"Ba anh nói cho anh biết, anh và vợ trước sau khi li hôn đã sinh ra một đứa con trai." Lê Thượng Thần nói ngắn gọn nội dung cuộc điện thoại ngày hôm qua anh cùng với cha mình đã nói cho Tiểu Tưởng nghe. "Buổi chiều hôm nay anh đã đến gặp hai mẹ con bọn họ, con anh được bốn tuổi rồi, tên là Từ Tiểu Mị" Anh đã tra được tên tuổi của con trai mình, khóe miệng anh không khỏi hiện lên nụ cười mỉm. "Đứa trẻ đó từ khuôn mặt đến hình dáng đều rất giống anh."
"Chúc mừng anh!" Tiểu Tưởng thật lòng vui mừng thay cho anh họ mình.
"Cuối tuần này, anh muốn dẫn mẹ con họ đi gặp ba anh, cũng coi như là đưa mẹ con họ đi dã ngoại trên núi một chuyến ba ngày hai đêm. Cậu ở lại nơi này coi chừng, có vấn đề gì thì tùy thời liên lạc với anh."
"Không thành vấn đề, anh cứ giao cho em!" Tiểu Tưởng ưỡn ngực lên vỗ phình phịch. "Các người thận trọng đi gặp ba anh như thế này, hai người lại có thêm với nhau một đứa con, sau khi trở về hai người sẽ tính đến việc nối lại tình xưa chứ?"
"Không, anh vừa mới nói, đây chỉ là thuận theo yêu cầu của ba anh, diễn trò cho ông ấy xem."
Tiểu Tưởng há hốc miệng. "Nhưng anh còn mua nhiều món đồ chơi như vậy, không phải là vì để lấy lòng con trai của anh sao?"
"Anh chỉ làm trách nhiệm của một người cha."
"Không phải là bởi vì anh thương con anh, muốn làm cho con anh vui sao?" Từ trước đến giờ mua đồ chơi cho con là biểu hiện của sự thương yêu, làm sao lại cùng trách nhiệm có quan hệ dính líu với nhau?
"Hôm nay mới là lần đầu tiên gặp mặt, có thể nói cái gì là có yêu hay không yêu sao?" Lê Thượng Thần cười nhạt, trong tiếng nói có sự xa cách rõ ràng.
"Vậy anh không có ý định cùng chị dâu hợp lại sao?"
"Thế nào, cậu rất thất vọng?"
"Bởi vì trong thời gian một năm anh kết hôn kia, em cảm thấy đó là thời điểm anh vui sướng nhất, nếu thật sự có cơ hội, em đương nhiên hi vọng anh có thể cùng chị dâu tiếp tục quay lại với nhau!"
"Anh hiện tại cũng rất vui sướng không phải sao, cậu mỗi ngày đều nhìn thấy anh, có ngày nào anh không cười ——"
"Cười không có nghĩa là vui vẻ." Tiểu Tưởng phát tiết sự bực bội của mình.
Lê Thượng Thần cười to. "Khó có khi thấy được cậu nói ra những lời nói có triết lý như vậy."
"Anh, là em nói thật, hai người cũng đã có con với nhau rồi, hơn nữa chính anh cũng như thế. . . ." Nói còn chưa dứt lời, nhưng ý tứ của Tiểu Tưởng rất rõ ràng, chính anh cũng là một đứa trẻ bị cha đẻ mình vứt bỏ, sao bây giờ anh lại để cho đứa con máu mủ ruột thịt của mình rơi vào hoàn cảnh giống như anh vậy? "Anh sẽ không phải là bởi vì thái độ của ông nội và ba em, cho nên. . . . . ." Tiểu Tưởng thật lo lắng cho anh.
"Yên tâm, anh sẽ không chịu ảnh hưởng từ bọn họ." Lê Thượng Thần mỉm cười.
Anh không có cách nào thừa nhận lần đầu tiên khi nhìn thấy con trai mình, liền yêu thương nó sâu đậm được, anh chưa từng mong đợi mình sẽ có một đứa con, thậm chí anh còn cảm thấy sợ hãi việc mình có con, nhưng hôm nay khi anh nhìn thấy nụ cười ngây thơ hồn nhiên hiện lên hai lúm đồng tiền trên má và giọng nói trẻ con trong trẻo mềm mại của cậu bé ấy, ngay lập tức đã chinh phục được trái tim sắt đá của anh.
