Mà trong đêm yên tĩnh này khó ai biết được có rất nhiều sinh mạng đả rời khỏi nhân thế vĩnh viễn một đi không trở lại.
Một đêm có thể nói là ác mộng của các hắc bang còn lại trong tòa thành Tần Trịnh, khi một thân ảnh trong đêm ghé thăm hỏi han sức khỏe.
Tần Trịnh phía tây Cửu Trùng môn địa khu, bang phái này có gần đến hai trăm người sinh ý chủ yếu là dựa vào việc các sòng bạc, lẫn một số cửa hàng buôn bán vải vóc, ngoài ra còn lén lút buôn lậu muối, hay cướp bóc các thương nhân rời thành.
“ Ầm” cánh cửa lớn đại môn vở nát thành từng mảnh nhỏ, gỗ vụn văng tung tóe biến cố này làm cho những người bên trong đại sảnh bất ngờ lên.
Bên trong có một sân lớn có nhiều thành viên đang luyện tập, cũng có cả những chiếc bàn tụ tập uống rượu lẫn đổ xì ngầu.
Ở chính giữa một chiếc ghế lớn, một thân ảnh gầy mắt như ưng khá cao là lảo đại của bang phái này, bên cạnh là hai nữ nhân quần áo hở hang dáng sát vào người hắn.
Phía trước mặt có ba bốn thân ảnh có nam lẫn nữ đều bị trói lại nằm bên dưới mặt đất, quần áo trên người đều bị rách máu tươi nhiễm ra.
“ Dám đến Cửu Trùng môn nháo sự, chán sống rồi”
“ Giết”
“ Không biết sống chết, tiểu tử ngươi chết chắc rồi”
“ Lên”
Đứng ở cửa lớn chính là thân ảnh Thiên An mắt quét qua xunh quanh, nhìn một lúc bảy người thanh niên to nhỏ khác nhau mang kiếm, liêm đao lẫn trượng bỗng lao đến không nói một lời hai khẩu DE vươn ra bóp cò.
“ Chíu chíu chíu chíu chíu chíu chíu chíu chíu”
Mười tám viên đạn thi nhau bắn ra, mỗi một viên đều đoạt mạng kết liễu đi một sinh mạng, lạnh lùng không một điểm nhân nhượng, trong đêm tối huyết hoa vẫy ra lần lượt từng cổ thân thể rơi “ bịch” xuống mặt đất kèm theo “ keng keng” tiếng binh khí va chạm.
“ Phập phập phập”
Thiên An không một chút dư thừa, ngay khi bắn xong đạn trên hai khẩu DE của mình, cũng chẳng cần thay đạn thân ảnh dậm chân nhảy đến người tên thủ lĩnh phía trước.
Khoảng cách gần mét trong nháy mắt rút gọn, trên đường đi từ ồng tay các thanh hắc côn vươn ra xuyên thủng yết hầu tim, ngực những tên thuộc hạ đứng gần đó.
“ Ahhhhh” hai ả thị thiếp giật mình hoảng sợ run bần bậc lên, khi thân ảnh nam tử kia đả xuất hiện trước người mình, nam nhân trong lòng chỉ kịp phản ứng vội đứng lên thì một vệt hồng lóe qua máu tươi liền nhiễm ra, đưa tay bóp lấy cổ mình.
“ Ngươi.. ngươi.. ngươi” đồng tử mở lớn co rút thành cây kim, đôi bàn tay ôm lấy cổ máu tươi chảy ra, nhưng nói không được bao lâu “phập” một tiếng vang dội lồng ngực hắn đả bị một thanh hắc côn xuyên thủng, triệt để chết tươi.
“ Nhàm chán” Thiên An đem hai đầu súng đang tỏa ra hơi nóng thổi nhẹ đi, hắn có thể dể dàng kết thúc đám người này sinh mạng mà không gây chủ ý. Nhưng lại bày vẻ như vậy là rảnh rổi tiêu khiển tập bắn súng chơi.
Sinh mệnh tinh hoa lẫn linh hồn đám người này tất nhiên sẻ không chạy thoát rồi, toàn bộ được thu lấy.
Đến khi không bỏ sót gì, liền lên đường đi đến hắc bang khác. Để lại cho đám tiểu đệ phía sau lo việc còn lại.
Những hắc bang còn lại trong đêm kẻ đầu hàng, kẻ bị diệt môn, chỉ chừa lại một thế lực chính là Độc Hạt Môn dù sao cũng chưa đến lúc trở mặt với Cơ Vô Dạ, hơn nữa thế lực này giữ lại không có phá hư cốt truyện mà hắn xem.
Đợi thời gian tiêu hóa những cỗ thế lực này chỉnh hợp lại đám tạp nham, khi đó Thất Tuyệt Đường cũng coi như là một thế lực lớn trong thành.
Đồng thời còn một cổ thế lực mà hắn không chạm vào chính là Tiềm Long Đường, cổ thế lực này cũng tương đối mạnh mà tinh nhuệ.
Tư Đồ Vạn Lý mang đến nơi này đến đệ tử Nông Gia, nếu kết hợp với Địa Trạch Thập Nhị Tứ trận pháp tổ truyền, hơn nữa thế lực Tiềm Long Đường địa bàn lại bị Độc Hạt Môn chặn lấy.
Mà hắn lại không muốn gây quá nhiều chú ý, bằng thực lực của hắn bây giờ đừng nói diệt Tiềm Long Đường cho dù diệt luôn người trong thành cũng được.
Cơ Vô Dạ cũng không muốn cho Tiềm Long Đường lớn mạnh mới thu nạp Độc Hạt Môn dưới trướng mình, muốn đem thế lực này chặn lấy hạn chế nó kiềm hãm nó phát triển.
