Editor: Jung Tiểu Kú
…
Nhớ lại tình cảnh khi đó, sau lưng Bạch Ngọc Đường không khỏi một trận lạnh cả người. Nói như thế nữ nhân kia sợ rằng thật sự đúng là do một hồ ly tinh hóa thành, khó trách mình lúc đó sao lại nhìn nữ nhân kia không vừa mắt ( Ngũ gia, đó là bởi vì lúc đó ngươi rơi vào bình dấm chua nên mới không nhìn vừa mắt chứ không phải kia a ORZ)! May mà chính mình lúc đó đã đoạt ăn lấy quả long nhãn đó, chứ không thì …
Chờ một chút, vấn đề không phải ở chỗ này a ──
Đinh Nguyệt Hoa chính là có thể mang thai, thế nhưng một đại nam nhân như mình lại có thể mang thai a a a a a a ──!!!
Lúc đó chính mình chỉ là muốn Triển Chiêu không thể mang trái cây về cho người khác ăn, nhưng sao có thể nghĩ rằng một nam nhân như mình ăn cũng có thể xảy ra sự tình kia. Huống hồ y cũng không nghĩ đến chính là bản thân cùng Triển Chiêu có da thịt chi thân, mà chính mình lại bị áp! = =|||
Ngũ gia ta một đời anh danh rốt cuộc triệt để bị hủy ở trên người thối miêu. Như thế rất tốt, nếu để cho người khác biết, Ngũ gia ta bị thối miêu làm cho cái bụng to ra, bộ mặt Ngũ gia chẳng phải là sẽ không còn sót lại chút gì sao?! Người khác còn không đem Ngũ gia ta ra làm trò cười mà chê cười sao?!
Không được, việc này quyết không thể để cho người khác biết! Nhất định trước khi bị người khác bị phải giải quyết cái thứ trong bụng này!
Bạch Ngọc Đường nghĩ đến đây, liền lập tức xoay người hướng phía ngoài ngõ nhỏ đi đến, thế nhưng còn chưa đi được hai bước, rồi lại do dự: trong bụng mình lẽ nào thực sự mang thai hài tử của con mèo kia… Mình và Triển Chiêu cùng hoài sinh ra hài tử… Nếu con mèo kia một khi biết chuyện này, như thế sẽ không trốn tránh tình cảm của mình nữa…
Suy nghĩ rõ ràng, tay phải liền bất chi bất giác xoa lên cái bụng còn bằng phẳng của mình. Nơi này mặc dù giờ chưa có… to ra chút nào, thế nhưng khi sờ lại có chút không giống với trước kia, tựa hồ… có chút cưng cứng!?!
Nơi này thực sự có một tiểu sinh mệnh sao?!
Không! Đây nhất định là ảo giác của mình!
Bạch Ngọc Đường vội vàng rút tay về, cố gắng làm tinh thần hảo như một cô nương lần đầu làm mẹ, thai ngén đứa con đầu tiên tràn ngập chờ mong cùng yêu thương, cảm giác có chút kì lạ. Thực sự rất muốn xác thực một lần nữa xem bụng của mình có phải so với ngày trước có chút bất đồng hay không? Thế nhưng bàn tay lại như không có dũng khí, cũng không dám… nữa sờ bụng chính mình.
Trong lòng lại âm thầm đưa ra lí do: hay là y thuật chính mình không tinh, đây có thể là một loại mạch giống hỉ mạch mà thôi. Nam nhân căn bản là không có khả năng hoài thai! Chỉ cần bản thân chút nữa đi mua thuốc hoại thai uống. Điều này chỉ vì muốn biết mình có thực sự mang thai hay không thôi. Chứ căn bản không cần phải chịu cảm giác tội lỗi gì đó!
Bạch Ngọc Đường nghĩ xong, liền hạ quyết tâm, lần thứ hai hướng ra bên ngoài bước..
Triển Chiêu thấy Bạch Ngọc Đường đi ra, vội vàng lắc mình trốn vào chỗ tối của góc tường, đợi sau khi Bạch Ngọc Đường đi một khoảng cách xa rồi mới thi triển kinh công âm thầm đuổi theo.
Đã thấy Bạch Ngọc Đường sau khi đi qua hai con đường, liền tiến vào một hiệu thuốc bắc.
Chính là Bạch Ngọc Đường giống như cũng không muốn cho người khác biết y mắc bệnh gì. Bởi vậy, cố ý đè nén âm thanh, sau khi thì thầm dặn dò với chưởng quỹ của quầy thuốc. Chưỡng quỹ liền xoay người vào trong phối dược, chỉ trong chốc lát, dược đã hảo hảo được đưa tới.
