Cùng thời gian Nam Dương, Phỉ Thúy Sơn Trang.
“ Ta vất vả như vậy, vất vả cả ngày chẳng được gì còn huynh ngồi không cũng đả có gia tài khổng lồ” Hàn Phi gương mặt thương tâm nhìn về trong đêm tối dưới lầu đình phía trước trên bếp than hồng Dược Thiên Sầu đang nướng những con cá lớn trên đó.
“ Xèo xèo xèo” âm thanh lập tức vang lên tiếng cháy bỏng, cùng với hương thơm lừng khi theo cánh tay của Tử Nữ đem cây cọ nhỏ quệt chấm một tô lớn, bên trong là nước chấm làm từ nước mắm bên trong có gừng tỏi, ớt các gia vị phối hợp bên trong, đem quệt lên những đầu cá nướng phía trước đả được cứa thành từng khúc từng khúc.
Dược Thiên Sầu liền nói: “ ngươi còn đòi gì nữa, ta giúp ngươi diệt trừ Phỉ Thúy Hổ, giúp nạn nhân cứu trợ, còn cho ngươi ghi điểm với Hàn An, còn muốn kiếm thêm lợi tức ngươi không sợ không trả nổi sao?”
Hàn Phi gương mặt chán chường, nói: “ trả không nổi, ta đem muội muội gả cho huynh trừ nợ vậy”
Tử Nữ ngồi bên thoáng qua quang mang, nhìn Hàn Phi cợt nhã cùng Dược Thiên Sầu bất động thanh sắc, cười nói: “ ngươi chủ ý này không tệ, Hồng Liên công chúa dung mạo xinh đẹp, mà xem ra vị công chúa kia cũng bị người nào nhắm đến rồi”
Dược Thiên Sầu lật tay trở đi mấy đầu cá, cười nói: “ chưa gì đả lo cho hắn rồi, nàng cũng phí tâm không ít đây, yên tâm Hàn An bất nhân bất nghĩa song ta cũng không phải là máu lạnh vô tình, giết chóc.. “
Lời còn chưa dứt đả thấy Tử Nữ quay người đi, ánh mắt ưu thương một tay đưa lên lau đi khóe mắt, đổi lời gương mặt ngưng trọng lên nhìn Hàn Phi, nói: “ Hàn quốc nợ Bách Việt, nợ ta một món nợ rất lớn. Ta cũng giống như ngươi đều có quốc gia của mình ràng buộc, thời gian cho ngươi cũng sắp hết rồi.”
Hàn Phi lẫn Tử Nữ nghe xong cũng ngưng trọng lên, bọn họ biết đối phương muốn ám chỉ điều gì, Việt vương Thiên An người dấu tay luôn ở phía sau đả chịu ra tay rồi.
So với mối nguy của Dạ Mộ lẫn cơn sóng gió của Tần quốc không lâu, thì Đại Việt càng cho Hàn quốc uy hiếp lớn hơn nhiều.
Tần Trịnh Thanh Y Lâu.
“ Ha ha ha ha” Một tiếng cười giòn tan vang lên, Lăng Sương cực kỳ đắc ý nhìn phía trước Hồng Liên nằm say sẫm trên đường, bên cạnh là một chiếc phương tiện di chuyển vượt thời đại- xe đạp đang đè lên người nàng bánh xe sau vẫn còn quay vòng.
“ Ai u.. đau chết bổn công chúa.. Lăng Sương là ngươi cố tình đúng không?” Hồng Liên đứng dậy đem chiếc xe đạp dời qua, nhiều ngày trôi qua quan hệ của hai người cũng tăng trưởng lên.
Khi rất nhiều thứ mới mẻ tốt chơi lẫn mỷ thực phong phú y phục đẹp đẻ từ Thanh Y Lâu tràn ra để Hồng Liên yêu thích tìm đến.
Cuối cùng va chạm với Thiên Ngôn cả hai đều được cưng chiều từ nhỏ lại thông tuệ, trong thời gian này quan hệ cũng tốt lên khi còn có Hàn Phi làm cầu nối.
