Thứ Nguyên Chi Môn

chương 218: tung hoành sơ chiến

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tần Trịnh ban đêm ánh trăng dịu nhẹ.

Từ khi lấy được thông tin từ Đường Thất, Vệ Trang một mình đơn độc hành tẩu đến một địa phương, đi gặp một người quen khác của hắn.

Lại nói Vệ Trang xuất thân Quỷ Cốc chính là Bách Gia một trong Tung Hoành Gia, môn phái mạnh mẻ mà không kém phần thần bí.

Mỗi đời Quỷ Cốc Tử chỉ thu đệ tử,người kia là tung kẻ kia là hoành chỉ có người chiến thắng mới trở thành đương nhiệm Quỷ Cốc Tử. Các đời quỷ cốc tử tuy chỉ có người nhưng còn mạnh hơn tướng cầm binh trăm vạn.

Nổi giận thì chư hầu sợ,an cư thì thiên hạ yên. Quỷ cốc tung hoành thiên hạ quan trọng chính là chử quyết,quyết định tình nghi chính là quyết đoán làm chuyện có giá trị nhất,đáng để làm nhất.

Sự đáng sợ của Quỷ Cốc phái thể hiện qua năm xuân thu ngủ bá chiến quốc thất hùng đằng sau sự hưng suy của mỗi nước đều có bóng dáng của quỷ cốc phái.

Tô Tần hợp tung lục quốc cầm ấn tướng quốc nước bức bách nước Tần bỏ đi kế hoạch xưng đế.

Trương Nghi hùng tài đại lược phá tan liên mình nước giúp nước Tần xưng bá trong loạn thế.

Bàng Quyên uy dũng hơn người,đánh đâu thắng đó làm cho nước Ngụy nhỏ yếu xưng hùng Trung Nguyên.

Tôn Tẫn trí kê vô địch vây Ngụy cứu Triệu giăng kế giết Bàng Quyên

Xuyên suốt lịch sử Quỷ cốc phái ngang dọc mặc cho trăm nhà đua nở,cũng không ngăn được bước chân người.

Về võ công quỷ cốc phái chính là Quỷ cốc tử đời đầu sáng tạo.Lấy đạo của thiên địa mà chia thành tung kiếm và hoành kiếm.

Cho dù tung kiếm hay hoành kiếm chỉ có một chiêu duy nhất, nhưng lại thiên biến vạn hóa,quỷ thần khó lường không thôi.

Thế hệ này Vệ Trang chính là người tu luyện hoành kiếm,Cái Nhiếp là tung kiếm. Đáng sợ hơn chính là một khi tung hoành hợp nhất thì khó mà ngăn đở được thế công của nó, tung hoành kiếm pháp chính là đỉnh tiêm kiếm thuật ở nơi này.

Nơi này là một gian phòng rộng lớn, các vách tường đều được dựng lên bởi đá tảng nhỏ chồng chất lên thành từng viên ngay ngắn, bên dưới cũng như vậy. Không gian rộng lớn trống trải, giống như là nơi cất giữ quân lương vậy.

Vệ Trang mày chau lại ánh mắt quan sát xung quanh, Sa Xỉ nhanh chóng được ra khỏi vỏ, một tay cầm vỏ kiếm tay còn lại giữ chặt yêu kiếm của mình, thân ảnh bước đến phía trước.

“Ong ong” đột nhiên Sa Xỉ trên tay Vệ Trang bỗng dưng rung động lên làm cho Vệ Trang nghi hoặc lấy.

Đem Sa Xỉ đưa lên ngắm nhìn, sau đó nhanh chóng đem nó để xuống thân ảnh tiếp tục đi đến, ánh mắt quan sát lần nữa xung quanh nơi này, như muốn tìm kiếm thứ gì.

Đem ánh mắt dời lên lổ hổng vách tường bên trên, đập vào mắt hắn chính là mặt trăng tròn đang ở trên bầu trời, đem ánh sáng chiếu xuống đại địa bên dưới, một áng mây mờ nhạt nhanh chóng bị gió thổi qua đi.

“ Ầm”

Cánh cửa gần đó bất chợt nổ tung lên, sau đó một bóng người nhanh như thiểm điện lao đến Vệ Trang, trên tay bảo kiếm sắc nhọn hướng yết hầu đối phương mà tập kích, cực kỳ bất ngờ trong tích tắc đã đến Vệ Trang thân hình.

“ Cheng”

Âm thanh kim loại vang lên, trong giây lát Vệ Trang xoay người lấy Sa Xỉ ra chắn lấy, tia hoa lửa xuất hiện ở vị trí va chạm, đồng thời lật tay chém vào đối phương.

Nhưng đối thủ cũng nhanh như chớp đem bảo kiếm chắn ngang đở lấy,lần nữa âm thanh va chạm vang lên, những tia hoa lửa theo đó xuất hiện.

