Cấm cung canh gác sâm nghiêm, không được lệnh Sở vương tự ý đi vào chính là trọng tội, nhưng đối với Hoàng Yết mà nói chuyện này không phải là khó khăn.
Hoàng Yết là Nho Gia người, văn võ kiêm tu, cộng thêm thông thạo địa hình cấm cung, còn cả người của mình là Cấm Vệ Quân thủ lĩnh, vào cung với hắn mà nói là chuyện đơn giản mà thôi.
Môn khách của hắn, kiêm anh vợ của hắn bây giờ Lý Viên thông qua Lý Thị được Khảo Liệt vương độc sủng dựa vào quan hệ được Sở Khảo Liệt vương cho giữ chức Cấm Vệ quân canh giữ hoàng cung.
Anh vợ là người giữ cửa, không lý gì Hoàng Yết không vào được tẩm cung của Lý Thị.
“ Tướng gia đi nhiều ngày như vậy, không ở lại một chút sao? Bên ngoài đả có đại ca lo liệu, đại quân cũng mấy ngày nữa mới trở về Đĩnh đô” Lý Thị choàng tay qua vùng eo của hắn, nhỏ giọng cất lời.
Nhìn lấy Lý Thị cái kia đường cong lả lướt thân thể, Hoàng Yết cũng miệng đắng lưỡi khô đồng thời đối với nữ nhân này nhu cầu ngày càng lớn.
Hắn cũng khó mà đáp ứng được, dù sao tuổi tác của hắn so với Khảo Liệt vương không kém à, nếu không phải hắn còn tu tập võ nghệ còn miễn cưỡng đáp ứng được Lý Thị.
“ Để khi khác, mai vẫn còn sự vụ” Hoàng Yết cất lời, hắn mà ở lại chỉ sợ bị Lý Thị hấp chết, bộ xương già của hắn cũng không chịu nổi Lý Thị nhu cầu.
Đột nhiên Hoàng Yết gương mặt thoáng qua biến đổi, thân ảnh xoay người vuốt ve gương mặt Lý Thị, sét đánh một dạng tay phải bắn lấy thanh trâm cài đầu trên tóc của Lý Thị, nội lực quán chú phóng mạnh ra một phương cửa sổ.
“ Xuy” thanh trâm để lại một tiếng vang nhỏ, như lưu tinh xuyên thủng qua tấm bình phong, rồi đục thủng khung cửa sổ bên ngoài, để lại một lổ thủng rộng lớn trên đó.
“ Cheng” một tiếng lanh lảnh kim loại vang lên, thanh trường kiếm tinh xảo hoa lệ là bội kiếm của Hoàng Yết, theo bàn tay còn lại của y hấp đến, lập tức ra khỏi vỏ bay đến bàn tay của y.
Hoàng Yết bắt lấy chuôi kiếm, thân ảnh như quỷ mị tiêu thất, trong chớp mắt đả xuất hiện ngay cửa sổ vị trí.
Cả quá trình còn chưa đến ba giây đồng hồ, trường kiếm trên tay đem tấm bình phong cắt đôi ra, cả thân ảnh thả người đến sau, cổ tay khẻ động mang theo trường kiếm đâm thẳng về trước.
Hoàng Yết đồng tử co rút, khi hắn thấy được một kích tất sát, đầy bất ngờ quán chú nội lực trong người hắn lại không làm được nam tử bên ngoài cửa.
Thông qua bóng ảnh mơ hồ hắn thấy được mũi kiếm của mình xuyên qua khung của đả bị hai ngón tay đối phương giữ chặt lại.
Chỉ thấy thân ảnh Hoàng Yết vội lui về sau ngay lập tức, không có giằng co với bí ẩn nam nhân.
Hắn buộc phải rời đi ngay, là vì từ bên kia cửa sổ hai thanh hắc côn xuyên thủng lớp cửa bắn vào bên trong.
Nhưng hắn phản ứng có nhanh đi nữa cũng không tránh được hai thanh hắc côn lao đến.
“ Phập” bé nhỏ thanh âm vang lên, mặc cho Hoàng Yết nội lực hộ thân, hai thanh hắc côn lại dể dàng bỏ qua được chân khí hộ thân của hắn, xuyên thủng vào da thịt.
