Thời gian lại chậm trôi đi, ngày hôm nay vừa đúng ngày thứ khi Hàn Phi cùng Lý Tư đánh cuộc vời nhau, Hàn quốc vương cung chính điện đả đầy đủ văn thần vỏ tướng bên trong, thần sắc vô cùng lo lắng, lẫn có người hả hê nếu Hàn Phi không cấp được câu trả lời khi đó tội danh cắt đất hắn đều gánh hết.
“ Hôm nay là ngày thứ , không biết vương thượng đả bắt được hung thủ giết hại sứ thần Tần quốc ta chưa?” Lý Tư nhìn Hàn Vương trên điện cao hỏi.
Hàn vương An lập tức nhìn Cơ Vô Dạ: “ Đại tướng quân, đả bắt được hung thủ chưa?”
“ Tần Trịnh đả giới nghiêm nhiều ngày, xe cộ người ngợm đều sẻ được kiểm tra sàng lọc kỷ lưỡng. Bắt được dư nghiệt Bách Việt nằm chắt trong bàn tay” Cơ Vô Dạ lấp liếm.
Hàn Vương An ánh mắt hướng về Lý Tư nói “ Lý Tư tiên sinh.. việc bắt giữ hung thủ liệu có thể thư thả vài ngày?”
Lý Tư làm sao có thể cho qua đây, thân ảnh xoay người chậm rãi nói “ Tín, là vật báu của nước là chốn an lành của dân.Như vậy xem ra Hàn quốc đả lực bất tòng tâm, giờ Lý Tư sẻ phái người báo cho tướng lĩnh biên quan lập tức điều binh đến đây tương trợ”
“ Lý đại nhân hảy yên tâm” Hàn Vũ nhìn thân ảnh Lý Tư cất bước đi ra, lên tiếng “ Cửu đệ ta trước nay mưu trí siêu quần, hôm trước trên triều đường việc bắt giữ hung thủ là do cửu đệ đề xuất. Lúc này cửu đệ thần thái thản nhiên, thiết nghĩ đả nắm chắt phần thắng trong vụ này, có phải không?”
Hàn Phi môi nhích lên, bước ra nói “ hổ thẹn, hổ thẹn. Có thể giữ cho thần thái điềm tĩnh đều phải nhờ vào Cơ tướng quân, có công lao ngày đêm dốc sức trấn thủ Tần Trịnh.Tí thì ta quên. Hàn Phi phải chúc mừng Cơ đại tướng quân”
“ Lảo cửu con nói như vậy là ý gì?” Hàn vương An gặn hỏi.
Hàn Phi xoay người nhìn Lý Tư nói “ Lý đại nhân có điều không biết,thực ra hung thủ đả đang trong tầm kiểm soát của Cơ đại tướng quân”
Đại điện nhất thời bị Hàn Phi hố Cơ Vô Dạ mà xì xầm lên, đến ngay cả Cơ Vô Dạ cũng nhất thời lâm vào trầm tư.
“ Cơ tướng quân đả bắt được hung thủ. Sao vừa lại nói vẫn đang điều tra” Lý Tư nhìn Cơ Vô Dạ gặn hỏi.
Hàn Phi lập tức bước đến Cơ Vô Dạ nói “ Cơ tướng quân trước nay tính tình vẫn khiêm nhường, cũng thừa hiểu tình đồng môn của Hàn Phi và Lý Tư đại nhân. Thực ra đả sớm âm thầm cho Hàn Phi biết, thực ra là muốn nhường công lao cho Hàn Phi, phải không?”
“ ukm” Cơ Vô Dạ đành ởm ợ một tiếng, đối với Hàn Phi hố hắng thế này hắn nhất thời cũng chấp nhận bám theo.
“ Ta còn tưởng rằng đại tướng quân là một kẻ vũ phu, không ngờ lại có thâm thái thanh cao như vậy. Quả thực thất kính” Lý Tư đưa hai tay hành lể.
“ Ukm” Cơ Vô Dạ trầm tư “ ta quả thực..”
“ Nổi khổ tâm của tướng quân ta không dám chiếm đâu, chúc mừng chúc mừng” Hàn Phi lại tiếp tục tung hỏa mù cho Cơ Vô Dạ.
