Editor: Jung Tiểu Kú
Triển Chiêu ngày thường đối với việc mặc trang phục cũng không thực chú ý, hơn nữa công vụ bận rộn, cũng một này thời gian, bởi vậy đối với việc đi dạo phố mua sắm sẽ không có nhiều hứng thú. Huống hồ tâm tư hôm nay của hắn lại đều đặt ở việc đấu chí đầu dũng với các nữ nhân này. Nên căn bản không rảnh quan tâm những thứ khác. Thế là việc chọn lựa quần áo phụ tùng đều do Bạch Ngọc Đường thay hắn một tay lo liệu.
Thế nhưng Bạch Ngọc Đường cũng là một nam nhân, tự nhiên sẽ không giống một phụ nhân gia mua đồ, có đủ kiên nhẫn để lựa thử từng bộ từng bộ như vậy. Hơn nữa Bạch Ngũ gia hôm nay tâm tình thật tốt nên căn bản không quan tâm đến chuyện tiền bạc ( Ngũ gia khi tâm tình không tốt cũng không có quan tâm vấn đề tiền bạc a= =|||). Bởi vậy cả quá trình mua quần áo đại thể như sau ──
“Tiểu Hùng, y phục này ngươi có thích không a?”
“Bạch ca ca, ngươi quyết định là tốt rồi.”
“Cái này thì sao?”
“Tùy ngươi.”
“Còn có cái này, ngươi xem nó như thế nào?”
“Bạch ca ca, ngươi thích là tốt rồi.”
“Cái này màu sắc thích hợp không?”
…
“Được rồi, lão bản, đem tất cả y phục ở đây mà hợp với đứa nhỏ này, từng cái từng cái gói lại sau đó cho người mang đến phủ Khai Phong là được. Nơi này là một trăm lượng, được rồi chứ?”
“Được rồi được rồi, đương nhiên là được rồi. Ta lập tức cho người đưa đến quý phủ cho ngài, ai, Ngũ gia ngài đi thong thả, Ngũ gia ngài thường đến nữa a!”
…
Đi dạo hết con chợ ở đây, mỗi khi đến một khách xuyên suốt cuộc nói chuyện cũng chỉ là như vậy, vẻn vẹn chỉ lặp lại những điều như thế.
Thế là đợi đến lúc Bạch Ngọc Đường đem được Triển Tiểu Hùng trở lại phủ Khai Phong thì thấy toàn bộ căn phòng chật ních là những bộ y phục, phụ kiện, xếp thành đống cao như núi ┐(┘└)┌. Đã thế, có thể nói trong đó đa dạng các loại y phục, chủng loại đầy đủ hết. Không chỉ có y phục, giầy dép của tiểu hài tử mà còn có một ít đồ chơi, túi hương, ngọc bội cùng cái vòng trường mệnh gì đó.
Đã mua quần áo mới thì đương nhiên phải thay rồi, bất quá vì cá tính của Bạch Ngọc Đường đại ca ca siêu cấp yêu sạch sẽ, em bé mà bẩn thì sẽ không cho phép mặc quần áo mới, vậy là ──
Cứ như vậy, Triển Tiểu Hùng tiểu bằng hữu cuối cùng cũng bắt đầu ngênh đón cảm giác hạnh phúc khi hai người lần đầu tiên HLL trong uyên ương dục… ‧★,::‧()/‧:‧°★
“Tiểu Hùng, đến, nước đã chuẩn bị rồi, nhiều lắm, ca ca giúp ngươi tắm.”
Bên kia Bạch Ngọc Đường đã cởi áo khoác đứng ở bên cạnh bồn tắm, phất tay ý bảo Triển Tiểu Hùng qua, lại thấy con mèo nhỏ bên kia hai tay gắt gao nắm chặt góc áo, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn hồng trứ, cúi thấp đầu, vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, nửa ngày mới từ trong ngượng ngùng mở miệng nói: “Cái kia… Bạch ca ca… Không cần làm phiền ngươi… Ta, chính mình tắm là được…”
“Kia sao được, chính ngươi tắm sẽ không sạch sẽ! Mau tới đây, nghe lời!” Bạch Ngọc Đường giả vờ bày ra vẻ mặt nghiêm khắc, cứng rắn, kỳ thực ở trong lòng đã rất buồn cười: vật nhỏ này, Ngũ gia cũng không phải chưa có thấy qua bộ dạng trần chuồng của ngươi. Ngay cả bên mông trái của ngươi có một cái bớt hình Miêu Trảo ( Vuốt mèo) ta cũng biết nhất thanh nhị sở ( biết rõ ràng) ( cái này chỉ do EG, nói thêm vào cho nó khớp = =bbb). Chỉ bất quá khi đó ngươi hôn mê bất tỉnh không nhớ rõ mà thôi, không nghĩ tới lúc này giúp tắm rửa, ngươi cư nhiên còn có thể xấu hổ. Thực sự là rất đáng yêu! ( Ngũ gia ngươi… ⊙﹏⊙‖│°)
Triển Chiêu thấy Bạch Ngọc Đường phát hỏa, đành phải ngoan ngoãn hướng bồn tắm đi đến ( xem ra Miêu đại nhân ngươi trời sinh ra vốn là một tiểu Miêu cup tai nga ┐(┘└)┌).
Bạch Ngọc Đường thấy hắn vẫn là nhăn nhăn nhó nhó, là bộ dạng không chút tình nguyện, liền dứt khoát tiến thêm vài bước đưa tay xách lấy Triển Tiểu Hùng như xách một con mèo nhỏ. ( nhân: Miêu đại nhân ngươi có thể nói là tiểu công nhỏ nhất trong lịch sử a = =|||, miêu: >﹏