Mà cô, là vợ trước của anh, là một giấc mộng đẹp và cũng là một loại báu vật quý giá mà anh khát khao muốn có được, anh đã trải qua tình yêu nồng nàn mãnh liệt nhất với cô, anh yêu cô, tham lam yêu cô, càng muốn chiếm giữ lấy tất cả mọi thứ thuộc về cô, khiến trái tim của anh càng ngày càng nhỏ mọn, rốt cuộc biến thành sự hiểu lầm ngu xuẩn. Cô đối với anh có oán giận, có trách móc, anh liền buông tay, để cho cô rời đi.
Hiện tại, cô lại khiến mộng đẹp này càng thêm hoàn mỹ —— đứa con của bọn họ.
Giấc mộng này thật đẹp, làm anh không dám mơ tưởng đến nó. Anh sắp có ba ngày, cùng cô và đứa bé sống chung với nhau, anh có cơ hội làm một người cha, anh có thể ôm đứa con trai đáng yêu của mình vào lòng, có lẽ còn có thể được ôm cô, bộc lộ tình cảm chân thành từ sâu trong trái tim của anh, bọn họ sẽ giống như một gia đình êm ấm hạnh phúc trong thời gian ba ngày ngắn ngủi kia. . . . . . Anh đang tưởng tượng , và tràn đầy sự mong đợi, anh có cảm giác mình giống như đang được sống ở trên Thiên đường vậy? Anh không thể chờ đợi thêm được nữa.
Anh cũng từng vô số lần tự hỏi mình, nếu có thể làm lại, ở ngày kỷ niệm kết hôn đêm hôm đó, anh sẽ đưa ra lời đề nghị ly hôn kia sao?
Anh sẽ. Cô nếu lấy giấy thỏa thuận li hôn ra, anh vẫn sẽ ký tên mình vào đó.
Bởi vì anh không xứng đáng có được cô, cô quá xinh đẹp, thông minh và tài giỏi.
Nếu ba anh không nói cho anh biết tin tức về cô và về việc họ đã có chung với nhau một đứa con, anh vĩnh viễn sẽ không đi tìm cô.
Điện thoại di động vang lên, một mặt anh cất đồ chơi vào trong túi, một mặt nhận điện thoại. "Xin chào?"
"Cậu, là Lê Thượng Thần phải không?" Đầu dây bên kia là một âm thanh hào phóng xa lạ.
"Đúng vậy, xin hỏi ngài là ——"
"Tôi là ba của Tịch Na!" Tiếng gầm gừ của ông ta khá lớn ngay cả Tiểu Tưởng ngồi ở bên cạnh cũng nghe thấy rất rõ ràng, Lê Thượng Thần cầm điện thoại di động để ra xa.
"Nghe nói cậu đã cự tuyệt lòng tốt của con gái của tôi? Cậu là thứ gì? ! Cậu lớn lên mặt mũi lành lặn khỏe mạnh, ngay đến cả tiền của nhà Lâm Bắc tôi cho, cậu cũng không cần? !"
"Tịch tiên sinh, cám ơn ý tốt của ngài, nhưng tôi đã tìm được kim chủ khác ——"
"Tìm được kim chủ? Kim chủ của cậu là tên nào? Gọi hắn ra ngoài cùng người nhà Lâm Bắc tôi đấu đơn độc xem! Con gái của tôi một tấm chân tình đối với cậu...cậu xem thường chúng tôi sao? Ngại tiền của chúng tôi bẩn sao? Cậu đùa bỡn với con gái tôi, nó đang vui vẻ hoạt bát là thế, sau khi gặp cậu trở về nó khóc rất thương tâm, cậu không biết đã khiến nó đau lòng sao? Tôi hiện tại cho cậu một cơ hội cuối cùng, cậu phải cùng với con gái của tôi quen nhau, tôi sẽ bỏ tiền ra trợ giúp cho cậu hoàn thành bộ phim, nếu cậu không chấp nhận điều kiện của tôi, cậu hãy tự gánh lấy hậu quả, tôi liền OOXX, đem cậu OX¬OX nữa XOXO. . . . . ."
Kế tiếp anh giới hạn cuộc gọi trong ba phút. Lê Thượng Thần không biết những từ ngữ dùng để mắng người lại có nhiều như vậy, anh để điện thoại trên bàn, chờ đối phương mắng xong.
