Thứ Nguyên Chi Môn

chương 89: chương 89: lệ vũ ngàn hàng tương phi trúc

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tiêu Tương Cốc một ngày, ở một mảnh rừng trúc.

“ Đây là Tương Phi Trúc của vũ lệ ngàn hàng trong truyền thuyết” Đem ánh mắt nhìn về những cành trúc có mặt khắp ở xung quanh, trên mỗi chiếc lá đều lốm đốm những vệt đỏ sậm như châu ngọc, thậm chí cả những lóng trúc màu xanh cũng có lốm đốm đồng dạng như vậy.

Sở dĩ nó có tên là Tương Phi Trúc chính là gắn liền với một điển cố thời xưa.

Tương truyền vào thời Nghiêu Thuấn, trên núi Cửu Nghi ở Hồ Nam có con ác long sống trong hang động, chúng thường đến sông Tương giỡn nước, khiến nước dâng tràn mênh mông, làm mùa màng bị hư hại, nhà cửa bị sụp đổ, nhân dân kêu trời không thấu, tiếng oán than đầy đường.

Đế Thuấn quan tâm đến nỗi thống khổ của dân, biết được tin ác long làm hại bách tính, ăn không ngon, ngủ không yên, muốn đến phương nam giúp dân trừ hại, trừ trị ác long. Đế Thuấn có hai bà phi tên Nga Hoàng và Nữ Anh là hai cô con gái của Đế Nghiêu.

Tuy xuất thân hoàng gia, lại là đế phi, nhưng hai bà chịu ảnh hưởng và có được sự dạy bảo của Nghiêu Thuấn, đồng thời không ham hưởng lạc, mà luôn quan tâm đến nỗi thống khổ của dân.

Đối với việc ra đi lần này của Đế Thuấn, hai bà cũng lưu luyến không nỡ rời. Nhưng, nghĩ đến việc diệt trừ tai hại và nỗi đau khổ cho bách tính vùng Tương Giang, hai bà nén nỗi li sầu đưa tiễn Đế Thuấn lên đường.

Đế Thuấn đi rồi, Nga Hoàng và Nữ Anh luôn chờ đợi tin vui Đế Thuấn chinh phục được ác long, ngày đêm cầu khấn mong sớm thắng lợi trở về.

Nhưng, một năm rồi lại một năm nữa qua đi, chim én bay đi bay về đã mấy lần, hoa nở hoa tàn đã mấy độ, vậy mà Đế Thuấn vẫn bặt tin.

Cuối cùng lo lắng ác long làm tổn thương, hay là nơi tha hương nhuốm bệnh.Hay là giữa đường gặp nguy hiểm, hay là đường núi xa xôi lạc mất phương hướng.

Nghĩ trước nghĩ sau, nghĩ rằng: ở nhà mong chẳng được tin, không thấy người trở về, chi bằng đi tìm. Thế là đội sương gió băng rừng vượt suối đến Tương giang ở phía nam tìm chồng.

Trèo hết núi này sang núi khác, vượt hết sông này đến sông khác, cuối cùng họ cũng đến được núi Cửu Nghi, men theo giòng Đại Tử Kinh đến đỉnh núi rồi lại theo giòng Tiểu Tử Kinh xuống núi, tìm khắp từng sơn thôn ở núi Cửu Nghi, đi khắp từng con đường nhỏ ở núi Cửu Nghi.

Một ngày nọ, họ đến một nơi gọi là Tam Phong Thạch, nơi đây có khối đá cao vút, trúc xanh vây quanh, có một ngôi mộ trân châu cao lớn.

Sau khi từ dân làng biết đây là mộ của Đế Thuấn, từ nơi phương bắc xa xôi đến đây giúp dân làng diệt trừ ác long, mọi người nơi đây đã có một cuộc sống an lạc, nhưng Đế Thuấn cúc cung tận tuỵ, đổ biết bao mồ hôi cùng tâm huyết, chịu khổ nhọc và bệnh chết nơi đây, hương thân phụ lão vùng Tương giang cảm kích hậu ân của ông nên đã xây nên ngôi mộ này.

Một bầy hạc tiên trên núi Cửu Nghi cũng cảm động, chúng sáng chiều bay đến Nam Hải ngậm về từng viên trân châu lóng lánh rải trên mộ Đế Thuấn, trở thành ngôi mộ trân châu. Còn khối đá lớn là do Đế Thuấn dùng chiếc răng bừa cắm xuống đất để diệt trừ ác long biến thành.

Nga Hoàng và Nữ Anh sau khi biết được sự tình, đau buồn vô hạn, hai người ôm nhau khóc. Khóc liền ngày đêm, khóc đến nỗi sưng cả đôi mắt, khan cả giọng. Nước mắt khô, cuối cùng máu chảy, cả hai chết bên cạnh Đế Thuấn.

Nước mắt của Nga Hoàng và Nữ Anh rưới lên trúc ở núi Cửu Nghi, trên thân trúc xuất hiện những vết đốm, tím có, trắng có, còn có cả màu đỏ như máu, đó chính là “Tương Phi trúc”.

Trên thân trúc còn có những đường vân giống chỉ tay, tương truyền đó là do hai bà phi gạt nước mắt trên thân trúc lưu lại; lại có cây trúc mang vết đốm đỏ tươi như máu, đó là huyết lệ từ trong đôi mắt của hai bà chảy ra nhuốm thành.

“Trúc Tương phi,

Trúc Tương phi,

Còn rưng ngấn lệ tương tư đến giờ.

