Tử Lan Hiên đêm nay so với mấy đêm trước vắng vẻ hơn rất nhiều, điều này chính là không hợp theo lẻ thường.
Khi mà nơi này chính là chốn ăn chơi số của Tân Trịnh mỷ tửu mỹ nhân lần cầm ca múa vũ đều khiến người say mê.Nhưng tiêu phí nơi này cũng rất lớn có thể đến nơi này đều chính là người giàu có cả.
Đêm nay sở dỉ vắng vẻ như vậy chính là Vu Sơn hội do tứ công tử Hàn Vũ mời đoàn múa giỏi nhất nước Triệu về nơi này ca vũ.
Coi như là trời mưa cũng không thể ngăn cản những người kia chạy đi tham gia Vu Sơn hội, có thể nói có thể tham gia Vu Sơn hội coi như cảm giác mình là người có thân phận.
Một toà nhà khổng lồ, nơi tụ tập những người cao quý trong Hàn quốc tới nơi này. Nó thuộc về nơi diễn ra kịch hội cùng các điệu múa phục vụ cho quý tộc Hàn quốc.
Chỉ những người có thân phận mới có thể tham gia vào những nơi này. Không những có thân phận mà còn cần có tiền mới có thể tiến tới.
Thân ảnh bốn người hai nam một nữ đi vài trong hành lang. Cầm đầu đoàn người là một thiếu nữ có mái tóc màu đen dài dung mạo tinh xảo, giọng nói chán ghét: “Đang yên đang lành lại đổ mưa, đúng thật là”
“Hôm nay là lễ hội Vu Sơn do danh hài nổi tiếng nhất Triệu quốc biểu diễn.Mưa một chút chẳng phải có ý thơ hơn sao?” Hàn Phi cười nói, cất bước đi trên hành lang lúc này đả có rất nhiều công tử qua lại.
Hồng Liên quay lại buồn bực nhìn về phía người thanh niên nói: “Nhưng chiếc váy mới của muội bị ướt hết rồi!”
“Chiếc váy này khác với chiếc váy trước kia của muội à!?” Hàn Phi đi về phía trước nghi hoặc nói, bộ y phục mà muội muội mình hắn giống hệt hôm qua có gì khác đâu.
Lập tức Hồng Liên quay ra nhìn về phía Hàn Phi, nàng dùng ánh mắt soi mói Hàn Phi rồi nói: “ chiếc này là mẫu mới, còn có một đường viền hoa, hợp với chiếc trâm cày đầu của muội nè.. ây da ca ca huynh không hiểu đâu”
Đột nhiên nghe được tiếng cười thấp, nàng quay đầu lại thấy Trương Lương thất thố liền nhướng người lên, bất mãn nói: “ Tiểu Lương tử, huynh cũng dám cười nhạo ta?”
Lúc này ở một đầu hành lang khác một nhóm người có mặt trên đó kinh hô không ngừng, các công tử quý tộc chắp tay hành lể khi thấy hai người một thú cất bước đi trên.
Nam tuấn lãng mi mục một bộ khác người y phục quần dài tây đen áo sơ mi trắng thắt lưng màu vàng đầu rồng khảm nạm bảo ngọc bởi hai viên châu đỏ cực kỳ sống động, chân mang một đôi giày da bóng loáng, một đầu tóc tím chẻ một bên rẻ ngang thu hút người nhìn.
Nử chỉ tầm tám chin tuổi một bộ tinh xảo váy đầm hoa lệ dù tuổi còn nhỏ nhưng đả thấy mỹ nhân bại hoại dáng vẻ trên đó, song hành cất bước đi cùng trong đêm tối lam xanh y phục như ánh trăng dịu nhẹ bước đi, một đầu cáo trắng lông như tuyết suôn mượt cất bước đi theo sau.
Phát ra leng keng vui tai khi cổ lẫn chân mang theo lục lạc hoàng kim trang sức. Tổ hợp hai người một thú cất bước đi trên hành lang làm kinh động không ít người, bởi vì ai trong này cũng biết được bọn họ là ai.
