Anh lắc đầu. “Không có việc gì, ba Tịch Na chỉ là gọi điện cảnh cáo, ông ấy nói anh khiến cho con gái ông ấy mang thai, muốn anh phải phụ trách.”
“Anh khiến cho cô ấy mang thai?” Giọng nói của Từ Lỵ Hoan thay đổi.
“Làm sao có thể? Anh căn bản chưa chạm qua cô ấy. Huống chi, anh đã thật lâu cũng... không được.”
“Không được? Tại sao? Trước kia cũng không có vẫn đề gì mà?” Cô trừng lên mắt đẹp. Chứng cứ anh ‘được’ đang ngáy to ở phòng ngủ cách vách kia kìa.
“Anh không biết, sau khi li hôn thì không được.” Anh thú vị nhìn cô. Cô đang lo lắng cho anh sao?
“Là áp lực công việc quá lớn sao? Hay thân thể không khỏe? Anh có đi bác sĩ kiểm tra không? A, em biết rồi!” Cô chỉ vào chóp mũi anh. “Nhất định trước kia anh quá phóng túng, thời gian trước đã tiêu hao hết tinh lực!”
Anh cười nhẹ. “Bây giờ em có thể kiểm tra thay anh, cần phải biết anh có phải ‘xong rồi’ hay không!”
Nghe vậy, ánh mắt của cô không khỏi liếc xuống áo choàng tắm của anh, lại thu hồi cảnh giác. “Anh nói xem, không được là không được như thế nào? Hoàn toàn không có phản ứng, hay là vẫn có phản ứng, nhưng không có biện pháp kéo dài?”
“Ách, em nhất định phải thảo luận với anh cái này sao?” Nhìn cô hỏi mà mặt không đỏ hơi thở không gấp.
“Đề tài này là anh bắt đầu trước, nói mau!” Thế nhưng cô rất nghiêm túc lo lắng cho anh, đã nghĩ mình có biết bác sĩ nào để giới thiệu cho anh.
Được rồi, anh nghĩ nghĩ. “Anh thừa nhận trước khi kết hôn có hơi lăng nhăng, nhưng sau khi cưới thì vô cùng biết điều, trong một năm chúng ta kết hôn, khi anh có dục vọng, anh sẽ về nhà tìm em, không làm loạn với người đàn bà khác.”
“Cái liên quan đến chuyện của anh sao?” Bên má cô nóng lên.
“Vấn đề nằm ở chỗ, sau khi li hôn, anh vẫn còn nghĩ đến em. Anh là đàn ông, khó tránh khỏi nhu cầu sinh lí, nhưng cho dù là báu vật xinh đẹp hay giai nhân thanh tú, anh cũng không có biện pháp ôm họ, cuối cùng người anh muốn lại là em, trong đầu đều là em, anh không cách nào vì phát tiết dục vọng mà đi ôm người đàn bà khác, anh không cách nào quan hệ được cùng các cô ấy, cảm giác giống như lúc vừa kết hôn, giống như là...” Anh tạm ngưng, suy nghĩ lời nói. “Thân thể anh không nhớ rõ chúng ta đã li hôn, vẫn như cũ thuộc về em.”
Từng phóng đãng theo đuổi dục vọng, dùng để bổ khuyết tâm hồn trống rỗng, cho đến khi gặp cô, cô làm dịu đi tâm hồn cằn cỗi của anh, liên lạc với cô, khiến cho anh được lấp đầy, dục vọng không hề kích động thân thể nữa, là tâm hồn dâng hiến vì tình yêu, vì vậy đối mặt với người phụ nữ anh không yêu, anh như thế nào giao ra bản thân mình?
Lòng cô như bị ai đó nhéo. Lời của anh kích thích hổi âm kì lạ từ đày lòng cô, cô giống như nghe thấy, tràn đầy dục vọng nhất nhưng cũng ngây thơ nhất – anh yêu em.
“Em cảm thấy anh ‘không được’, nên làm gì đây?” Giọng nói của cô trầm thấp, giống như tiếng vang trong đêm.
“Làm sao anh biết?” Ánh mắt của anh như có thâm ý làm hai má cô nóng liên hồi.
