Ai nha, gần đây chạy deadline, không có đụng vô đống này được T T)
sắp tới bên Owl chắc sẽ có trò vui, bạn nào muốn quà bay qua đó chờ đi nha
XIII
Bạch Ngọc Đường thấy tên Trình Húc Đông không hề sợ hãi, so với tên Thiết Ưng kia còn mạnh mẽ hơn, ngược lại cũng sinh lòng kính phục, nói: “Phủ Khai Phong chúng ta cũng không có lạm dụng chức quyền, lấy công tể tư, nếu ngươi không phải tai mắt do Tương Dương Vương an bài, sẽ không có ý làm khó ngươi. An tâm.”
Trình Húc Đông nói: “Ta từ nhỏ, học cũng học sách thành hiên, làm sao có thể làm tai mắt cho loạn thần tặc tử. Đương nhiên không sợ rồi.”
Y quay đầu về phía Triển Chiêu nói: “Triển đại nhân, thường nghe người ta nói ngài trạch tâm nhân hậu, tôi có chuyện muốn nhờ, xin ngài đáp ứng.” Thấy hai hàng lông mày Triển Chiêu nhíu lại, có vẻ do dự, vội nói: “Triển đại nhân yên tâm, chuyện tôi xin, nhất định sẽ không phạm kỷ luật của phủ Khai Phong.”
“Mời nói.”
“Thiết Ưng lúc ở trong Trùng Tiêu lâu đã bị trọng thương, lại không được chữa trị đúng lúc, nên mãi chưa lành. Tôi đến Thái Nguyên, xin được một củ nhân sâm ngàn năm, xin đại nhân tạm thời thả tôi ra, để tôi đi nấu nhân sâm cho hắn, sau khi hắn ăn rồi, hãy đưa chúng tôi về phủ Khai Phong quy án, được chứ.”
Không chờ Triển Chiêu mở miệng, Đinh Điềm Huệ chờ ở một bên đã nói,:”Ngươi nghĩ cũng hay quá, thả ngươi, ngươi tranh thủ chạy mất thì làm thế nào?”
Trình Húc Đông cười to nói: “Vị gia này, lời đó, hay là ngài đi hỏi Bạch Ngọc Đường xem, nếu Triển đại nhân sống ở phủ Khai Phong, một mình Bạch Ngọc Đường có thể chạy về Hãm Không Đảo chứ.”
Thấy mặt Đinh Điềm Huệ lúc xanh lúc trắng, Trình Húc Đông lại nói: “Trên phố đồn đãi, Ngự Miêu ở đâu, Cẩm Mao thử ở đó. Tôi tuy chỉ là một thư sinh, không dám so sánh với Bạch Ngũ gia, nhưng nếu tôi đã có ý muốn bỏ lại Thiết Ưng một mình cao chạy xa bay, chỉ sợ các vị cũng không còn cơ hội lôi tôi đến biệt viện rồi.”
Bạch Ngọc Đường giang hai tay xé một phát, chặt đứt dây thừng trên người Trình Húc Đông, nói: “Khá lắm, thư sinh không sợ chết, rất hợp tính khí Ngũ gia. Chuyện hôm nay, Ngũ gia đáp ứng ngươi.”
Triển Chiêu trong chốc lát đỏ bừng hai tai, tức không được, giận cũng không xong, giọng Trình Húc Đông tuy có điểm mỉa mai, nhưng lại không hề có ý châm chọc. Đã quyết tâm trừng con chuột đắc ý kia mấy lần rồi bây giờ lại không có dũng khí chạm mắt với hắn.
Trình Húc Đông cầm lấy chén thuốc trên bàn, Triển Chiêu nhìn qua thấy bột ngũ sắc bên trong chén đã biến mất tăm mất tích, trên nước thuốc màu nâu còn sót lại, xuất hiện một màu kỳ lạ. Triển Chiêu cũng sợ run, đoạt lấy chén thuốc, ngửi một cái, lại không dám kết luận, đưa qua cho Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường biết có chuyện không đúng, cẩn thận kiểm tra, lại ngửi thêm một cái. Mới nhìn Triển Chiêu nói: “Hình như là Bách Nhật Hóa Công Tán.”
Mặt Thiết Ưng liền biến sắc, Bách Nhật Hóa Công Tán là thuốc độc mãn tính, với người thường thì vô hiệu, nhưng nếu để người luyện võ dùng liên tục một trăm ngày, nhẹ thì võ công mất sạch, nặng thì khó giữ được tính mạng. Ánh mắt hắn vô thức nhìn về thê tử đã bị trói ở chỗ khác.
Sắc mặt Thiết thị đã sớm trắng bệch, xoay mặt qua bên, không để ý tới hắn.
Trình Húc Đông không nói gì, nhìn cô một chút, lại nhìn Thiết Ưng một chút, vẻ mặt phức tạp, cổ quái, nhưng vẫn không chịu nói. Xoay ngươi, đi về phòng bếp nấu nhân sâm.
Mãi sau, Thiết Ưng mới lẩm bẩm: “Thì ra, cô hận ta như thế. Tuy ta phụ cô, nhưng gần đây ta đối đãi với cô cũng đâu tệ.”
Thiết thị đẩy mắt về, chăm chăm nhìn Thiết Ưng nói: “Đối đãi với ta không tệ? Mười năm nay, mặc dù ta cẩm y ngọc thực, xuyên kim đái ngân. Nhưng trong mắt ngươi có từng nhìn thấy ta không, trong lòng ngươi, người vợ kết tóc như ta có thể so bằng một sợi tóc của Trình công tử chứ? Đây chính là đối đãi không tệ của ngươi sao?”