“ Cheng cheng cheng cheng”

Nói thì chậm mà sự việc xảy ra thì nhanh chỉ trong tích tắc người liên miên công kích với nhau, từ thanh bảo kiếm tuôn ra kiếm mang một màu xanh một màu vàng không ngừng ma sát.

Chỉ thấy trong trận chiến nam tử tập kích Vệ Trang không ngừng đè ép Vệ Trang, trên tay bảo kiếm theo từng cú chặt chém vẻ lên một đạo quang mang xanh lam.

“ Cheng”

Chỉ thấy nam tử này đem bảo kiếm đâm tới trước, nhưng bị Vệ Trang giơ lên Sa Xỉ chắn lấy. Cả thân ảnh Vệ Trang trượt đi trên nên đất, nền đá cũng bị người mà bị tốc lên một phần.

“Ầm”

Thân hình Vệ Trang va vào bức tường vang dội, bụi mù xuất ra, trong chớp mắt nhìn nam tử kia hướng đến Vệ Trang lâm nguy không loan, trở tay đem Sa Xỉ gâm vào vách tường sau đó mượn sức búng người ra tránh thoát một kích lao đến, đồng thời quay lại tấn công đối phương.

Tốc độ lần nữa đẩy lên cao, chỉ nghe được âm thanh va chạm lẫn những tua hoa lửa vàng lên. Sau đó cả đu mình đứng lên sợi dây xích to lớn giữ lấy những thanh gỗ xà nhà liên kết tầng một của công trình to lớn này.

Cả ánh mắt nhìn nhau, người mà tấn công Vệ Trang không ai khác chính là sư huynh của hắn,một truyền nhân khác của Quỷ Cốc, thầy dạy kiếm cho Doanh Chính Cái Nhiếp.

“ Cheng Cheng Cheng”

Trong chớp mắt, thân ảnh lại va chạm vào nhau không ngừng công kích lấy.Cả không ngừng giao chiến trên những sợi dây xích đong đưa này, những tia hoa lửa xuất hiện kiếm mang xanh rờn và vàng rực xuất hiện, đem không gian nơi này chớp sáng chớp sáng lấy.

Trong nháy mắt hơn trăm chiêu đã qua đi, xuất thân cùng một sư thừa, trời sinh là đối thủ của nhau, một ngang một dọc, không ngừng công kích.

Càng đánh càng hăng, cả va chạm với nhau không ngừng, chỉ thấy người lúc này phiêu phù ở không trung va chạm lấy, càng ngày càng lên cao cơ hồ đã sắp chạm lấy đỉnh của kiến trúc này.

Cho đến khi chỉ cách đỉnh này thì dừng lại ở tòa dây xích này, đúng lúc này Vệ Trang từ người lao ra một đường kiếm khí quét về Cái Nhiếp mà đến, nhưng bị đối phương nhảy người né kịp, cả mảnh tường bị kiếm khí chặt lên gạch vụn bắn tung tóe.

Chớp lấy thời cơ Vệ Trang cả người đạp lấy dây xích búng lên, sau đó Sa Xỉ chặt xuống Cái Nhiếp. Nhưng Cái Nhiếp đã phản ứng kịp thời đem bảo kiếm chắn ngang lên Sa Xỉ.

“ Ầm”

Đỉnh lầu tòa kiến trúc cao lớn này bị phá tung ra, từ bên trong Vệ Trang và Cái Nhiếp lao ra bên ngoài, từng mảnh gỗ vụn bay tán loạn trên không trung. Mới tách nhau ra người lần nữa lao vào trên không va chạm với nhau.

Từng vòng kiếm mang hồng lợt lan tỏa ra xung quanh khi người va chạm với nhau, cứ mỗi lần va chạm lại lan tỏa kiếm mang ra xung quanh, cả giao chiến trên không trung ước chừng được s thì thân hình chạm xuống đỉnh kiến trúc.

Chỉ thấy lúc này tay Cái Nhiếp cầm lên chui kiếm chặn lấy bàn tay cầm võ kiếm của Vệ Trang,cổ tay Vệ Trang khẻ xoay vỏ kiếm theo đó di chuyển.

Đồng thời tay kia một kích đâm mạnh đến Cái Nhiếp, nhưng công kích của Vệ Trang đều bị Cái Nhiếp cản lại và hóa giải đi, đồng thời người tiếp tục va chạm với nhau nhào lộn trên không trung quyết chiến.

“ Cheng”

Thân hình Cái Nhiếp xoay người trên không trung, một kiếm chém lên Vệ Trang nhưng bị hắn Sa Xỉ chặn lấy.

Lần nữa hoa lửa lại văng tung tóe, đến khi xoay người kết thúc theo quán tính Cái Nhiếp tiếp xuống đất trên tay kiếm chặt xuống chổ đứng của Vệ Trang, đối mặt với thế công của hắn Vệ Trang đã tung người nhảy lên. var _avlVar=_avlVar||[];_avlVar.push(["fadabbbedcefadecf","[yo_page_url]","[width]","[height]"]);

Cái Nhiếp nhanh chóng bật dậy một cước đá ra khi Vệ Trang chạm xuống chổ đứng, nhưng bị Vệ Trang một cước chống đở. Cả chính là kỳ phụng địch thủ nhất thời không thể phân ra thắng bại được.