Tiểu Tưởng trợn mắt há hốc mồm. Xong đời! Chọc tới đại ca xã hội đen, anh về sau khó mà yên ổn?
Ba phút sau, đối phương rốt cục cũng đã ngừng lại, Lê Thượng Thần cầm điện thoại di động lên, bình tĩnh hòa nhã nói: "Tịch tiên sinh, thật vô cùng xin lỗi, Tịch Na thấy tôi gặp khó khăn đã ra tay giúp đỡ, tôi cảm kích tấm lòng lương thiện của cô ấy vô cùng, nhưng tôi không đùa bỡn với cô ấy, chúng tôi chỉ là bạn bè đơn thuần trong sạch, kim chủ mới đã quyết định đầu tư vào chế tác đang gặp khó khăn của tôi, vô cùng cảm ơn ý tốt của ngài, tương lai hi vọng tôi sẽ có cơ hội được hợp tác với ngài, xin lỗi studio của chúng tôi đang bận một số việc, để lần sau có thời gian chúng tôi sẽ hàn huyên với ngài nhiều hơn." Không đợi đối phương kịp nổi trận lôi đình, anh nhanh chóng tắt máy.
"Làm thế nào bây giờ? ba của cô Tịch Na đó không dễ chọc vào đâu." Tiểu Tưởng chùi chùi mồ hôi lạnh trên trán.
"Mặc kệ ông ta. Anh không nhận tiền của ông ta, ông ta không có quyền nhúng tay vào. Trước mắt cứ tiếp tục quay phim không để bộ phim bị gián đoạn ảnh hưởng đến thời gian dự định công chiếu, anh sẽ đi thăm hỏi mấy người bạn trong giới cảnh sát, Chủ nhật này anh không có ở đây thì nhờ bọn họ giúp đỡ lưu ý một chút, bảo đảm sự an toàn cho mọi người." Nguy hiểm thật, nếu không có cha anh gọi điện thoại tới giải nguy cho anh, thì anh không còn cách nào khác là bị buộc trở thành"Con rể nhà họ Lâm Bắc" rồi.
"Chuyện anh không có ở đây, phải giữ bí mật tuyệt đối, không được để cho bất kỳ người nào biết, nhất là Tịch Na." Lê Thượng Thần trầm giọng nói.
Cuối tuần này, tuyệt không thể để xảy ra nửa điểm không may.
Thứ sáu buổi tối, Từ Lỵ Hoan đem hành lý xắp xong cất đi, rồi cùng con trai giải thích về việc Chủ nhật tuần này sẽ dẫn cậu nhóc ra ngoài. Cậu nhóc nghe nói mình được đi lên núi chơi, thì vô cùng kích động, nhưng mà đối với việc cô dẫn cậu nhóc đi gặp ba và ông nội của mình, cô có chút không biết làm sao để nói cho cậu nhóc hiểu.
"Chúng ta sẽ đi gặp ông nội của con. Ba con sẽ lái xe tới đón chúng ta ở trước cửa."
"Ông nội? Ba?" Từ Tiểu Mị rất mờ mịt, suy nghĩ một chút. "Giống như ba của bạn chíp bông ngốc ngếch phải không mẹ?" Chíp bông là bạn thân nhất của cậu nhóc ở vườn trẻ.
"Ách, không giống nhau, ba bạn chíp bông là ba của bạn ấy, còn ba của con là của con. Ba con chính là người mà mấy ngày trước ở trong tiệm của dì Phương Phương, cùng mẹ ngồi uống cà phê, con còn nhớ không?"
Cậu nhóc gật đầu một cái.
"Con có muốn biết chuyện gì về ba con không? Mẹ có thể nói cho con biết."
Cậu nhóc lộ vẻ mặt trầm tư. "Trên núi được uống sữa milo không hả mẹ?"
Cô cười. "Có thể, mẹ sẽ giúp con mang theo vài hộp sữa milo, ở trên núi vẫn là có thể uống." Con trai cô không để ý đến chuyện liên quan đến ba mình lắm, cô rất muốn cậu nhóc có thể duy trì sự vô tư như vậy, có lẽ cô hơi ích kỷ, nhưng cô thật sự không hy vọng con trai mình cùng với Lê Thượng Thần quá thân thiết, đến cuối cùng con trai cô sẽ chọn ở cùng ba của nó mà không phải là cô.