Hoàng Yết sống lưng lạnh toát, một cơn đau xót truyền lên đại não, trong lòng hải hùng khi nội lực trong người mình không theo điều khiển, không cách nào điều động được khi bị hai thanh hắc côn này xuyên thủng vào.
Chết người hơn huyệt đạo của hắn theo một đạo chỉ lực màu xanh bắn vào hội nhập vào thân thể liền phong tỏa xuống.
“ Người..” Lý Thị còn chưa kịp hô lên, liền im bật đi, khi một thân ảnh đả xuất hiện ở gần người, cánh cửa nàng thấy được vừa mới mở ra đả khép lại ngay lập tức, cả thân ảnh theo một cái chạm nhẹ đả không thể hoạt động.
Thiên An cầm lấy thanh trường kiếm hoa lệ tinh xảo, ánh mắt tràn đầy hứng thú quan sát, đem tay còn lại vút ve thân kiếm, lẩm bẩm: “ Tần quốc có Lử Bất Vi, Sở quốc có Hoàng Yết, không tệ, Trang Tương vương và Sở Khảo Liệt hai thằng ngu này còn không hề hay biết là tu hú chiếm chổ, nuôi thay con cho người khác đây.”
“ Huyệt đạo phong bế, nội lực không thể điều động, người này là thần thánh phương nào, có thể bỏ qua được canh giữ của Lý Viên.. Y đả biết chuyện của ta..” Hoàng Yết đại nảo cấp tốc xoay chuyển, lâm vào hiểm cảnh để cho thần kinh hắn căng cứng lên.
Dang díu với Lý Thị một khi lộ ra ngoài, mọi công sức của hắn bày bố như dả tràng xây cát mà đổ bể cả.
Hiện giờ hắn quyền khuynh triều dả, nhưng không phải là vương tộc nước Sở. Hắn khổ sở mưu tính cho Lý Thị, học theo Lử Bất Vi lẫn bố trí không ít thủ đoạn, điểm yếu chết người bị lộ liên quan đến mạng sống quyền vị lẫn bao năm toan tính để cho hắn khẩn trương vô cùng.
Đồng dạng là Lý Thị nàng thân là nử tử, biết rõ được một khi chuyện này bại lộ ra đợi chờ mình là thê thảm kết cục.
Khác với Hoàng Yết kinh qua mưa gió không ít, nàng mặc dù trong thâm cung có một tay thủ đoạn nắm bắt nam nhân, nhưng hiện giờ sinh tử trên tay người khác cũng để nàng da đầu tê rần.
“ Thuần Quân” Thiên An thốt lên, ánh mắt tràn đầy yêu thích, đập vào mắt là một thanh kiếm tinh xảo hoa lệ, từ người nó tuôn ra một cổ khí chất tôn quý vô song, ở chuôi kiếm khắc lấy văn tự Việt quốc.
Thiên An đem trường kiếm lên ngắm nhìn, ngón tay trượt dọc theo sống kiếm, chỉ thấy một luồng ánh sáng phát ra từ thanh kiếm.
Giống như hoa phù dung nhô lên mặt nước, ung dung mà mát lạnh, điêu khắc trang sức trên chuôi kiếm như tinh tú vận hành, lấp lánh ánh sáng, ánh sáng trên thân kiếm trọn vẹn một khối, như dòng nước trong từ từ chảy qua ao, thung dung và thư thái, mũi kiếm như vách núi dựng đứng ngàn trượng, cao nguy nga.
Thanh trường kiếm này vô cùng nổi danh, hắn có thể nhận ra ngay là vì hắn biết được bội kiếm của Hoàng Yết bên người danh tự. Là Sở Khảo Liệt vương ban cho hắn, là một thanh nổi danh kiếm.
So với Việt vương bát kiếm còn quý giá hơn nhiều, đồng dạng đều do một người chú tạo ra. Về thanh trường kiếm này hắn biết được không ít thông tin của nó.
Đây là thanh kiếm của Âu Dã Tử nổi danh giang hồm trong đó Thắng Tà là hạng nhất, Thuần Quân, Trạm Lư là thứ hai, rồi đến Ngư Trường. Cự Khuyết đứng hạng chót.