Chỉ thấy lúc này Vệ Trang nhảy người lên không trung, tránh né một đòn quét chân của Cái Nhiếp, ngay sau đó Cái Nhiếp nghiêng người một cước đá lên trên Vệ Trang.

Một vụ sóng kình lan ra làm chấn vở vài mảnh ngói gần đó, khi Vệ Trang chân đón lấy bàn chân của Cái Nhiếp.

Trụ được s người lần nữa tách ra, thân ảnh cả xoay vòng trên không trung, Vệ Trang tưởng chừng như nhào đầu rơi xuống mặt đất bên dưới thì chống lấy Sa Xỉ, sau đó thân ảnh lộn ngược lại về Cái Nhiếp, Sa Xỉ chặt mạnh xuống.

“ keng keng”

Âm thanh chói tai ma sát giữa kim loại vang lên, lúc này Cái Nhiếp thân hình bị chùng xuống, còn thân hình Vệ Trang thì ở trên không, từng tia hoa lửa không ngừng bắn ra chổ va chạm giữa binh khí.

Cũng giống như lần trước, người lẫn nữa tách ra, cả trân người thúc dục nội lực sau đó vung kiếm thật mạnh hướng về đối phương.

Sau đó va chạm vào nhau, từ người luồng kiếm khí lan tỏa ra giống như một mặt phẳng hình tròn quang mang lóe lên sau đó biến mất.

Mà lúc này trên không trung, Cái Nhiếp và Vệ Trang tách nhau ra người ngưng tụ khí thế cho mình, sau đó từ kiếm của mình không ngừng chém ra kiếm khí đến nhau, động tác cực kỳ nhanh chóng, nương theo độ rơi của thân hình mà liên tục công kích.

Cả nằm ngang trên không trung, cả người ngưng tụ trong một lớp quang mang, một người là xanh lam còn lại là vàng, người liên tục công kích kiếm khí va chạm với nhau giống như chưởng lực va chạm vậy.

Vệ Trang nhếch môi lên, trường kiếm khẻ xoay sau đó đặt ngang trước mặt Sa Xỉ cả người quang mang màu vàng đại thịnh từ chuôi kiếm tản ra chạy đến lưỡi kiếm.

Mà lúc này Cái Nhiếp cũng đã phóng bảo kiếm của mình đến trước cả thanh bảo kiếm quang mang xanh lam bao phủ.

Hai người lần nữa va chạm vào nhau, Vệ Trang tung người lên còn Cái Nhiếp thân ảnh lao nhanh cổ tay nắm lấy bảo kiếm.

Đây chính là tuyệt học của người khi luyện đến chí cao chiêu kiếm của mình.

Chí cao của hoành kiếm chính là Hoành Quán Tứ Phương còn tung kiếm chính là Bách Bộ Phi Kiếm.

“ Uỳnh”

Tòa đỉnh tòa kiến trúc nhanh chóng bị luồng kiếm khí to lớn va chạm mà nổ tung thành mảnh vụn, đồng thời thân ảnh lần này cũng tách nhau ra phân biệc đứng ở sống mũi cong của mái lầu.

“ Đệ biết ta ở đây” Cái Nhiếp mở miệng lên tiếng, thanh âm trong đó có phần tán thưởng trong đó, là đồng môn cũng là đối thủ của nhau cho nên đối với Vệ Trang hắn cũng biết rõ được tài năng thực lực không hề thua kém gì hắn.

“ Cả cái thành Tần Trịnh này chỉ có một nơi vừa có thể tiến vừa có thể thoái, vừa có thể dọc vừa có thể ngang, gọi là Thiên Xu chỉ vị trí này mới có thể gọi là Thiên Xu” Vệ Trang xoay gương mặt chậm rãi lên tiếng.

Cái Nhiếp nghe đến lời hắn nói thì trầm ngâm một lát: “ người giữa trời phải tuân theo lẻ trời, nếu trái lại dẫu thắng cũng thành bại”

Nghe lời nói Cái Nhiếp, Vệ Trang đem Sa Xỉ tra vào vỏ sau đó lạnh lùng đáp trả: “ vạn sự chi tiên, viên phương môn lộ, tuy phúc năng phục, bất thất kỳ độ (trước vạn sự, quy về môn hộ, cho dù đổ cũng có thể lật lại, không mất phong độ). Lời dạy của sư phụ huynh không hề quên”

Cái Nhiếp ngẩng mặt lên nhìn trăng tròn mở giọng “ chúng sinh đồ thán- thiên hạ loạn lạc- chư tử bách gia- riêng ta tung hoành”

Truyện Chữ Hay