Edit.
An Braginski
Beta.
Nhung Nguyên
Bầu không khí trong rừng rậm càng ngày càng trở nên áp lực, trời cũng dần dần tối lại.
Vô Tình ngẩng đầu lên nhìn mây đen dày đặc che kín bầu trời, nhíu nhíu mày, xem ra sắp mưa to.
Vô Tình nhẹ nhàng dùng khinh công lướt qua một ngọn cây, may mà không có đi quá xa, không biết có kịp về sơn động trước khi mưa xuống không.
Mấy ngày nay, Vô Tình bắt đầu mở rộng phạm vi hoạt động ra bên ngoài sơn động, chờ đến khi vết thương hoàn toàn phục hồi như cũ còn cần thêm một thời gian, thể lực của hắn hiện tại không cho phép hắn đi quá xa, chí ít còn không có khả năng chạy ra khỏi rừng rậm.
Hơn nữa ở trong sơn động dưỡng thương cũng coi như không tệ, lại có người chiếu cố.
Trước khi chắc chắn mọi điều, mạo hiểm đi xa thì không sáng suốt, việc gì không cấp thiết, Vô Tình sẽ không liều lĩnh.
Hắn có thể giữ được cái mạng này đã là ân huệ lớn lao trời ban rồi, hắn không coi trọng sinh mệnh, nhưng sinh mệnh của chính mình thì hắn coi trọng.
Cái mạng mà không còn, thì những thứ khác chỉ là phù du.
Vô Tình thoáng dừng lại ở đỉnh một cây đại thụ, hắn cứ cảm thấy ngày hôm nay rừng rậm có chỗ nào bất thường, nhưng lại không nói được là không đúng chỗ nào.
Lẽ nào thực sự chỉ là bởi vì trời sắp mưa? Lúc Vô Tình còn đang nghi hoặc, xa xa một đám chim to sợ hãi bay vụt.
Vô Tình nhìn về hướng ấy, chỉ thấy một con quái vật không biết tên bay về phía hắn.
Quái vật bay đến càng gần, kích thước của nó cũng nhanh chóng phóng đại, hình dáng cũng dần dần rõ ràng.
Đây là một con thằn lằn khổng lồ cả người phủ đầy vảy.
Có lẽ nó là loài thằn lằn, dù sao con quái vật này Vô Tình chưa bao giờ gặp qua, cũng chưa bao giờ nghe nói qua.
Nhìn thân thể to như quả núi nhỏ của con quái vật cấp tốc đến gần, Vô Tình quyết đoán xoay người, rất nhanh chạy trốn.
Hắn cũng không cho rằng mình có năng lực đánh ngã được con quái vật như vậy, chỉ hy vọng nó không nhìn thấy hắn.
Tuy nói mấy ngày nay ra ngoài, hắn cũng gặp được một ít dã thú, nhưng lớn nhất cũng chỉ bằng lợn rừng thôi, những dã thú này tuy rằng cũng có lực sát thương nhất định, nhưng hắn chỉ cần cẩn thận tránh một chút, hoặc dùng một ít dược có thể dễ dàng giải quyết.
Về phần vì sao không trực tiếp giết? Hắn cũng không muốn ở trong rừng rậm gặp phải một đám dã thú theo mùi máu mà tới.
Bất quá lần này vận may của Vô Tình hiển nhiên không tốt như trước đây.
Hắn không chỉ gặp một con quái vật siêu lớn, hơn nữa nó còn chú ý tới hắn; thậm chí còn đuổi theo hắn không buông.
Vô Tình nghĩ đến thân mình còn không đủ cho nó nhét kẽ răng, hắc tuyến đầy đầu; mày có cần thiết phải đuổi theo con mồi nhỏ bé như tao mãi không tha vậy không?
Tuy rằng bất đắc dĩ, tốc độ chạy trốn của Vô Tình không hề giảm, hắn rất nhanh bay từ thân cây này sang thân cây khác, hi vọng những cây này có thể giúp hắn ngăn cản quái vật một chút.
Nghe thanh âm của cây cối không ngừng bị phá hư phía sau, Vô Tình thầm than lực phá hoại của con quái vật này thật lớn, nếu là hắn chắc không chịu nổi một cái móng của nó.
Nhưng mà, Vô Tình đã cảm thấy mất sức một cách rõ ràng, đan điền của hắn hiện tại vốn như một cái hang không đáy, trước khi hoàn toàn khôi phục không thể tích nhiều lực lượng.