Anh nhìn cô, ánh mắt như màn đêm, tình dục ở đáy mắt nóng rực lan tràn, ánh mắt của anh xuyên qua bộ đồ ngủ đơn bạc của cô, cổ tay tinh tế, cánh tay trắng noãn, cuối cùng rơi vào chiếc giường đơn màu đỏ rượu làm cho người ta liên tưởng.
“Tối nay, anh có thể ngủ trên giường không?”
Không khí giống như bắt lửa, nhiệt độ trong phòng tăng lên. Cô miệng đắng lưỡi khô.
“Hôm qua em nói anh có thể ngủ mà.” Nếu anh lên giường, tuyệt đối không có khả năng ngoan ngoãn đi ngủ... nhưng giờ phút này, cô không muốn cự tuyệt. Nhịp tim của cô như đánh trống, nhất thời xấu hổ cúi đầu.
Cô cúi đầu, kích thích dục vọng của anh mãnh liệt hơn nữa. Bốn phía yên tĩnh, cô cũng ở rất gần, anh có thể nghe thấy tiếng thở của cô, ngửi được hương thơm phát ra từ người cô, anh nhớ, ở phía dưới bộ quần áo đơn bạc đó là làn da mềm mại, hai tay anh từng phủ lên từng tấc da thịt của cô như thế nào, ngón tay từng uốn lượn quanh mái tóc dài quyến rũ, giữ chặt eo thon của cô, vuốt ve đùi đẹp thon dài, như thế nào nâng lên viền mông tròn mịn của cô, làm cô khi ở phía dưới anh, đè nén tiếng thở dốc mất hồn... Trí nhớ vui thích quá rõ nét, anh nghĩ, hô hấp dồn dập, thân thể nóng bỏng lại căng thẳng, vận sức chờ phát động,
Anh chợt đứng dậy, vòng qua bên kia giường. Nhìn thấy anh cởi áo choàng tắm, cô chợt căng thẳng.
“Em còn nhớ rõ thói quen ngủ trần truồng của anh chứ?” Giọng nói của anh đã lâu không khàn như vậy.
“Ừ.” Cả người cô nóng bỏng, nhịp tim gấp hơn. Cô cảm thấy khát vọng của anh, cô đang mong đợi, thẹn thùng rũ tầm mắt xuống. Vài giây sau, áo choàng tắm mềm mại bay qua giường, rơi trên mặt đất, mắt đẹp của cô trợn tròn. anh không thể kín đáo một chút sao? Tuyên bố to gan này, hại hai má của cô nóng đén sắp phỏng.
Anh kéo chăn ra, lên giường, nằm xuống.
Một phút, hai phút,... anh không có động tĩnh.
Cô rốt cuộc không kiềm chế được, quay đầu nhìn anh, anh nằm, chăn đắp từ hông đến đầu gối, lộ ra bên ngoài thảm là thân thể không mặc quần áo, dưới chăn chính là anh...
“Chỉ là, bây giờ chúng ta không phải là vợ chồng, cho nên anh mặc quần đùi để em đỡ lúng túng.”
Cô sửng sốt. Anh không phải muốn... cái đó... cô cũng đã chuẩn bị xong rồi... Thế nào anh lại là một dạng chuẩn bị ngủ? Chẳng lẽ cô hiểu lầm?
Lời tiếp theo của anh khiến cô xấu hổ muốn trốn xuống gầm giường. “Anh chỉ muốn nói với em mà thôi, nói chuyện này ra cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Tối hôm qua anh ngủ không ngon, ngày mai còn phải lái xe, phải nhanh chóng ngủ bù. Ngủ ngon.” Anh mỉm cười với cô. “Giúp anh tắt đèn được không?”
Thì ra không phải anh muốn... Từ Lỵ Hoan đưa tay tắt đèn, đột nhiên trống rỗng.
Không thể trách cô hiểu lầm! Đề tài mập mờ, thái độ của anh càng mập mờ hơn, còn có thể trách cô không suy nghĩ kì quái sao? Cô mặc áo ngủ, anh mặc áo choàng tắm, đổi lại là anh ngày trước, bọn họ đã làm loạn trên giường hơn ba hồi, nhưng anh không hề làm gì cả, còn nho nhã nói cho cô rằng mình có mặc quần đùi... Thật sự anh chỉ muốn nói thôi sao?
Có phải cô mất đi sức quyến rũ rồi không? Cô ôm gối đầu, buồn bã nhắm mắt lại.
