Gia gấp rút quay về Khai Phong, vốn tính toán định sau khi nghỉ ngơi một lát sẽ đi tìm mèo của gia, nhưng không ngờ giữa đường lại gặp được, mèo của gia hình như được an bài nhiệm vụ gì đó, cư nhiên lại bày ra cái kiểu không cho phép gia nhúng tay vào, gia mới không nghe, còn uy hiếp y nói nếu y còn giở cái giọng quan lại ra với gia, gia sẽ phá đám y, hắc hắc, mèo của gia mắt lại tròn tròn rồi, gia phát hiện, nhìn gần, mèo của gia dễ nhìn không chịu nổi luôn a!
Thừa cơ dựa vào người mèo của gia, nhìn hình dạng bất đắc dĩ của y, nếu không phải bị người khác phá hỏng bầu không khí, gia cảm thấy đây chính là một đêm tuyệt đẹp!
Mèo của gia bảo gia không cần xung động, nhìn rồi mới nói, nhìn cái gì mà nhìn, gia đây chính là muốn đi giáo huấn hắn, phá hỏng hẹn hò luyến ái của người ta sẽ bị ngựa giẫm chết!!
Mèo của gia mở miệng quở trách gia, nhưng không phải vẫn cùng gia chạy sao, hắc hắc. A! Đáng ghét! Thật không ngờ chủ nhân trong cái kiệu chướng mắt này võ công không yếu, nếu không phải đây là việc của mèo của gia, gia đã mặc kệ rồi, trong nháy mắt gia đến cả bị mèo nhà ôm chặt rồi vẫn không chú ý đến, chỉ nhớ phải nhắc nhở con mèo này cần phải chú ý.
Cư nhiên…
Tên U Minh thiên tử chết tiệt, thù này ta và ngươi kết rồi đó, ngon thì đừng chạy, cư nhiên dám làm mèo của gia bị thương thành cái dạng ngày, nhìn mèo của gia ngã xuống hôn mê bất tỉnh chỉ muốn đem cái tên cẩu bì (da chó) thiên tử gì đó băm ra thành ngàn mảnh. Mèo của gia yếu ớt nằm trong lòng gia, lại còn hôn mê, gia đỡ y, lần đầu tiên cảm thấy đường khó đi như vậy, gia không dám đi quá nhanh, sợ động đến vết thương của y, kết quả đoạn đường bình thường thật ngắn, hôm nay đi đến khi trời tối mờ mịt rồi mới đi xong