Cảm giác được một chỗ tại đan điền rõ ràng thật vất vả mới trị khỏi lại vỡ ra, Vô Tình cười khổ.
Nhưng hiện tại hắn cũng không còn cách nào, nếu như không tránh được kiếp nạn này, vậy mọi thứ đều mất, còn nói chuyện chữa trị đan điền gì nữa?
Phía sau tiếng gió thổi càng ngày càng gần, từng giọt mưa lớn tích tích tí tách bắt đầu rơi xuống.
Vô Tình tránh thoát được móng vuốt của con quái vật trong gang tấc.
Đừng xem nó thân hình công kềnh, nhưng động tác lại linh hoạt dị thường, nếu Vô Tình không phải xuất thân sát thủ, thân thủ linh hoạt, hắn tin rằng võ giả (người luyện võ) bình thường không có khả năng tránh thoát tập kích của nó.
Cảm giác được móng vuốt của nó lại vươn ra, Vô Tình khẽ liếc mắt, chuẩn bị tránh ra, cũng không biết là do nước mưa hay do rêu dưới đất, hắn trượt chân; Vô Tình ở trong lòng kêu to ‘Không tốt’, nhắm mắt chờ đợi nỗi thống khổ khi cơ thể bị xé rách.
Nhưng mà Vô Tình chỉ cảm thấy một trận gió thổi qua bên người, sau đó thân thể của chính mình rơi xuống mặt đất.
Vô Tình mở mắt ra, chỉ thấy cách đó không xa trên bầu trời, hai cự thú kịch liệt đánh thành một đoàn.
Trong số hai cự thú, một con tất nhiên là con quái vật thằn lằn vừa vẫn đuổi theo hắn không tha, mà một con khác là cự thú, kích thước không kém con quái vật là mấy, nhìn qua giống một con báo đen thật lớn.
Đương nhiên, nếu như bỏ đi hai răng nanh dài ra ngoài miệng cùng với quanh tứ chi bay vờn bạch sắc tường vân (mây trắng) thì càng giống báo hơn.
Hơn nữa là, đây không phải con báo trong nhận thức của Vô Tình, ngươi gặp qua con báo có thân hình như quả núi nhỏ bao giờ chưa? Còn Vô Tình là lần đầu tiên gặp.
“Òanh ——” thằn lằn bị báo nanh kiếm tát cho một phát, nặng nề ngã ở trên mặt đất.
Sau đó hắc báo cũng từ không trung vồ xuống, hai cự thú trên mặt đất tiếp tục đánh nhau.
Mà cây cỏ trong phạm vi trận ẩu đả cũng nhanh chóng bị hủy hoại.
Bất chấp cảnh tượng khiếp sợ diễn ra trước mắt, Vô Tình giãy dụa muốn ngồi dậy, mưa càng lúc càng lớn, hắn phải tranh thủ trong khi hai thú đánh túi bụi tìm một địa phương an toàn để trốn.
Hắn một chút cũng không muốn chết ở chỗ này.
Nhưng ngày hôm nay vận khí của Vô Tình hiển nhiên rất không tốt, hậu quả của đan điền bị tổn thương so với hắn tưởng tượng còn nghiêm trọng hơn, ngay cả khí lực để ngồi dậy hắn cũng không còn.
Mà bên kia, qua một hồi đánh đấm, thằn lằn rõ ràng yếu đi một bậc, bị đánh cho lật ngửa bụng, lộ ra điểm yếu – yết hầu.
Hắc báo nắm thời cơ hung hăng một ngụm cắn xuống, chỉ thấy máu tươi vẩy ra, đại thằn lằn giãy dụa vài cái, dần dần mất đi sinh lực.
Nhìn hắc báo một mồm đầy máu đi về phía mình, Vô Tình cười khổ, sao cự thú ở đây đều cảm thấy hứng thú với mình thế?
“Khụ, khụ.” Vô Tình phun ra một ngụm máu, mưa to đã làm hắn ướt hết, ngày hôm nay hắn mặc một kiện trung y hồng sắc, bị mưa xối ướt có vẻ trong suốt diễm lệ hơn bình thường.
Y phục trong suốt dính vào cơ thể, hiện ra thân hình thon gầy cân đối, cần cổ trắng nõn lộ ra dưới mưa, bên khóe môi còn lưu lại một vết máu, lại một thân hồng y làm nổi bật lên, cả người có vẻ mỹ lệ mà yếu đuối hơn.