Hàn vương An nghe được vội hỏi “ vậy đả phá án được rồi sao, Cơ tướng quân khanh bắt được hung thủ rồi sao”
Hàn Phi đi đến đại điện, nói “ phụ vương có còn nhớ, Thủy Vân Du trước đó xông vào đại điện không? Nữ tử này giết cấm quân của ta trước bao nhiêu con mắt, xông vào vương cung lại còn thủ hạ tâm phúc của Thiên Trạch. Cơ tướng quân thức khuya dậy sớm, đả sớm bắt được hắn về quy án, Cơ tướng quân có đúng không?”
Cơ Vô Dạ đến giờ mà không hiểu được nửa thì đập đầu chết cho rồi, ánh mắt gằn lên có phần giận dữ nói “ Không sai”
“ Nếu đả bắt được hung thủ, vậy Lý Tư khẩn thỉnh Hàn vương giao Thủy Vân Du cho Tần quốc” Lý Tư đi đến đối với cục diện này hắn cũng chấp nhận hùa theo Hàn Phi.
Mà lúc này sắc mặt âm trầm bất định Bạch Diệc Phi đi ra, nói “ Thủy Vân Du thông rành yêu thuộc, giao cho Lý đại nhân e rằng không ổn”
Thủy Vân Du là tâm phúc của Thiên Trạch, từ khi bắt về hắn vẫn luôn dùng ảo thuật lên người nàng. Muốn từ đối phương tìm ra bí mật món đồ mà Việt vương đả mất, luôn bị giam giữ ở Hầu phủ làm sao để cho nàng chạy đi được.
Lý Tư không nhìn hắn, nói “ ta có hộ vệ tinh duệ của Tần quốc, còn binh sỉ của Hàn quốc đến ngay cả vương cung còn không giữ nổi, làm sao canh chừng được Thủy Vân Du này.”
“ Mau.. Nói nhiều vô ích.. lập tức giao ra nữ tử này. Giải mối nguy cho Hàn quốc ta” Hàn vương An đập một tay lên chiếc ghế của mình, quát lạnh nói.
“ Lý đại nhân đả có được hung thủ. Vậy thì Tần quân cũng không cần thiết phải ra quân nửa nhỉ?” Hàn Phi quay đầu nhìn sư đệ mình.
“ Đó là điều hiển nhiên” Lý Tư trầm ngâm nói.
Có Lý Tư thừa nhận thì cục diện nguy hiểm đối với nước Hàn cũng bị giải đi, Hàn Vương An cho đám người này bãi triều rời khỏi nơi này.
Ba tiếng sau, Tử Lan Hiên nơi.
“ Đổ hết tội trạng hành thích sứ giả Tần quốc cho Thủy Vân Du, làm sao công tử dám chắc Cơ Vô Dạ sẻ giúp công tử hoàn thành lời nói dối này?” Tử Nữ đi đến bên cạnh nói.
Hàn Phi cất lời “ Bọn họ không thể không giúp ta làm cho trọn, đứng trước thiết kỵ đại Tần, Hàn quốc bất luận là vương công quý tộc hay trọng thần triều đình, đều không gánh vác nổi tội danh cắt nhượng quốc thổ”
“ Làm sao ngươi dám chắc Lý Tư sẻ nhận lời điều kiện này” Vệ Trang đứng một bên dựa lưng vào cửa sổ nói.
Hàn Phi nhích môi, cười nói “ hắn buộc phải nhận lời, đó là vốn liếng ta cho hắn. Đây là lần đầu tiên hắn thay mặt Tần quốc đi sứ, nếu không có Thủy Vân Du, chuyến đi sứ này sẻ không có thu hoạch được gì. Lớn mạnh như Tần cũng không dám ngang nhiên khai chiến, nếu ngoại giao cuối cùng diễn biến thành chiến tranh, chứng tỏ việc đi sứ thất bại. Con đường làm quan của Lý Tư cũng kết thúc tại đây.”
“ Đó là một ân tình, cũng là một cuộc giao dịch” Vệ Trang nhàn nhạt nói. var _avlVar=_avlVar||[];_avlVar.push(["fadabbbedcefadecf","[yo_page_url]","[width]","[height]"]);
Hàn Phi nâng lên chung rượu của mình, nói “ Vệ Trang huynh nói không sai. Ta cho Lý Tư một lối thoát, để đáp tạ, hắn buộc phải chấp nhận cuộc giao dịch không bình đẳng này”
“ Lối thoát” Tử Nữ lên tiếng.
