“Anh tư, tìm em có chuyện gì?”
Dùng chân đá văng cửa, Bạch Ngọc Đường sau khi thành công thu hút đường nhìn của Tương Bình thì lười biếng ngồi vào sofa.
“Tên tiểu tử nhà chú, không có việc thì tôi không tìm chú được hả? Chú giờ bị Triển gia thu mua rồi sao, trong lòng có còn mấy ông anh này không đó.”
Bạch Ngọc Đường nhếch nhếch khóe miệng, chờ Tương Bình nói cho hết.
“Nói gì thì nói, chú không dự định giúp mấy ông anh này sao, để cái danh Ngũ gia của chú thành chính thức luôn.”
Tuy Bạch Ngọc Đường luôn tự xưng Ngũ gia với người ngoài, nhưng khái niệm Ngũ gia của hắn khác với Tứ gia của Tương Bình, Tam gia của Từ Khánh, Nhị gia của Hàn Chương, Đại gia của Lô Phương, tuy bọn họ là huynh đệ tốt đã qua kết bái, nhưng người quản lý chân chính của Thanh Long Bang là bốn ông anh của hắn, Bạch Ngọc Đường từ đầu đến cuối đều không tham dự vào việc quản lý bang phái. Lúc đầu là tự do không ràng buộc, sau vì chuyện của Bội Bội mà rời khỏi bang phái. Dù vậy, hắn cũng biết, bốn ông anh luôn giữ lại vị trí cũ chờ hắn quay lại đảm nhiệm. Nói cách khác, họ căn bản không tin Triển gia gia nghiệp lớn như thế, sẽ thật lòng kết thân cùng kẻ xuất thân từ băng nhóm như Bạch Ngọc Đường.
Nói cho cùng, họ không muốn cậu em năm của mình phải chịu ủy khuất.
Bạch Ngọc Đường lắc lắc đầu, “Nếu có chuyện khó giải quyết cứ tìm Bạch Ngọc Đường em, em không nói hai lời. Nhưng chỉ với vài đóng góp nhỏ nhoi, ăn cơm không ở đây nhiều năm như vậy cũng đủ rồi, nếu còn ở lại đây đòi địa vị chỉ sợ có người sẽ không phục.”
“Hứ, ai dám không phục, nói nó tìm tụi anh.”
Bạch Ngọc Đường lắc đầu, “Tình cảm của anh tư em hiểu, nhưng Bạch Ngọc Đường em cũng không phải kẻ không làm nên được thành tích gì, các anh đừng nhắc nữa lại khiến em lo.”
“Ai.” Tương Bình thở ra một hơi, “Tôi biết ngay việc mấy ông anh đẩy cho tôi làm toàn là việc chả tốt lành gì.”
Thấy Bạch Ngọc Đường chỉ cười mà không nói gì, lại nghiêm túc nói, “Nhưng chúng ta có một yêu cầu.”
“Việc gì?”
“Trong khoảng thời gian ngắn này, cậu và Triển tiểu thư trước tiên nên tách nhau ra.”
“Anh tư.” Bạch Ngọc Đường khẩu khí nặng thêm, biểu thị bất mãn với yêu cầu khó hiểu này.
“Đều là anh em, sao lại không biết tính chú. Yên tâm đi, chúng ta không phải muốn ngăn cản chuyện tình cảm của hai người.”
Bạch Ngọc Đường biến sắc, “Vụ nổ súng lần trước có kết quả rồi sao?”
“Ừ, chúng ta tra được một manh mối, những người đó không phải nhắm vào Triển thị.”
“Là nhắm vào em.”
“Tuy hiện tại chưa thể hoàn toàn khẳng định, nhưng theo phán đoán sơ bộ thì có liên quan đến chú. Chuyện của chú và Triển tiểu thư trong bang đều biết đến, nếu có người khác cố tình tìm hiểu, chú chỉ có thể trơ mắt để họ làm việc xấu, nghe lời anh tư, trước tiên thu xếp cho tốt với Triển tiểu thư, chú cũng đâu muốn mấy ông anh này hận cô ấy đúng không.”
Bạch Ngọc Đường có chút phiền muộn, nhưng hắn cũng biết sự việc này rất nghiêm trọng, vì thế gật gật đầu.
“Em biết rồi.”
“Càng nhanh càng tốt.”
“Ừ.”