Dạ Mộ tuy mạnh nhưng so với Nông Gia mà nói hắn cũng không muốn đắc tội với thế lực lớn này.
Nhưng không có nghĩa là hắn sợ dù sao nơi này là thổ địa của hắn, chỉ có hung hăn chèn ép không cho Nông Gia phát triển, từng bước ép lui.
Trong tòa thành Tần Trịnh rất nhiều thế lực lớn nhỏ khác nhau, nhưng đều lấy cây cầu nam bắc phân chia vị trí, Dạ Mộ, Tứ Hung Thú, Trương Gia, Tứ công tử Hàn Vũ, Tử Lan Hiên.. phân bố chiếm cứ trong tòa thành.
Trong một đêm thế lực hắc bang lớn nhỏ đều bị nhổ bậc gốc, tất cả của cải tài sản đều xe lớn xe nhỏ được vận chuyển về Thanh Y Lâu sơn trang.
Thời gian lại chậm rãi trôi đi thêm ba ngày.
“ Tử Phòng đến rồi à. Đây là Hạnh Hoa Bạch Bí Tàng của Triệu quốc, là ta dùng một chuôi cổ kiếm đổi với Liêm Pha tướng quân đấy. Tử Phòng nhất định phải thử xem" Hàn Phi ở phủ đệ mình rót ra một ngum rượu uống lấy, khi thấy Trương Lương đi đến.
“ Hàn huynh, thân thể huynh..” Trương Lương lo lắng nói.
"Phụ lòng mỹ nhân, ly không đối nguyệt, là hai điều nuối tiếc nhất trên đời, đệ như có tâm sự gì" Hàn Phi cười nói.
Trương Lương nói: "Ngày mai là ngày kết thúc vụ án"
“ Aii là rượu của tên kia là tốt rồi” Hàn Phi lẩm bẩm, sau đó nhìn Tử Phòng nói:“ đệ đang lo lắng à”
Trương Lương gương mặt lo âu, nói: “Long Tuyền Quân và An Bình Quân tuy đã xác định hiềm nghi, nhưng nếu họ quyết không nhận tội, thì với thân phận của họ cũng khó mà định tội"
Hàn Phi nói: "Chắc đệ cũng biết ta xử trí hai vị vương thúc như thế nào rồi chứ"
“ Huynh nói nếu bọn họ không chịu nhận tội sẻ giao cho Hàn Vương xử trí, nhưng Hàn Vương là huynh trưởng của họ trước khi chưa có chứng cứ xác thực. Thì cho dù có tránh khỏi tội thất chức cũng khó tránh sẻ được sử phạt khoan hồng”
“ Vậy thì đã sao” Hàn Phi lên tiếng
Trương Lương có chút khó hiểu nói “ Hàn huynh đề ra điều kiện như vậy, chẳng phải vừa đúng với ý kiến của họ hay sao”
“Tử Phòng đệ đến xem, đệ có thấy thứ gì trên này” Hàn Phi cầm lên một khung gỗ vuông trên tay, ở trên đó có vẻ lấy hai thân hình một lùn béo một cao gầy, nhưng chỉ là hình nộm tượng trưng lấy.
“ Hai.. người” Trương Lương nghi hoặc lên
“ Lẻ nào ta vẻ kém như vậy sao, đệ không cảm thấy rất giống An Binh quân và Long Tuyền quân sao?” Hàn Phi đem đầu quay lại nhìn
“ Được huynh chỉ điểm, cũng thấy hơi giống thật” Trương Lương nhìn về tác phẩm của Hàn Phi mà lòng muốn cười không thôi.
“ Ha ha ha.. người hiểu ta chỉ có Tử Phòng” Hàn Phi cười nói, sau đó cầm lấy bút lông vẻ một đường thẳng dưới chân hai hình minh họa cho hai người: “ bây giờ đệ thấy gì”
“An Binh quân và Long Tuyền quân đứng ở hai đầu tấm gỗ” Trương Lương trả lời
“ Xem ra tài vẻ của ta tiến bộ thần tốc” sau đó đem tay vẻ lên ngay giữa đường thẳng hình V ngược.
“ Đây là một cán cân”
Hàn Phi gật đầu nói « Cán cân trên vực sâu ngàn trượng nhìn thì nguy hiểm, nhưng chỉ cần hai người phối hợp ăn ý, thì sẻ không có nguy hiểm gì »
« Vậy thì chúng ta sẻ phá vở sự ăn ý này » Trương Lương hiểu ra vấn đề
Hàn Phi cầm cọ vẻ một đường đậm như bức tường ngăn cách lây hai người nói « đệ xem như thế được không?
Tuy hai người bọn họ không giao lưu được với nhau nhưng chỉ cần giử vững nguyên trạng thì vẫn có thể giữ vững được thăng bằng »
« vậy thì tăng thêm » Trương Lương mắt sáng rực lên
Hàn Phi đem cây cọ vẻ lên phía trước hai hình minh họa đường thẳng nhỏ hơn « Nếu ai chịu khai ra trước thì có thể miễn toàn bộ tội trạng, được phóng thích ngay. Nhưng người còn lại thì khó tránh khỏi tội chết »
« Hàn huynh quả là cờ cao một bước »
« Đệ hiểu rồi chứ »
« Trò chơi này sắp được kết thúc rồi »
Đúng lúc này một tên binh lính bước đến gần hai người nói:« Bẩm công tử, trong lao truyền tới tin gấp, An Bình Quân cùng Long Tuyền Quân cầu kiến công tử, đồng ý khai ra"
Hàn Phi cùng Trương Lương nhìn nhau một cái mỉm cười, hiển nhiên kết quả này để cho bọn họ vừa lòng, sau đó đi theo tên binh lính này đến ngục thất.