“Chuyện của ta với Húc Đông, ta cũng không lừa cô, chẳng qua chỉ mong cô thông cảm, ta phụ cô cũng là vạn bất đắc dĩ.”
“Nếu là bất đắc dĩ, ban đầu cần gì phải cưới ta. Nếu ngươi chịu phụ ta trước, giải trừ hôn ước, xem như danh tiếng nhà ta bị xúc phạm, không còn mặt mũi nhìn người, ta cũng không có hận ngươi. Nhưng ngươi lại vì danh vọng gia tộc, vì danh tiếng giang hồ của Thiết Ưng ngươi, quyết định cưới ta vào nhà, lầm lỡ ta cả đời. Ta không hận ngươi còn có thể hận ai?”
“Cô hận ta cũng phải, là ta vì một cái hư danh, lại lỡ lầm hết năm của ba người.”
“Không phải ba, là bốn. Quê ta còn một người biểu ca ta đang chờ đợi. Ta với biểu ca là thanh mai trúc mã, nhưng ta với ngươi lại có hôn ước trên giấy tờ. Nên ta không dám ôm ấp suy nghĩ gì với biểu ca, chỉ có thể liên tục nhắc nhở mình là người đã có phu quân rồi, không thể vi phạm đạo lý. Lúc vừa được gả cho ngươi, phát hiện ra chuyện của ngươi cùng Trình công tử, ta cũng không hận. Ta thậm chí còn hi vọng có một ngày, ngươi sẽ bỏ ta lại cùng Trình công tử song túc song bay, nhưng ngươi lại không thế, ngươi dám làm không dám nhận, ngươi lấy ta làm bình phong, chặn lại miệng lưỡi người đời, có bao giờ ngươi nghĩ, ích kỷ của ngươi làm khổ ta không.”
“Những năm nay, ta luôn nghĩ cách bồi thường cho cô.”
“Ngươi lấy cái gì bồi thường cho ta. Ngươi có biết năm qua thứ ta muốn nhất là cái gì không?”
“Cái gì?”
“Giấy ly hôn. Một giấy ly hôn, nếu ngươi thật sự muốn bồi thương ta, ngươi đã sớm biên một tờ giấy ly hôn bỏ ta rồi.” Thiết thị không nói, nhắm mắt lại, mặc cho lệ rơi đầy khuôn mặt thanh tú của cô.
Bạch Ngọc Đường thấy hai người nói chuyện mơ mơ hồ hồ, chỉ có thể nghe hiểu một hai phần, nhưng chuyện phức tạp cũng không quá rõ ràng, khỏi khỏi tò mò. Hỏi thăm Thiết Ưng.
Thiết Ưng vì muốn cởi tội cho Trình Húc Đông cùng Thiết thị, cũng không muốn giấu. Cái gì cũng nói hết ra.
Thì ra, Thiết Ưng cùng Thiết Thị được cha mẹ hai bên định hôn ước, Thiết Ưng xuất thân giàu có, Trình Húc Đông lại có gia cảnh bần hàn, ở sát nhà Thiết Ưng. Thiết Ưng trời sanh tính thích võ, Trình Húc Đông là văn nhược thư sinh. Đây cũng do oan nghiệt kiếp trước, hai nam nhân không hề tương đồng lại hạ lời thề ước hẹn bạc đầu.
Sau khi phụ mẫu Thiết Ưng tra ra, ép hắn lấy vợ. Thiết Ưng vốn không muốn tuân theo, nào ngờ phụ mẫu lôi tính mạng ra ép buộc. Đành phải thực hiện hôn ước. Trình Húc Đông tâm tro ý lạnh, rời xa quê quán, đến Tương Dương tìm kế sinh nhai. Thiết Ưng tuy cưới Thiết thị, nhưng lòng vẫn nhớ Trình Húc Đông, trằn trọc tìm đến Tương Dương, tình cờ, bị Tương Dương Vương tuyển làm thuộc hạ. Trình Húc Đông tuy chỉ là thư sinh, nhưng suy nghĩ cẩn thận, phát hiện dã tâm của Tương Dương Vương. Khuyên nhủ Thiết Ưng rời di. Mà Thiết Ưng lại một lòng muốn giúp Tương Dương Vương thành nên nghiệp lớn, nghĩ là có thể phong tới chức quốc sư, đến lúc đó dưới một người, trên vạn người, ai còn có thể buộc tội hắn cùng Trình Húc Đông vi phạm đạo nghĩa làm người.
Đối với thê tử Thiết thị, trừ áy náy ra, Thiết Ưng không còn tình cảm nào khác. Dù sao Thiết gia hắn chỉ cần một thê tử trên danh nghĩa chặn lời chí trích của thiên hạ. Tới bây giờ cũng không buồn nghĩ tới cảm nhận của Thiết thị. Nhưng là ngày lại ngày, oán hận trong lòng Thiết thị, càng góp càng sâu. Không tiếc lấy thân mình thử nghiệm, hạ độc trong thuốc ám hại Thiết Ưng, chỉ mong bỏ đi hư danh nương tử của Thiết gia này.
Thiết Ưng đơn giản kể lại tất cả chuyện xưa. Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường Đinh Điềm Huệ ba người nghe vào tai, đều theo đuổi suy nghĩ bản thân, không nói chuyện.
Gió thu thổi qua, làm khung cửa sổ bị phá hư kêu lách cách, cuối cùng không chống nổi sức nặng, ngã lên mặt đất.