“ Một lối thoát thông đến đỉnh cao con đường quan lộ, dưới một người” Hàn Phi nhàn nhạt giải thích.
“ Ngươi muốn hắn đầu quân cho Doanh Chính. Đó là một nước cờ hiểm” Vệ Trang lên tiếng
“ Nhưng hắn nhất định sẻ đi, vì thu hoạch đủ cao” Hàn Phi tự tin nói.
Lấy Hàn Phi đối hắn vị sư đệ này hiểu rõ, hắn hoàn toàn có thể đem Lý Tư kéo đến Doanh Chính bên này.Tuy Lã Bất Vi đối Lý Tư có ơn tri ngộ, thế nhưng Lý Tư người này trọng lợi nhẹ nghĩa, hắn cũng sẽ không vì cái gọi là trung nghĩa liền thề sống chết tận trung Lã Bất Vi.
Nói cho cùng Lã Bất Vi chỉ là Tần quốc tể tướng, coi như hắn quyền lợi lại lớn, thần cũng cuối cùng là thần, hắn có thể cho Lý Tư chỗ tốt cuối cùng có hạn.Nếu như Lý Tư có thể trợ giúp Doanh Chính diệt trừ Lã Bất Vi, như vậy hắn liền có rất lớn cơ hội trở thành Tần quốc đời mới tể tướng, so với đi theo sau lưng Lã Bất Vi có thể có tiền đồ nhiều.
Hàn Phi trò chuyện cùng đám người Lưu Sa xong thân ảnh cất bước di chuyển đến một gian phòng khác của Tử Lan Hiên. Nơi mà Tần vương Doanh Chính ẩn náu tại nơi phong nguyệt này, được Tử Nữ bố trí riêng hoàn toàn cách biệc với các gian phòng khác.
Đợi chờ Tần vương cùng Lý Tư trò chuyện, hắn đương nhiên biết rõ tính cách của vị sư đệ của mình. Quả nhiên không ngoài hắn dự liệu Lý Tư đả nhanh chuyển đổi trận doanh của mình, bỏ đi Lử Bất Vi phe cánh chuyển sang phò tá Tần vương.
“ Cho nên ả Thủy Vân Du đó chính là người mà tiên sinh muốn ta xá miễn?” Doanh Chính giờ phút này cũng đả đoán ra được Hàn Phi trước kia muốn mình xá miễn một người là ai.
“ Đúng vậy” Hàn Phi thừa nhận, đem vò rượu chậm rải rót vào chung.
“ Nghe đồn Thủy Vân Du là tâm phúc của tên trùm sỏ hàng đầu Đại Việt, Thiên Trạch. Tiên sinh cứu ả từ tay Dạ Mộ, đả khiến cho Thiên Trạch nợ tiên sinh một ân tình rất lớn.”
“ Kẻ địch với kẻ địch là bằng hữu. Thượng công tử lúc trước đó công tử hỏi ta lâm vào hiểm cảnh phải giải thoát thế nào? Đáp án của Hàn Phi hôm nay công tử thấy thế nào?”
“ Không đánh mà đẩy lùi trăm vạn hùng binh của Đại Tần, không cướp mà chiếm được miếng ăn trên mồm Dạ Mộ. Không giở trò mà kết giao được với sứ giả của Tần quốc, không lùi bước mà lôi kéo Thiên Trạch trở thành đồng minh của Lưu Sa” Doanh Chính chậm rải đứng dậy nhìn về cảnh sắc bên ngoài khung cửa sổ.
“ Tài của tiên sinh, ta rất khâm phục” Doanh Chính tán thưởng lên tiếng, nhìn đối phương đứng dậy đi đến bên cạnh cửa sổ lại nói: “ có điều tiên sinh sẻ đối mặt thế nào với Đại Việt đây?”
Hàn Phi gương mặt ngưng trọng lên, Việt vương Thiên An cho hắn một áp lực vô cùng lớn, hắn không tài nào đoán ra được đối phương muốn gì. Cũng biết rõ được mình vẫn chưa thoát khỏi cái bố cục của đối phương bày ra.