“ Đả không biết dùng lại dám chạy đi, xem cô đả làm hỏng chiếc bánh xe trước rồi, tính thêm chiếc này nữa cô so với Hàn Phi còn phá hoại hơn nhiều” Lăng Sương cất bước lại gần châm chọc lên tiếng.
“ Nhất định là cô có trò gian, bổn công chúa không tin ta lại không lái được nó” Hồng Liên mặt đỏ hồng lên chống chế nói.
Đáp lại là Lăng Sương cho nàng một cái ánh mắt xem thường, nói: “ giờ trò đối với bại tướng dưới tay như cô, bổn tiểu thư cần phải giờ trò, đến cả tiểu bạch cô còn đấu không lại, cần để ta giờ trò sao?”
“ Tức chết ta, những trò chơi đó ngươi đều đả chơi từ trước, bổn công chúa chỉ mới biết thắng có gì vinh quang” Hồng Liên phập phồng tâm tình lên tiếng.
“ Lý do thật nhiều, cho cô thêm năm cũng không phải là đối thủ của ta” Lăng Sương xoay người chân đạp chiếc ván trượt của mình, thân ảnh cấp tốc trượt đi trên con đường rộng lớn hướng về tòa lầu các năm tầng cao lớn trong trang.
“ Tức chết bổn công chúa” Hồng Liên miệng vểnh lên bất mãn, nhãn châu xoay chuyển rồi nâng lên cước bộ đuổi theo.
Thanh Y Lâu tầng năm, lúc này bên trong một nữ tử cùng một thân ảnh nam tử có mặt ở gian phòng này.
Nữ nhân không xa lạ gì là Tử Dận cùng với thiên cấp sát thủ của La Võng- Huyền Tiễn từ khi đại chiến trong đêm bất thành, trên đường rời đi liền bị Lăng Sương mai phục đánh cho còn nữa cái mạng, rồi được đem về bên trong sơn trang.
“ Phản bội La Võng, ngươi nên biết cái giá của nó” Huyền Tiễn lạnh rên nhìn nữ tử phía trước mình, chính nử tử này đả đem hắn đả thương nhiều năm biệt tích võ công còn tăng lên đáng sợ.
Tử Dận cất bước đến trước, nói: “ La Võng đích xác khổng lồ lợi hại, nhưng thì sao chứ, năm trước ta đả chọn phản bội, còn ngươi có muốn trả thù bắt lấy cơ hội này không?”
“ Trả thù” Huyền Tiễn mày chau lại nhìn thân ảnh nử tử phía trước, ký ức năm xưa vẫn chưa được phục hồi một phần là do Bát Linh Lung bí thuật cũng như năng lực của hai thanh kiếm.
Mỗi lần giết chết một cường giả đem linh hồn đối phương giam cầm thì linh hồn của hắn cũng bị tổn thương rất nhiều chuyện cũng bị quên đi.
“ Năm xưa ngươi cùng với thiên kim của Ngụy Dung có một đoạn ái tình, chẳng lẻ đả quên rồi, Ngụy Gia Trang ngươi bị Quỷ Cốc Tung Hoành Cái Nhiếp Vệ Trang đánh bại một lần đây” Tử Dận tay vung ra đem hai thanh trắng đen chi kiếm đẩy mạnh cho hắn, cho dù đối phương có cầm lại danh kiếm nàng cũng đủ tự tin đem hắn đánh bại.
“ Ah” Huyền Tiễn bất giác kinh hô, đem một tay lên đầu đại não chuyện cũ năm xưa bắt đầu đỏ về, ánh mắt nhìn về hai thanh kiếm đen trắng của mình phản chiếu một phần dung mạo, đem tay chộp lấy hai thanh kiếm cơn đau lại âm ĩ không dứt.