Lẽ nào hắn thật vất vả tìm về một cái mạng, lại chôn vùi ở chỗ này? Vô Tình yên lặng than thở.
Nhưng ngay lúc này Vô Tình lại thấy được một màn thật thần kỳ, chỉ thấy con báo đang đi về phía hắn thân hình tại trong mưa cấp tốc thu nhỏ lại, cho đến biến thành hình người.
Người nọ đến trước mặt Vô Tình, khi Vô Tình thấy rõ người, đây không phải dã nhân Utherus vẫn chiếu cố hắn trong sơn động thì là ai?
“A Tình.” Utherus yêu thương nhìn tiểu giống cái nằm ở dưới mưa, cẩn thận đem hắn ôm lấy.
Chết tiệt, mình vừa đi ra một hồi, sao lại biến thành như vậy rồi.
Mấy ngày nay nhìn thân thể bảo bối dần dần tốt lên, không cần nói cũng biết y cao hứng bao nhiêu.
Nghĩ đến việc chờ bảo bối nhà mình thân thể tốt một chút, có thể mang hắn về bộ lạc, nơi đó mới thích hợp hắn sinh hoạt, nhưng hiện tại…
Tên thú nhân đáng ghê tởm của bộ lạc đối địch kia, vì sao lúc nào không đến lại đến đúng lúc này, khiêu khích địa bàn của y; mà bảo bối nhà mình còn đúng lúc này bị y nhìn thấy.
Tuy rằng biết thú nhân không có khả năng sẽ làm giống cái bị thương, thế nhưng bảo bối nhà mình rõ ràng đã bị thương; cho dù không phải thú nhân long tộc kia trực tiếp tạo thành, cũng là hắn gián tiếp tạo thành.
Nghĩ tới đây, Utherus nghĩ, cứ như thế giết thú nhân địch tộc (tộc đối địch) kia thật sự là quá tiện nghi hắn rồi.
Thấy bảo bối nhà mình liều mạng chạy trốn dưới móng vuốt long tộc thú nhân, y đột nhiên thấy tự hào.
Một giống cái nhỏ như vậy làm thế nào có thể chạy trốn được thú nhân giống đực, thế nhưng bảo bối nhà mình vẫn chạy, một chút cũng không bỏ cuộc.
“Về trước đi.” Nhìn Utherus vẻ mặt đau lòng nhìn mình, Vô Tình có chút chịu không nổi, hắn cũng không phải muốn chết, biểu tình của tên này là sao? Hơn nữa hắn cũng không muốn tại đây bồi y tắm mưa, hắn hiện tại thân thể rất có khả năng bị nhiễm phong hàn hay gì đó rồi.
Rõ ràng biết không thể để bảo bối nhà mình mãi ở dưới mưa, gạt qua lo lắng trong ngực, Utherus cẩn thận ôm bảo bối nhà mình rất nhanh trở lại sơn động.
Utherus cẩn thận cởi quần áo ướt sũng của bảo bối, lau người và tóc cho hắn, cẩn thận đặt hắn trên thảm lông, gói kỹ lưỡng.
Sau đó đốt lửa, đem Vô Tình đặt ngồi xuống bên đống lửa.
Vô Tình yên lặng nhìn Utherus làm tất cả, trong đầu lại rối thành một đoàn.
Hắn vừa mới nhìn đến một con hắc báo thật lớn biến thành Utherus phải không? Cho nên dã nhân này thực sự là yêu quái biến hình? Trách không được lợi hại như vậy.
Lẽ nào mình từ trên nhai ngã xuống yêu giới? Bằng không những thứ kia tại sao đều kỳ quái như thế?
“Khụ, khụ.” Nhịn không được khí huyết dâng lên, Vô Tình nặng nhọc ho.
Hình như hiện tại không phải lúc nghĩ nhiều như vậy, thân thể của chính mình mới là quan trọng nhất, Vô Tình ở trong lòng tự trấn an.”Utherus, giúp ta lấy dược lại đây.” Vô Tình mở miệng nói, chỉ cần không uy hiếp đến sinh mệnh của hắn, mặc kệ y là người hay yêu.
Nghe vậy, Utherus lập tức chạy đến bên hũ dược, xúc ra một chén dược đưa đến trước mặt bảo bối nhà mình.