Cho đến khi hô hấp của cô gái bên cạnh dần ổn định, Lê Thượng Thần cũng không buồn ngủ. Dục vọng vẫn hung mãnh như cũ, làm loạn trong cơ thể anh.
Anh đương nhiên muốn cô, muốn đến điên lên, anh tin cô cũng muốn, nhưng làm sao đây? Ngày mai tỉnh lại, bọn họ sẽ trở về cuộc sống của mỗi người, anh có thể cho cô cái gì? Anh không dám muốn cô, càng không muốn để cho cô biết suy nghĩ trong đầu anh... mặc dù anh bây giờ, chờ tới cơ hội liền muốn sàm sỡ cô.
Vì vậy, dù cả người nóng bừng, cho dù lăn lộn khó ngủ, anh kiên quyết chống cự. Đây là dục vọng tràn trề, là thân thể vô sỉ tham lam, không phải lòng đang cầu xin, tuyệt vọng muốn ngửi hương trên tóc cô, chạm vào làn da một chút, lưu lại làm trí nhớ đáng quý.
Để cho cô hối hận, anh sẽ còn hối hận hơn khi chính mình bị thương.
Anh không thích tới nơi này nhất, thư phòng của cha.
Giá sách cao gần chạm trần nhà, bàn đọc sách to lớn, cha anh đang ngồi sau bàn, giống như thanh thiên đại lão gia trên ti vi đang thẩm vấn kẻ xấu. Mỗi lần đứng trước bàn nhìn lên cha mình, anh cảm thấy mình như một đứa trẻ hư.
Anh cô đơn đứng trước bàn đọc sách, rất sợ hãi.
Cha ngồi ở sau bàn đọc sách. “Con không phải con ta, mà ta cũng không phải ba con, ta là cậu con.”
Anh mờ mịt, có ý gì?
“Cô của con mới thật sự là mẹ con. Con bé là viên ngọc quý trên tay ông bà ngoại, mọi người trong nhà đều rất thương con bé, con bé vỗn là một đứa trẻ khả ái đáng yêu, lại bị ba con phá hủy! Con có biết phụ nữ chưa cưới đã mang thai, bị mọi người nói khó nghe thế nào không? Con có biết về sau con bé không thể có được hạnh phúc không? Tất cả là bởi vì con!”
Đều bởi vì con! Con! Con!
Câu nói chỉ với năm chữ, giống như năm chiếc đinh sắt, đính lên trán anh. Anh không thể động đậy, nghe không hiểu, ba đang nói cái gì? “Ba...”
“Đừng gọi ta là ba! Ta không phải ba con!”
Anh co rúm lại, há mồm muốn nói, lại không thể phát ra được âm thanh nào. Anh dần thu nhỏ lại, càng ngày càng nhỏ, cách trần nhà ngày càng xa, lại cách mặt đất ngày càng gần, anh biết thành một hạt bụi, không khí di chuyển, anh bị thổi lên, ngã xuống, biến mất không còn một chút dấu vết...
“Thượng Thần? Thượng Thần?”
Có người khẽ đẩy bả vai anh, Lê Thượng Thần rên rỉ, mở mắt ra, phát hiện mình nằm trên giường, hai tay nắm lấy ga giường màu đỏ rượu, sau lưng lạnh lẽo. Đầu giường ngọn đèn nhỏ phát ra ánh sáng vàng nhạt.
Từ Lỵ Hoan ngồi bên giường nhìn anh, sắc mặt lo lắng. “Anh có khỏe không? Anh vừa nói mớ.”
Anh chùi chùi mặt, sờ lên cái trán ướt mồ hôi, cảm giác không vui trong mộng vẫn còn đè lên tim anh, đầu anh choáng váng, mắt hoa. “Anh nói cái gì?”
“Anh nói ‘thật xin lỗi’, anh nằm mơ thấy cái gì.”
“Không có gì.” Anh lại chùi chùi mặt, cuối cùng có chút tỉnh táo. “Làm em thức giấc? Xin lỗi.”
“Em không có bị anh đánh thức, Tiểu Mị gặp ác mộng, tỉnh lại, khóc tới tìm em.” Cô lắc đầu một cái. “Cha con hai người thật ăn ý, cùng lúc gặp ác mộng.”
“Nó đâu rồi?”