“ Kia không phải là đám người Hàn Phi sao?” Lăng Sương miệng ngặm lấy thanh kẹo ngọt, một tay chỉ về phương hướng Hàn Phi khi thấy được nhóm người này, chân nhỏ liền cất bước đến.
“ Hàn Phi, Hàn Phi” Lăng Sương tay nhỏ vung lên, thân ảnh đả xuất hiện bên cạnh sau đó cho hắn một quyền lên người, làm cho hắn lảo đảo lên rồi mày chau lại khi nhìn thấy Hồng Liên bên cạnh, bỉu môi lên: “ còn cả điêu ngoa công chúa này”
“ Có ngươi mới điêu ngoa” Hồng Liên liền hô lên, đột nhiên một tràng leng keng thanh âm vang lên để nàng dời mắt đi thấy được một đầu cáo trắng di chuyển đến, con mắt liền bị nó hấp dẫn: “ thật xinh đẹp”
“ Cộp cộp” Một tràng tiếng bước chân vang lên, thân ảnh Dược Thiên Sầu cũng chậm rải xuất hiện trước mắt đám người, nhìn thấy tiểu bạch tránh thoát khỏi hai tay của Hồng Liên muốn ôm lấy nó, cười nói: “ vẫn còn chưa từ bỏ ý định muốn bắt tiểu bạch sao?”
“ A” Hồng Liên nghe được thanh âm nam tử, vừa ngẩng đầu lên một trương tuấn lãng dung mạo, các thớ cơ ẩn hiện phía sau lớp áo căng tràng bộ y phục đang mặc lại làm cho nam tử trở nên lịch thiệp tuấn lãng hơn, thân cao hơn người yêu dị đồng tử cùng với mái tóc ngắn rẻ qua một bên làm cho nàng nhất thời có phần ngây dại lên.
“ Ta biết huynh sẻ đến nơi này xem kịch mà” Hàn Phi cười nói.
“ So với kịch mà ngươi mời chúng ta xem, nơi đây còn tốt hơn” Lăng Sương liền đáp trả, con mắt đảo tròn khi thấy Hồng Liên nhìn Thiên An liền nói: “ uy, ngươi nhìn cha của ta nhiều như vậy, thật không biết xấu hổ”
“ A” Hồng Liên giật mình lên, gò má thoáng phiếm hồng có phần bối rối đi từ sau khi lần gặp gở lần trước, nàng cũng biết được lai lịch của hai người, một hồi hiểu lầm xuống cho đến bây giờ nàng không ngờ lại gặp trong tình cảnh như thế này, nhanh chóng bình ổn tâm tình liền nói: “ ngươi nói nhăng nói cuội gì đó”
“ Sương nhi, đừng làm rộn không khéo nàng lại bắt chúng ta quỳ xuống không móc mắt nữa bây giờ” Dược Thiên Sầu trêu chọc lên: “ chúng ta xuất thân thấp, không cẩn thận đắc tội nhân gia nha, ở tù làm sao giờ?”
Hồng Liên nghe được mặt đỏ bừng xấu hổ có phần thẹn thùng nói: “ ta mới không... ngươi.. bổn công chúa mới không xấu xa như ngươi nói”
“ Thật sao? vậy ai lần trước đòi đánh ta, đòi bắt tiểu bạch đây, ta còn nghe công chúa cô đòi móc mắt người dân” Lăng Sương cười nói, nhìn nàng xấu hổ nổi lên tâm tư trêu chọc.
Hồng Liên càng xấu hổ hơn: “ lần trước là hiểu lầm, là bổn công chúa đón cửu ca của ta từ xa về, đám người dân đó ta chỉ hù dọa họ mà thôi, còn nữa khi đó không phải là ngươi đụng bổn công chúa sao?”
Lời qua tiếng lại một hồi cũng không nháo lớn như trước đây, có Hàn Phi quan hệ lại thêm Hồng Liên tính cách. Lăng Sương cũng nhanh chóng cùng nàng trò chuyện, dù sao đều là nữ hài đây.