Bạch Ngọc Đường cầm dược, giống như làm việc gì đó trái lương tâm, bộ dạng lén lút, cảnh giác nhìn xung quanh. Khi thấy dường như không có người quen, lúc này mới yên lòng bước ra hiệu thuốc. Sau đó cũng không có trực tiếp quay về Phủ Khai Phong, mà là tìm một cái phòng hảo hạng trong khách để bước vào.
Toàn bộ quá trình Triển Chiêu vẫn âm thầm theo Bạch Ngọc Đường, mặc dù tột cùng chẳng biết hắn đang cầm loại thuốc gì, nhưng từ hành động khác thường của Bạch Ngọc Đường phát giác ra việc này dường như có gì đó rất cổ quái. Bằng không nghĩ muốn Bạch Ngũ gia ngày thường làm việc gì cũng hợp tình hợp lí, từ bao giờ lại có dáng dấp có tật giật mình như vậy chứ?!
Bất quá điểm ấy việc nhỏ nhặt như thế sẽ không làm khó được tiểu miêu đại nhân thông minh chúng ta. Triển Chiêu đợi khi tiểu nhị giúp Bạch Ngọc Đường sắc thuốc hảo rồi đi ra, liền len lén lẻn vào trù phòng ( phòng bếp), đem nhạt những bả dược mà tiểu nhị vừa mới đổ ra
Nghĩ rằng phải biết Ngọc Đường rút cục mắc bệnh gì, cứ việc cầm những bã thuốc này đi hiệu thuốc hỏi một chút không phải sẽ ra hết sao?
Đến khi hắn mang dược đi hỏi chủ hiệu thuốc, đáp án này lại khiến hắn như gặp phải sấm sét giữa trời quang. ──
Chỉ thấy lão bản vẻ mặt kỳ quái nhìn tiểu miêu đại nhân, thận trọng dặn dò: “Tiểu đệ đệ a, cái này dược đùng cho phụ nhân có hài tử hoại thai ( aka phá thai =.=!!), ngươi nghìn vạn lần đừng có ăn bậy nga! …” ( cuồng hãn lão bản tiệm thuốc này = =bbb…)
Dùng cho phụ nhân có hài tử hoại thai?!!!
Dùng cho phụ nhân có hài tử hoại thai?!!!
Dùng cho phụ nhân có hài tử hoại thai?!!!
Phần sau của câu nói căn bản Triển Chiêu không có để ý nghe, trong đầu chỉ quanh quẩn mỗi câu nói trên, lẽ nào… Ngọc đường ở bên ngoài có nữ nhân, lại cùng nữ nhân kia có hài tử?! = =|||||
Triển Chiêu tuy rằng vẫn không chịu thừa nhận tình cảm của mình, thế nhưng tâm lại đã sớm thuộc về một người là Bạch Ngọc Đường rồi. Bởi vậy, vào nửa năm trước tại Không Động Sơn gặp được nữ tử xinh đẹp như thiên tiên kia, hắn căn bản chưa từng để ở trong lòng, huống chi lúc đó hắn chỉ một lòng muốn làm Bạch Ngọc Đường nguôi giận, cũng không chú ý tới sự dị thường của nàng, tự nhiên sẽ không nghĩ đến chuyện Bạch Ngọc Đường mua dược này cho bản thân y dùng.
Tuy rằng biết người nọ tự cho là thiên hạ phong lưu, lại chính trực huyết khí phương cương, tất nhiên là ở phương diện này không thể không có nhu cầu, thế nhưng vừa nghĩ tới y đã có mình vậy mà bên ngoài còn có cá nước thân mật với người khác, trong lòng Triển Chiêu vẫn là một trận đau đớn khó có thể kìm nén được!
Khó trách lúc mua thuốc thần sắc hắn lại khẩn trương, che che giấu giấu, sau đó còn không quay về phủ, nhất định là hẹn với nàng kia gặp gỡ ở bên ngoài. ( Miêu đại nhân đầu óc ngươi nhất định chập mạch đến ngu ngốc rồi?! Ngũ gia mua thuốc chính là hoại thai chứ không phải thuốc an thai a!).
Không được, cho dù biết người nọ thực sự đã yêu người khác, mình cũng không thể thua rõ rang như vậy được! đúng! Hiện tại đến khách bình dân kia nói rõ, chắc là vẫn còn kịp nhìn thấy. Hắn muốn nhìn thấy, nữ nhân kia rút cục là có dạng người gì lại có mị lực làm khiến Ngọc Đường vui vẻ được!