“Em dỗ nó ngủ...” Thấy anh vén chăn lên, cô sợ hãi kêu lên.
Anh giật mình. “Sao vậy?”
“Anh... anh không có mặc...” Tay cô chỉ hướng anh, gương mặt lại hướng sang bên cạnh, giống như thấy thứ gì đáng sợ.
Anh cúi đầu nhìn, quần đùi của anh không cánh mà bay, cả người anh trơn bóng.
“Quần của anh đâu?”
“Không biết, có lẽ là quá lỏng, lúc ngủ cởi ra rồi!” Khó trách cảm thấy có chút mát mẻ. Anh nhìn trái phải, quần đùi rơi bên cạnh giường, anh nhặt lên, mặc vào, thấy cô vẫn quay đầu không dám nhìn, anh nhếch môi. “Cũng không phải chưa nhìn qua.”
Câu trả lời của cô là một cú đấm vào ngực anh, anh khổ sở nén cười, sợ đánh thức con trai.
Anh đi tới phòng trẻ cách vách, cậu nhóc trên giường níu lấy chăn, hai mắt nhắm nghiền, hình như không được yên ổn.
Từ Lỵ Hoan đi theo tới, cùng nhìn con trai. “Nó sẽ quen giường, tối hôm qua không sao, đại khái hôm nay chơi quá nhiều, ngủ không ngon.”
“Hỏng bét, anh chỉ cố chơi cùng nó, không chú ý tới không nên để nó chơi quá mức.”Lê Thượng Thần ảo não.
“Không sao, dù gì bây giờ nó cũng ngủ rồi.” Cô nhìn anh, sắc mặt anh có chút trắng. “Anh có ổn không?”
“Anh không sao.” Anh không tốt, cả người rét run, rất lâu không gặp lại giấc mộng này, cảnh trong mộng rõ ràng khiến anh buồn nôn.
“Anh có muốn ôm một chút không?” Lời vừa ra khỏi miệng, cô có chút lúng túng, tranh thủ thời gian giải thích. “Lúc con trai gặp ác mộng, cũng sẽ đòi em ôm nó, ôm vào lòng sẽ cho nó có cảm giác an toàn.”
Anh nhướn mày. “Em cho rằng anh cần cảm giác an toàn?”
“Không, em chỉ thuận miệng hỏi chút mà thôi.” Nhưng anh thoạt nhìn như cậu nhóc yếu đuối, cần an ủi.
“Nếu như anh không mặc quần, em có còn dám hỏi như vậy không?”
“Không muốn thì thôi vậy.” Cô xấu hổ, làm bộ muốn đi.
“Anh muốn.” Anh cười nhẹ, kéo cô vào trong ngực. “Em thật nhỏ mọn, đùa một chút cũng không được.”
“Một chút cũng không buồn cười, được không?” Cô oán trách, nhưng không có kháng cự, vòng tay qua hông của anh.
Đêm tối tĩnh lặng, cô nghe hô hấp của họ, nhịp tim ổn định trong lồng ngực vững chãi của anh, cánh tay của anh vòng quanh eo của cô, lòng ngực của anh không chặt đến mức cô không thể thở nổi, cũng không để cho cô có một khe hở. Từ đầu đến chân bọn họ đều dán sát, anh giống như toàn bộ cơ thể đều cần tới cô, ôm cô, anh như vậy, làm cô có chút chua xót, có chút đau lòng.
Cô thật mềm, thật ấm áp, cảm giác ôm cô thật tốt đẹp khiến anh thở dài. Anh thích mái tóc mềm mại của cô dán lên gương mặt anh, gãi lấy cổ của anh, anh quen thuộc mùi hương của cô, còn có một chút hỗn hợp mùi sữa trẻ con, đây là hương vị của nhà sao? Anh tham lam hít lấy hơi thở của cô.
Cô cử động, muốn đẩy anh ra sao? Anh không muốn buông tay, cô ngẩng đầu lên, hình như muốn nói gì đó, nhưng chóp mũi lướt qua môi anh, anh hít một hơi thật sâu, môi của cô cách anh rất gần đem lại cảm giác mãnh liệt, kìm lòng không được hôn cô.