“Chiếc váy này của cô là mẫu mới của trang chúng ta, nhìn rất hợp với cô”
“ Hứ, xem như cô có mắt” Hồng Liên cười vui vẻ, dù sao việc nàng tốn thời gian chọn lấy rồi mặc vào cũng có người nhận ra đây.
“Nhất là chiếc viền hoa này vô cùng hợp với chiếc trâm cái đầu của công chúa.” Dược Thiên Sầu bồi tiếp vào.
“Ta đã nói với người không hiểu gì về nữ nhân rồi mà...” Hồng Liên quay ra nhìn về phía Hàn Phi, Trương Lương nói: “thấy chưa hả?”
Hai người sắc mặt lúng túng lên, mà rất nhanh một tràng bước chân lại vang lên, những người xung quanh lập tức cúi khom người đối với một người nam nhân đi tới, hóa giải cho hai người.
“Lão Cửu” Hàn Vũ cất lời bước chân cũng dần dần tiếp cận nhóm người, hai tay chắp lại sau lưng, bước đi cao ngạo mọi người cúi đầu không dám nhìn nam nhân này, ánh mắt thoáng qua quang mang khi thấy được hai thân ảnh Lăng Sương.
Hàn Phi mỉm cười đối với người nam nhân này: “Tứ ca, chào huynh!”
“Ờ” Người thanh niên gật đầu một cái, hắn quay ra nhìn về phía Hồng Liên nhẹ giọng hỏi: “Hồng Liên, muội cũng đến rồi à!?”
Dường như Hồng Liên không muốn, nàng chỉ chắp tay vào bên eo khẽ khom người và nghiêng đầu: “Chào tứ ca ca”
Đối với giọng nói khó chịu Hồng Liên, Hàn Vũ chỉ mỉm cười nheo mắt đi tới: “Hồng Liên, gọi tiếng ca ca mà cũng như Tử ca ca vậy. Muội chỉ thích mỗi lão cửu, chê ta già rồi đúng không?”
“Muội đâu có!” Hai tay Hồng Liên chống eo, nàng như con gà mái rướn người ra.
Hàn Vũ lại chắp tay cúi người hành lể: “ Hàn Vũ gặp qua trang chủ, gặp qua Lăng Sương tiểu thư”
“Chào tứ công tử” Dược Thiên Sầu và Lăng Sương cũng không mất lễ nghĩa chắp tay đối với Hàn Vũ khom người hành lễ coi như đi lễ đối với hắn. Trương Lương đồng thời cùng hành lễ chào hỏi Hàn Vũ.
Hàn Vũ cười nói: “ Hàn Vũ còn tưởng rằng không gặp được hai vị ở đây, lần trước từ biệc mới biết muội muội có phần mạo phạm, Hàn Vũ thay mặt muội muội tạ lỗi”
“ Chỉ là tiểu đùa nghịch mà thôi, công tử không cần đa tâm, hơn nữa Lăng Sương cũng có phần lỗi trong đó, có điều Hồng Liên công chúa, tiểu bạch là người nhà của ta, ta khuyên công chúa nên từ bỏ việc bắt nó đi nha”
Hồng Liên mặt đỏ lên lại nhìn Thiên Ngôn ánh mắt, không chịu thua chống nạnh trừng lại, miệng vểnh lên cất lời: “ một con hồ ly mà thôi, bản công chúa mới hiếm lạ”
“Haha...” Hàn Vũ cười nhẹ một chút, hắn quay ra nhìn về phía Hàn Phi khen ngợi: “Lão cửu, đệ thật là lợi hại. Vừa mói về là đã chiêu mộ được nhân tài nhất đẳng rồi, đệ ra tay nhanh quá rồi đấy!” Vừa nói Hàn Vũ lập tức đấm nhẹ vào ngực Hàn Phi, ánh mắt nhìn về Trương Lương.
“Ấy...” Hàn Phi gạt hai người ra, ánh mắt có chút buồn buồn nhìn Hàn Vũ: “Tứ ca, trong phủ huynh có nhiều môn khách như vậy. Đầy rẫy anh hùng hào kiệt, Tử Phòng huynh hãy để lại cho đệ đi!”