Ở một nơi khác, Triển Chiêu được an bài trong phòng VIP hiện đang nghỉ ngơi, mấy cậu khi nãy cũng rất tốt bụng mở điều hòa, bật đèn mờ mờ, sau đó đem Triển Chiêu đỡ nằm lên sofa, đắp thêm một cái chăn.
Rượu này tác dụng tuy chậm nhưng lại mạnh, Triển Chiêu mơ mơ hồ hồ ngủ mất tiêu.
Ngủ được khoảng nửa tiếng, cảm thấy có vật gì đang đè nặng trên ngực, theo đó là một thanh âm thô tục nhừa nhựa, “Tiểu Ngọc, thế nào mà ngực cưng cứng thế hả.”
Thần chí đang mơ hồ cảm thấy có chút không đúng, tay bị người ép chặt không thể động đậy, Triển Chiêu dùng hết sức nhéo lên bàn tay, lấy đau đớn đem ý thức trở lại.
Một gã đàn ông mập mạp đang đè lên mình, hèn gì mà nặng như vậy. Mà tay của tên đàn ông này đang rất không an phận sờ tới sờ lui trên khuôn ngực đã bị cởi mấy cái cúc.
Gần như là vô ý thức, Triển Chiêu gập chân đá lên, khiến cho tên đàn ông còn đang lầm bầm bên trên thét lên một tiếng như lợn bị giết, sau đó ngã khỏi sofa.
Triển Chiêu còn đang trong tình trạng nửa mơ nửa tỉnh từ từ đứng dậy, xoa xoa đầu đang đau nhức, mơ hồ nhìn thấy gã đàn ông đang lăn trên đất. Đại não bị tắc còn chưa kịp phân tích xem chuyện gì đang xảy ra, vừa xoa đầu vừa đỡ sofa đứng dậy lảo đảo đi ra cửa.
Gã đàn ông trên đất vì chuyện vừa nãy nên đã tỉnh hoàn toàn. Biết bản thân đã nhận sai người, nhưng sau khi uống rượu, bản tính điên cuồng càng khơi gợi khiến đau đớn lúc nãy như tăng lên lần, thấy Triển Chiêu muốn đi ra, thần kinh điên cuồng không khống chế được càng thêm phẫn nộ, cố nén lại hướng Triển Chiêu phóng tới.
Triển Chiêu lúc này vẫn còn chưa tỉnh rượu, lảo đảo đi trên đường căn bản cũng không có trọng tâm, bị gã đàn ông đột nhiên phóng tới như thế, theo đà ngã xuống phía sau. Rất không may là, vừa vặn ngã vào tay vịn gỗ của sofa.
Hai người đàn ông thể trọng cũng không nhẹ, lại cùng lúc ngã xuống, xung lực rất mạnh, đau đớn cũng vì thế mà rất lớn, Triển Chiêu mở to miệng, nhưng lại không phát ra được âm thanh nào, trước mắt là một màu đen, thân thể cũng mềm oặt trượt xuống.
“Mẹ nó, dám đối đầu với lão tử, lão tử nhận sai người thì sao, thằng trai bao bồi rượu như mày cũng dám ra tay với lão tử hả.”
Đau đớn khiến người thanh tỉnh hẳn, màn đen trước mắt Triển Chiêu cũng thối lui, thở hổn hển có chút khó khăn.
“Sao, dám làm không dám nhận hả, mày nghĩ bản thân là gì hả…”
Tầm nhìn khôi phục, Triển Chiêu liếc nhìn gã đàn ông, không chút khách khí giơ tay, đấm ra một quyền khiến gã bất tỉnh ngay lập tức, nhưng bản thân cũng không còn chút khí lực, dựa người vào sofa, mày nhăn thật chặt.
Lúc Bạch Ngọc Đường mở cửa, chính thấy được tình cảnh như vậy.
Một gã đàn ông nằm sóng soài trên đất, Triển Chiêu thì quần áo mất trật tự, mặt mày xanh mét, cũng ngồi trên đất.
Bạch Ngọc Đường lặng lẽ đóng cửa lại, sau đó nhanh chóng đi đến bên cạnh Triển Chiêu.
“Triển Chiêu.”
Cởi áo khoác khoác lên người Triển Chiêu, trong mắt Bạch Ngọc Đường hiện lên vẻ không xác định, nhưng trước khi xác định được Triển Chiêu xảy ra chuyện gì, hắn gì cũng không dám nói.