“ Nhớ ra rồi.. Tiêm Tiêm.. Ngụy Dung.. Cái Nhiếp, Vệ Trang” Huyền Tiễn ánh mắt trở nên đỏ lên hai thanh kiếm tỏa ra khí đen lượn lờ xung quanh, tất cả ánh sáng dường như bị hút vào trong nó. var _avlVar=_avlVar||[];_avlVar.push(["fadabbbedcefadecf","[yo_page_url]","[width]","[height]"]);
Một hồi liền tản đi ánh mắt ngước nhìn về Tử Dận lên tiếng: “ ngươi không sợ là một cuộc đầu tư thất bại”
Tử Dận đương nhiên hiểu hắn, liền nói: “ Nhiều năm trước ta cũng giống ngươi, nhưng ta may mắn hơn. Ngoài hai ta ra còn có Lục Kiếm Nô và Yểm Nhật, còn cả Triệu Cao, Thiên Sát nhưng thì đả sao, năm trước ta có thể sẻ chết nhưng bây giờ bọn họ có đến ta cũng có thể giết được, hơn nữa còn có nam nhân của ta, thứ mà La Võng không thể cho ngươi chúng ta có thể cho ngươi, đương nhiên ngươi cũng có thể lựa chọn từ bỏ”
Huyền Tiễn trầm mặc lấy, ký ức đả đổ về để hắn nhớ được một đoạn ái tình để hắn không quên được, cũng như ái thê chết thảm.
Đáng nói là mối thù hận của hắn không thể nào trả được khi La Võng không cho phép hắn giết hại Ngụy Dung.
Yểm Nhật đến mang theo chỉ thị buộc hắn hộ tống còn giết Quỷ Cốc, để rồi nhiều năm sau Càn Sát đem hắn tỉnh dậy một lần nữa rất nhiều ký ức đều quên đi, kể cả mối thâm thù của mình.
Bước chân vào La Võng không cách nào thoát ly được, chỉ có thể chết mới thoát ly khỏi tổ chức, mãi mãi là một thanh hung khí.
Phản bội chỉ có chữ chết, nhưng bây giờ lại khác một thiên cấp sát thủ khác cũng phản bội từ năm trước đứng trước mặt hắn, chết hắn không sợ chỉ sợ không trả được thù của mình.
Đem tên khốn Ngụy Dung giết xuống mà thôi. La Võng không thể cho hắn tự do cũng trả thù, nhưng có người lại cho hắn thế lực có thể không bằng La Võng nhưng vũ lực thì chưa chắc.
Đại chiến với Tử Dận hắn thấy được đối phương ở trên cả mình, và cả Lăng Sương thủ đoạn nữa, đáng nói là thế lực phía sau nàng Đại Việt.
“ Được” Huyền Tiễn gật đầu, nắm lên hai chuôi kiếm của mình, hắn không có đường lựa chọn, nếu từ chối hiển nhiên Tử Dận sẻ không để hắn sống mà rời đi rồi.
Đồng ý với nàng phản bội La Võng mặc dù hắn biết sẻ đối mặt với La Võng phải chết danh sách, nhưng hắn sợ sau hắn chỉ cần giết được Ngụy Dung là được rồi.
“ Cầm lấy, hạt đậu này sẻ giúp ngươi hồi phục lại thương thế nguyên vẹn, đi báo thù của ngươi đi” Tử Dận búng năm hạt đậu thần cho Huyền Tiễn.
Nhìn hạt đậu bay đến Huyền Tiễn nhanh chóng bắt lấy, thứ hạt đậu này hắn cũng đả nghe qua, là chí bảo của Thanh Y Lâu, những tên sát thủ như hắn mà nói đều khao khát có một hạt đậu này, có nó xem như có một cái mạng khác.
Khi cảm nhận đau nhứt lẫn thương thế trên người đả khôi phục, cơ thể tràn ngập lực lượng hiển nhiên hắn cũng biết được hạt đậu này có tác dụng gì, ánh mắt nhìn qua đám người này một hồi khẻ gật đầu thân ảnh xoay người rồi tung người hòa vào trời đêm.