Cô lập tức tiếp nạp anh, môi lưỡi dịu dàng nghênh đón anh, chủ động trượt vào khuôn miệng anh, nụ hôn này không mang theo dục vọng, nhưng bao hàm tình cảm, anh cảm giác bị lạc, thân thể dần nóng lên. Hơi thở của bọn họ quấn quít, trở nên rối loạn, cô thở dốc, đầu ngón tay hơi lạnh trượt từ sau lưng anh đến trước ngực, leo lên sau cổ anh, anh thuận thế cúi xuống, cô ngọt ngào nóng bóng, khiến anh say mê. Nhiệt độ cơ thể anh tăng cao, khát vọng chạm vào da thịt của cô, áo ngủ đáng ghét ngăn giữa hai người, anh muốn xé nó... nhưng một âm thanh bất ngờ cắt đứt hành động của hai người.
“Mẹ...”
Hai người đồng thời cúi đầu, con trai chẳng biết lúc nào đã đến bên cạnh bọn họ, ngước mắt nhìn hai người.
Từ Lỵ Hoan chợt đẩy Lê Thượng Thần ra, lần này dùng sức quá mạnh, cả người anh ngã về phía sau, cả gáy anh đập vào khung cửa, một tiếng ‘rầm’ thật lớn.
Mà người mẹ không có lương tâm cũng không có chạy lại dìu, vội vàng ôm con, an ủi tâm can bảo bối. “Sao vậy? Lại gặp ác mộng hả?”
“Con nằm mơ thấy con chó cắn con...” Bé trai nức nở. “Con muốn ngủ với mẹ...”
“Được, được, được, ngủ với mẹ, không phải sợ, mẹ sẽ ngủ với con, ngoan nào.” Cô dụ dỗ con trai, ôm con về phòng ngủ chính.
Đầu đụng phải rất đau, Lê Thượng Thần chỉ có thể tự mình chữa trị, anh xoa xoa gáy, đi theo về nằm xuống giường, anh thấy cô lau nước mắt cho con trai, dụ dỗ con trai đi ngủ, vừa rồi thiếu chút nữa anh đã mất khống chế, anh có nên cảm thấy may mắn vì bị con trai ngăn cản?
Điều khiến cho anh kinh ngạc chính là, con trai đột ngiên lật người về phía anh, ôm lấy cánh tay anh.
“Quay sang một bên, con chó cắn con, rất đau đó,...” Từ Tử Kình mắt to nhìn anh, đòi anh an ủi.
Anh chưa từng dụ dỗ trẻ con, tay chân nhất thời luống cuống, suy nghĩ một chút chỉ có thể nói ra một câu anh tự cho là có hiệu quả. “A, đó là nằm mơ mà thôi, không phải là thật, cũng sẽ không đau.”
Con trai nghe vậy, ánh nước lập lòe, nước mắt cũng nhanh chóng lăn xuống, dáng vẻ một chút cũng không giống vừa được an ủi.
Con trai muốn khóc sao? Anh hốt hoảng. “Đừng, đừng sợ, chó đến, không phải vậy,... ba giúp con cắn nó.”
Cô phụt cười, dùng ánh mắt chế nhạo anh. Anh nói nhảm cái gì vậy?
Anh bối rối trừng cô, lúm đồng tiền của cô xinh như hoa, chỉ thị anh một tay vòng qua ôm con trai, anh vụng về làm theo, vỗ nhè nhẹ lên người con, con trai không khóc nữa, cũng không còn mở miệng, nhưng thân thể nhỏ nhắn dính chặt vào anh.
Anh ngạc nhiên, đây hoàn toàn là một cảm thụ mới, chơi đùa với con trai dĩ nhiên rất vui vẻ, nhưng gần gũi như thế, đứa trẻ tin tưởng và lệ thuộc vào anh, anh được cần đến như vậy, một loại xúc động khó tả lan tràn trong lồng ngực anh.
Một đôi tay non mềm, vòng ra phía sau anh từ phía đối diện, chạm nhẹ vào nơi bị đau sau gáy anh.
“Rất đau sao?” Sắc mặt cô tràn ngập quan tâm.
Anh ngắm nhìn cặp mắt cô, tròng mắt mĩ lệ , sáng chói như thủy tinh lại quan tâm dịu dàng của cô khiến anh ngây ngốc một hồi, không kịp khôi phục thần trí.
Đau?
Anh chỉ cảm thấy quá nhiều hạnh phúc, nhiều đến khiến anh khó thừa nhận, ở đâu ra đau?