“Tôi không sao.” Triển Chiêu ho nhẹ một tiếng, “Hắn chưa làm được gì.”
Bạch Ngọc Đường thoáng chốc thở phào, đứng lên không khách khí đá một cước vào gã đàn ông, khiến kẻ đang hôn mê văng xa hai thước.
Sau lại ngồi xuống, Bạch Ngọc Đường phát hiện Triển Chiêu có chút không thích hợp, nếu không có chuyện gì, sao lại ngồi dưới đất, mặt mày xanh mét.
“Sao vậy?”
Triển Chiêu cười khổ, “Đụng vào sau lưng, giờ tôi không động đậy được.”
Bạch Ngọc Đường nhíu nhíu mày, đưa tay định ôm cậu.
“Cậu đợi một tí, giúp tôi làm một chuyện.”
“Ừ, nói đi.”
Triển Chiêu chỉ chỉ kẻ đang nằm dưới đất, “Hắn là kẻ thân tín bên cạnh Bí thư thành ủy, được giao việc quản lý đất đai.”
“Vì vậy?”
“Tôi không thể để hắn có cơ hội gây khó dễ với Triển thị.”
Bạch Ngọc Đường nghĩ nghĩ một chút, gật đầu, “Tôi hiểu rồi.”
Bạch Ngọc Đường định đứng lên thì bị Triển Chiêu kéo lại, lắc lắc đầu, “Cậu không thể dùng vũ lực uy hiếp, giúp tôi một tí, tìm một cô gái, và một máy chụp hình.”
Cuối cùng theo chỉ thị của Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường chụp một đống hình của gã đàn ông, đương nhiên mặt của cô gái đã được che rất tốt, người khác chỉ thấy được tác phong bất chính của gã, cũng không tìm thấy thêm được chút tin tức nào khác.
“Tôi sẽ cho người đem tài liệu gửi cho ủy viên kỷ luật.”
Triển Chiêu gật gật đầu.
“Sao rồi, đi được không?”
Triển Chiêu thử dùng lực đứng lên, nhưng vừa động, toàn bộ phía sau lưng đều đau đớn, cuối cùng chỉ có thể lắc lắc đầu.
Bạch Ngọc Đường cẩn thận tránh chỗ vết thương ôm lấy người.
“Này, nếu cậu không muốn ngày mai lên báo thì đem mặt úp vào ngực tôi.”
Triển Chiêu hơi nghiêng người, sau đó kéo áo khoác lên cao che đi mặt mình.
Cũng may Bạch Ngọc Đường đã phân phó người cho xe dừng ở cửa sau, xung quanh lại có người canh gác, suốt đường đi ra không gặp phải kẻ khả nghi nào.
Chỉ thị đàn em mở cửa sau, Bạch Ngọc Đường cẩn thận đặt Triển Chiêu vào ghế sau, mặt hướng nệm xe, tự mình khởi động, xe vững vàng đi ra ngoài.
“A lô, Bác sĩ Cao, anh lập tức đến Triển gia đi, đúng, ngay bây giờ.”
Không an tâm quay đầu lại nhìn, trong bóng tối căn bản không nhìn thấy được biểu tình của người kia, nhưng thấy thân thể cao lớn ở ghế sau co người lại, khiến Bạch Ngọc Đường sinh ra loại cảm giác yêu thương mà trước nay chưa từng có. Bạch Ngọc Đường khẽ cắn môi, gia tăng tốc lực.
Lúc về đến nhà bác sĩ Cao vẫn chưa đến, Bạch Ngọc Đường theo ý Triển Chiêu không đánh thức người nhà. Đem Triển Chiêu đặt lên giường, sau đó cởi áo của cậu ra.
“Đừng, đợi bác sĩ Cao đến là được rồi.”
Hung hăng liếc cậu một cái, “Để tôi xem vết thương.”
Triển Chiêu bất đắc dĩ buông tay, mà chính Bạch Ngọc Đường cũng không hề phát hiện bản thân hiện đang cẩn thận từng chút từng chút đem áo cậu cởi ra, đến khi vết thương hiện ra trước mắt, Bạch Ngọc Đường cảm thấy hối hận vì khi nãy đã không theo ý mình cho gã đàn ông đáng chết kia một bài học.
Trên tấm lưng vốn trắng nõn, có hai nơi vì bị va đập mà tụ huyết, vài chỗ còn bị bầm xanh xanh tím tím, trông rất đáng sợ.