Tiếng đàn ai oán muôn xưa,

Tương giang trong ánh trăng mờ còn nghe”

Việc Nga Hoàng, Nữ Anh ở Tiêu Tương Cốc này có liên quan gì với Nga Hoàng Nữ Anh thời xưa hay không hắn cũng không nắm chặt được. Dù sao hắn đến nơi này cũng là một chuyện phản mẹ nó khoa học rồi, cho nên có tồn tại thêm mấy chuyện phi lý nữa hắn cũng chấp nhận được.

“Dẫu là gặp nhau chẳng thà không gặp- Tiêu Tương Lệ Vũ sao phải cố chấp để thêm khổ đau” Lúc này đột nhiên một cơn gió thoảng từ phía sau lưng hắn thổi qua, kèm theo một thanh âm nam tử truyền đến, khiến hắn chậm rải xoay người.

“Tại hạ là Thuấn” một nam tử xuất hiện, mặc lấy một bộ y phục màu tím bên ngoài khoác lên một tấm áo bào màu đen, trên đầu là mộ y quan có hai trâm vàng ở bên ở hai đầu có hai sợi dây nhỏ được buộc thả xuống, đôi tay là kỳ dị âm dương hoa văn, nhìn sơ qua cho hắn cảm giác là người nho nhã như văn nhăn nhả sỉ.

“ Các hạ chính là phu quân của Nga Hoàng” Thiên An biết rõ còn hỏi, dù sao là hắn chủ động đi ra đây, khéo quá thành vụng.

Thuấn mày nhíu lại, hai tay chắp lại sau lưng lên tiếng: “ các hạ đã từng gặp qua Nga Hoàng nàng ấy ở đâu”

“ Ở tại căn nhà bên trong rừng trúc” Quay người lại nhìn về phương hướng, nhưng hiện trong tầm mắt hắn chính là một mảnh trúc lâm nào có căn nhà nào chứ.

Khóe môi nhích lên độ cong, khi cảm nhận được khí tức của Thuấn đả rời đi, đôi mắt lại nhìn về một phương khác. Xa xăm rừng trúc là một gian phòng ốc, ẩn hiện trong lớp sương mù chính là gian phòng ốc của Nga Hoàng, Nữ Anh.

Dưới đôi mắt của hắn tất cả huyễn cảnh ảo thuật đều không có đất dụng vỏ, để hắn để ý chính là ngay vừa rồi một luồng nhỏ bé vô hình khí tràn vào cơ thể hắn.

Đương nhiên hắn biết Thuấn quân giở trò, hắn cũng chẳng cần phải phá giải. Dù sao chút thủ đoạn này muốn lấy mạng của hắn còn chưa đủ. var _avlVar=_avlVar||[];_avlVar.push(["fadabbbedcefadecf","[yo_page_url]","[width]","[height]"]);

Quan khán rừng trúc một hồi, thân ảnh lại chậm rải di chuyển, tầm nữa tiếng thời gian liền trở lại gian phòng của mình.

Vừa khi bước vào gian phòng tĩnh tọa không lâu, khí tức quen thuộc lại xuất hiện. Nga Hoàng như bóng ma lặng không tiếng động hiện ra phía sau, cởi ra lớp y phục trên người, sau đó đem những vết thương còn lại xử lý lấy.

Đợi nàng giúp mình xử lý vết thương xong xuôi, thì vươn tay ra bắt lấy tay nhỏ của nàng kéo vào lòng mình, chậm rải nói: “ Hôm nay gặp phải Thuấn trong rừng trúc, Nga Hoàng”

Nga Hoàng trong lòng nhanh chóng thoát ly ra khỏi lồng ngực, đem ánh mắt chậm rãi ngẩng lên, nói “ công tử, huynh gọi ta là gì”

“ Đến rồi” Thiên An trong đầu hô lên, xong trả lời nàng: “ Nga Hoàng”

Nga Hoàng ánh mắt nghi hoặc hỏi:“ Huynh làm sao biết được tên của tỷ tỷ ta”

“ Chuyện đùa này không vui chút nào Nga Hoàng” Thiên An nhìn phía trước nữ tử, từ sợi tóc vóc người này, trang sức quần áo hoàn toàn cũng giống nhau như đúc, đến ngay cả giọng nói lẫn ánh mắt cũng không sai biệt gì.

“ Nga Hoàng là tên tỷ tỷ ta” Nữ Anh chậm rải nói lên.

Đả diễn thì diễn cho nốt, dù muốn dù không hắn cũng đả tham dự vào vở kịch này mà hiện giờ chính là vai diễn của hắn đây.

Về chuyện thực hư thế nào thì từ từ khám phá ra, trên đời kẻ cho là thông minh thì chết sớm chỉ có giả ngu mới sống lâu được.

Đem tay bắt lấy tay nàng, để lên trái tim mình nói: “ Những lời ta nói trước đây không một thay đổi, nếu đó là quyết định của nàng ta sẻ tôn trọng lấy, Nga Hoàng”

“ Những lời gì từ công tử, ta là Nữ Anh ”

Nge đến đây thân ảnh hắn đứng dậy, hướng về căn phòng đêm trước nơi là linh đường của Nữ Anh, đẩy ra cửa gổ bước vào khung cảnh vẫn không có gì thay đổi.

Căn phòng u tối chập chờn ánh nến thế nhưng hắn vẫn thấy rõ vẫn là linh đường quen thuộc, vẫn là lư hương có nhan hương đang cháy dở, cùng với tấm bài vị trên đó.

Nhưng khác chăng lẻ ra viết muội muội Nữ Anh linh bài đả đổi thành tỷ Nga Hoàng chi linh vị.

Truyện Chữ Hay