Thuần Quân là thanh kiếm cuối cùng mà Âu Dã Tử đúc luyện mà thành, mang trong mình quỷ thần sức mạnh.
Thuần Quân kiếm –Thiên Nhân chi kiếm, kiếm đúc thời điểm chúng thần tương hộ, kiếm thành ngày quần tiên quy ẩn.
Tương truyền để đúc thành thanh kiếm này núi Xích Cẩn cả ngàn năm mới nứt ra có thiếc, sông Nhược Da cả vạn năm mới khô để có đồng. var _avlVar=_avlVar||[];_avlVar.push(["fadabbbedcefadecf","[yo_page_url]","[width]","[height]"]);
Khi đúc thần sấm quai búa,thần nước dẫn nước, giao long thổi lò,thiên đế bưng than.
Âu Dã Tử thừa thiên mệnh dốc hết tâm huyết cùng chư thần tiên đúc kiếm năm mới thành thanh kiếm.
Sau khi kiếm thành chư thần về lại trời, núi Xích Cẩn khép lại như xưa, sông Nhược Da nước dâng như trước.
Âu Dã Tử vì rèn thanh kiếm này mà kiệt lực mà chết.
Năm xưa có người muốn dùng cả ngàn con tuấn mã, làng trù phú, toà thành lớn để đổi lấy thanh bảo kiếm này từ Việt vương Câu Tiễn.
Đệ nhất Tướng Kiếm Sư bấy giờ là Tiết Chúc khi được Câu Tiễn mời đến khoe kiếm, đả can ngăn.
Sau đó vì Việt vương khổ sở năm cầu một thanh kiếm phối với thanh kiếm này, một thanh kiếm so với Thuần Quân bây giờ trên Kiếm Phổ còn xếp trên – Thu Ly.
“ Hiểu Mộng, Thu Ly kiếm” Thiên An cười nói: “ bây giờ Hiểu Mộng hẳn còn chưa sinh đi, Thu Ly hẳn vẫn nằm ở Đạo Gia Thiên Tông chổ”
Nói xong thân ảnh xoay người lại, đi đến trước người Hoàng Yết lẫn Lý Thị, nhìn cả hai bị phong bế huyệt đạo, nói: “ ta nên giải quyết ngươi thế nào đây?”
Á huyệt bị giải khai, Hoàng Yết không có ngu ngốc hô toáng lên, bởi bây giờ hắn đang nằm dưới chế phục của nam tử lạ mặt này, chuyện nếu nháo lớn, khi đó hắn khó mà có thể thoát tội được.
“ Từ xưa bảo kiếm phối anh hùng, công tử nếu ưa thích thanh kiếm này như vậy, Hoàng mỗ tặng cho công tử” Hoàng Yết trấn định tinh thần, nói.
So với mạng mà nói chỉ một thanh kiếm không là gì cả, hơn nữa hắn tự tin đối phương sẻ không ra tay giết hắn. Bởi bây giờ nhược điểm của mình bị y bắt được, mà với thân phận của mình hiện giờ, có thể làm được rất nhiều việc.
Người sống trên đời không vì danh cùng vì lợi, hoặc là quyền thế hay là mỹ nhân xinh đẹp, những thứ này Hoàng Yết đều có thể cấp cho cả. Hắn là dưới một người trên vạn người, quyền khuynh Sở quốc.
Đối phương phát hiện ra bí mật của hắn, nếu là kẻ thông minh tất nhiên sẻ không ngu xuẩn bỏ qua cái cơ hội tuyệt hảo này, từ hắn đạt được khổng lồ lợi ích.
Thiên An cười, tay hấp lấy võ kiếm lại, sau đó đem tra kiếm vào vỏ, nói: “ đả Hoàng đại nhân có lời, ta từ chối thì bất kính quá, hơn nữa tại hạ còn một cái yêu cầu nho nhỏ”
“ Quả nhiên” Hoàng Yết thầm hô, mặt vẫn như thường, nói: “ mời công tử nói”
Thiên An tiếu ý, nói: “ Hoàng đạin