Nhìn bảo bối nhà mình bị quấn thật kín, không thể nhúc nhích; Utherus lại đem bảo bối nhà mình ôm vào trong ngực, ngồi bên đống lửa, cầm muỗng nhỏ từng ngụm từng ngụm uy dược.
“Utherus, ta có lời muốn hỏi ngươi.” Đợi cho uống hết ngụm thuốc cuối cùng, Vô Tình nói.
Tuy rằng hắn bây giờ còn không động đậy được, nhưng vẫn có thể nói được.
“Ngươi hỏi đi.” Utherus buông chén thuốc, đem bảo bối nhà mình trong lòng ôm ôm, cúi đầu nhìn bảo bối nhà mình ôn nhu đáp.
“Con báo đen vừa nãy là ngươi.” Không có nghi vấn, Vô Tình khẳng định nói.
“Phải, ta là thú nhân báo tộc.” Utherus làm ra biểu tình “Ngươi chẳng lẽ không biết sao?”.
Trên người thú nhân bọn họ đều có hoa văn biểu thị rõ ràng, y nghĩ việc mình là thú nhân, tiểu bảo bối hẳn là đã sớm biết.
Bất quá hình như ngày hôm nay bảo bối nhà mình lần đầu tiên nhìn thấy hình thú của mình, không nhận ra cũng là chuyện bình thường.
“Thú nhân? Đấy là cái gì?” Thấy Utherus thản nhiên thừa nhận, Vô Tình có chút bối rối; hóa ra người này căn bản là không nghĩ tới việc giấu hắn, mà là cho rằng hắn đã sớm biết.
“…” Utherus nghĩ mình đánh giá khả năng nhận thức cơ bản của bảo bối cao quá rồi, lẽ nào cha và phụ thân của hắn chưa từng nói cho hắn? “Giống như ta có thể biến thân là thú nhân, là giống đực; giống như ngươi không thể biến thân chính là phi thú nhân, là giống cái.” Utherus kiên trì giải thích, về phần Vô Tình có hiểu được bao nhiêu, sợ rằng chỉ có bản thân Vô Tình mới biết được.
Thú nhân là người có thể biến thành cự thú, cái này Vô Tình đại khái hiểu được; song song, tựa hồ còn tồn tại một loại người giống mình không thể biến thành dã thú, cái này Vô Tình cũng hiểu được.
Nhưng mà “Giống đực”, “Giống cái” là như thế nào, Vô Tình không rõ lắm, lẽ nào chỉ là tên gọi hai loại người thôi; bất quá hắn đại khái biết Utherus là giống đực, hắn là giống cái, bọn họ khác nhau ở chỗ có thể và không thể biến thân….
“Đây là chỗ nào?” Nghĩ hỏi tiếp cũng không hỏi thêm được gì, Vô Tình hỏi sang cái khác.
“Đây là rừng rậm Tát ma, là nơi thú nhân trưởng thành đến tích lũy kinh nghiệm.” Utherus đáp.
Vô Tình hắc tuyến, hắn biết sẽ nhận được đáp án như vậy, cho nên hắn thôi không hỏi nữa.
Biết với không biết cũng như nhau, bởi vì dù sao hắn chưa từng nghe nói qua, cũng sẽ không hiểu ý nghĩa trong câu nói của y.
“Quái vật đuổi theo ta cũng là thú nhân?” Vô Tình nói ra nghi vấn của bản thân, hắn thật không biết hắn có cái gì đáng để một cự thú theo đuổi không bỏ.
“Phải, đó là thú nhân Dực Long tộc, bộ lạc đối địch với chúng ta.” Utherus hồi đáp, “Nhưng cho dù là bộ lạc đối địch, thú nhân cũng sẽ không thương tổn giống cái, cho nên lần sau A Tình ngươi không cần chạy trốn như thế…”
“…” Hắn làm sao biết đại quái vật kia sẽ không thương tổn hắn, nếu như biết hắn sẽ không chạy trốn khổ cực như vậy! Nhưng quái vật kia bắt hắn để làm gì? Lẽ nào cần hắn để uy hiếp Utherus? Hóa ra hắn bị tên to con này làm liên lụy…
“Ngươi biết những người giống như ta ở đâu không?” Vô Tình lại đổi vấn đề, hắn nghĩ hắn nên mau chóng tìm kiếm đồng loại, mới có thể lý giải tình huống.
