia, Lâm Thông Bảo cho rằng vẫn là nên lưu lại để cho chúng “Sinh trưởng” đi, nấm to so với nấm nhỏ không phải càng lấp đầy bụng hơn sao? Mà trước khi đi, Viêm đã lưu lại ký hiệu của thú nhân——— ở trên tàng cây lưu lại mùi, đánh dấu thêm mấy cái ký hiệu, loại ký hiệu này, mỗi người trong Bộ Lạc đều không giống nhau, bởi vậy, các thú nhân tuyệt đối sẽ không nhận sai!
Lâm Thông Bảo như đang cưỡi một chiếc xe tự động mã lực, một đường gào thét hướng về bộ lạc mà đi. Lâm Thông Bảo mở to hai mắt, thật muốn sớm một chút nhìn thấy Bộ Lạc, nhưng đã qua hơn nửa ngày, vẫn chưa thấy được bóng dáng, không khỏi có chút sốt ruột, không phải Viêm đã nói chiều xuống là có thể đến sao? Lâm Thông Bảo nhìn đồng hồ không thấm nước đeo trên tay, đã điểm đến giờ, tuy rằng hai thế giới thời gian có thể có chút khác biệt, nhưng chắc không chênh lệch bao nhiêu a, Lâm Thông Bảo tính qua, thế giới này cùng với Địa Cầu thời gian cũng chỉ kém vài phút đồng hồ mà thôi, đồng hồ ở nơi này trên cơ bản vẫn dùng tốt chán.
Đang nghĩ ngợi lung tung, thú nhân đột nhiên từ trên không trung hạ xuống, Lâm Thông Bảo nghi hoặc, xung quanh tất cả đều là cây cối thật lớn, ngay cả bóng dáng Bộ Lạc cũng đều không có, không phải còn chưa tới sao? Làm gì lại hạ xuống? Chẳng lẽ…..Hổ có tam gấp? —_—||| Lâm Thông Bảo đầu đầy hắc tuyến mà tưởng nghĩ.
() tam gấp: mộng đoán ở đây là chỉ ba chuyện khẩn cấp trong nhu cầu sinh lý của con người chắc đó là đại tiện, tiểu tiện, phóng thí.
“Tới rồi” Viêm biến trở về hình người, mở miệng đối Lâm Thông Bảo nói.
“Hả? Tới rồi? Ở nơi nào?” Gì? Mình có thấy gì đâu, làm sao lại tới rồi?
Thú nhân nhẹ nhàng kéo Lâm Thông Bảo qua, ôm vào trong ngực. Đối với hành vi “ôm ấp” này của thú nhân, Lâm Thông Bảo đã sớm thích ứng.
Viêm lấy ra một miếng da thú, đây là da thú Dương Dương, thực mềm mại, cũng là thứ duy nhất mà Lâm Thông Bảo thích, phủ nhẹ miếng da lên người Lâm Thông Bảo, ngay cả đầu cũng bao lại, ý bảo Lâm Thông Bảo không cần nói. Sau đó đem đứa con từ lúc khởi hành cho đến bây giờ vẫn ồn ào nhét vào trong ngực của Lâm Thông Bảo, hắn thực lo lắng bộ dáng của tiểu giống cái sẽ bị các thú nhân khác nhìn thấy, Viêm lạnh lùng mà suy ngẫm: tiểu giống cái này là của mình, tại sao phải để thú nhân khác nhìn chứ! Lâm Thông Bảo tuy rằng không rõ thú nhân vì cái gì làm như vậy, nhưng hắn cũng không phản bác được: nghe hắn, có thịt ăn (hắc hắc, đối với Viêm mà nói, ngươi mới là miếng thịt ngon nhất a ~^O^~)
Chỉ thấy Viêm đi đến một khối nham thạch thật lớn phía trước, xung quanh khối nham thạch này toàn là cây cối, chỉ có một khối nham thạch này đứng vững ở chính giữa, mặt trên phủ đầy rêu, ở ngay trung tâm nham thạch còn được mài nhẵn một chút, giống như thạch bích, Viêm đứng ở trước thạch bích, đánh giá bốn phía một lúc, sau khi xác định không có gì nguy hiểm, hắn dùng tay trái ờ trên thạch bích vỗ xuống ba cái, trên thạch bích phát ra ba tiếng “Bang Bang Bang”. Đang lúc Lâm Thông Bảo vì cự lực của thú nhân mà giật mình, thì bên trong thạch bích phát ra âm thanh: “Ai?” Thanh âm tương đối hùng hậu, hiển nhiên đó cũng là một cái thú nhân tương đối “Đồ sộ”.
“Là ta! Viêm!” Viêm hạ giọng trả lời.
“Là Viêm, đúng là Viêm đã trở lại!”
“Hô—–là Viêm, mở cửa nhanh!”
“Két lạp………Két” theo liên tiếp thanh âm bên trong truyền ra, từ trung gian thạch bích thế nhưng vỡ ra một đường nhỏ, chậm rãi dời ra hai bên, lộ ra một cái lối đi! Lâm Thông Bảo xiết chặt cằm, để tránh nó vô ý rơi xuống! Đây là thần mã! Thú nhân tiền sử chẳng lẽ cũng biết bố trí cơ quan sao?! Sau này hắn mới biết được, thạch bích này được tạo ra từ một loại cây tên là Thạch Thụ, vỏ cây của nó được gia công chế tác mà thành, không nhìn kỹ đúng thật là sẽ nhầm thành thạch bích. Loại vỏ cây này sau khi trải qua gia công liền trở nên cứng rắn vô cùng, đem hai khối vỏ cây ghép lại, khảm trên nham thạch ngay vị trí trung tâm, như vậy sẽ càng khó để cho người ta phát hiện.
Đi vào thông đạo, phát hiện hai bên đều đứng mấy thủ vệ thú nhân cao tráng, trên tay mỗi người đều cầm cây đuốc.
“Viêm, ngươi đã trở lại!”
“Viêm, ngươi tìm được Lạc sao?”
“Viêm, con của ngươi đâu……..”
“Viêm, trên tay ngươi là…….”
………..
Thú nhân mỗi người một câu, vây quanh Viêm hỏi chuyện. Nhưng Viêm trừ bỏ “Ân” vài tiếng thì vẫn mặt lạnh không nói lời nào, nhưng mọi người hình như đã quen với bộ dáng này của hắn, vẫn như cũ nhiệt tình theo sát hắn bắt chuyện. Xem ra, Viêm ở trong Bộ Lạc này rất được mọi người hoan nghênh! Lâm Thông Bảo trong lòng không biết vì cái gì mà vui rạo rực. (em đang vui vì tự hào chồng mình được mọi người vây đón a >.”.