“Biết, giống cái đều ở tại trong bộ lạc, trong bộ lạc đều ở rất nhiều người như ngươi.” Utherus hiểu được bảo bối nhà mình thiếu hụt kiến thức nghiêm trọng, đối với câu hỏi của Vô Tình cẩn thận tỉ mỉ giải đáp.
“Bộ lạc, đâu có bộ lạc?” Bộ lạc là nơi tụ tập mọi người đi, hắn muốn đi đến bộ lạc theo như lời Utherus xem xem.
“Bộ lạc, ” Utherus đang muốn nói đến việc này, “A Tình, ngươi nguyện ý về bộ lạc chúng ta không?”
“Bộ lạc của các ngươi ở nơi nào? Ta đi được sao?” Hóa ra trong bộ lạc không chỉ có người, còn có thú nhân, hắn còn tưởng rằng thú nhân này ăn hang ở hốc.
Trách không được thú nhân vẫn chiếu cố hắn – một kẻ không đồng loại, nguyên lai bọn họ là theo nhân loại hỗn cư (ở lẫn lộn).
“Đi được, đi được, vốn mấy ngày nay chờ thân thể ngươi tốt một chút, chuẩn bị mang ngươi trở về, ngươi biết ở đây điều kiện sinh hoạt cũng không tốt, ngươi không nên ở đây lâu lắm.” Utherus rất nhanh trả lời, có đúng hay không nếu đi được, bảo bối nhà mình sẽ về bộ lạc cùng mình?
“Thế nào không nói sớm?” Hại hắn mỗi ngày ở bên ngoài tìm kiếm đường đi ra ngoài…
“Xin lỗi.” Utherus nghĩ bảo bối nhà mình giận rồi.
“Chuẩn bị đi như thế nào?” Utherus nói xin lỗi quá nhanh, Vô Tình hoàn toàn không giận nổi, hơn nữa chính hắn hình như cũng chưa hỏi gì y trước đó, nên y mới không nói gì.
“Vốn là chuẩn bị biến thành hình thú trực tiếp cõng ngươi trở lại, như vậy đại khái bảy ngày có thể đi về.
Bất quá hiện tại hình như không được, A Tình ngươi lại bị thương.” Nói, Utherus lại nhịn không được ảo não, y dĩ nhiên lại để bảo bối tại sơ suất của mình mà bị thương, làm giống đực là y thất trách.
“Ba ngày, cho ta ba ngày chuẩn bị, ba ngày sau chúng ta đã đi.” Đánh giá một chút thân thể của chính mình cùng điều kiện đường xá, Vô Tình ra quyết định.
Nếu nếu không cần tự mình đi đường, ba ngày tĩnh dưỡng là đủ.
Trong thời gian ba ngày, hắn còn có thể chế một chút dược mang theo, như vậy tại trên đường dùng cũng tiện.
“A Tình…” Đối với quyết định của bảo bối nhà mình Utherus muốn phản đối, di chuyển sẽ không giống ở trong sơn động, trên bầu trời gió khá lớn, điều kiện sinh hoạt cũng sẽ thiếu thốn một ít.
Thế nhưng nghĩ đến mùa mưa sắp tới, rừng rậm sẽ không thích hợp cho giống cái sinh tồn, đến lúc đó lại càng không dễ đi, cũng chỉ có thể đồng ý.
Cùng lắm thì mình chuẩn bị nhiều vài thứ, lúc đi thì chú ý một chút là được, Utherus nghĩ.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: có phải có cảm giác “Thiên hô vạn hoán thủy xuất lai, do bão tỳ bà bán già diện.” hay không?
(hai câu thơ “Thiên hô vạn hoán thủy xuất lai, do bão tỳ bà bán già diện.”
Nguyên văn “千呼万唤始出来,犹抱琵琶半遮面” là hai câu thơ trong Tỳ bà hành của Bạch Cư Dị
Nghĩa: hết lời mời mọc mới chịu bước ra, còn ôm cây đàn tỳ bà che nửa mặt
Trong lời tác giả ý là Utherus hết lời giải thích, mà Vô Tình vẫn nửa hiểu nửa không)
Tiểu Tình Tình ngươi rốt cuộc lúc nào mới có thể triệt để hiểu rõ tình cảnh của ngươi nha?
Kẹo bất lực nhìn trời…
Hết chương ..