[Thử Miêu Đồng Nhân] Hoàng Thượng Vạn Tuế

quyển 6 chương 78

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Lần trước đã nói, Triển đại ca và Tứ Thử Hãm Không đảo sẽ đưa cả gia đình tới Khai Phong chơi, vì sắp xếp chỗ ở cho các ca ca tẩu tử chất tử chất nữ, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường quyết định bỏ tiền ra mua nhà mới. Trong tay Triệu Trăn vừa lúc có vài căn hộ muốn bán ra, ba người cứ thế ăn nhịp với nhau…

Dựa theo nguyên tắc mua nhà của Triển Chiêu, tất cả mọi người đều giúp đưa ra ý kiến, cuối cùng chọn mua một tòa nhà cỡ trung đơn giản mà trang nhã.

Người cổ đại còn khá mê tín, bởi vì đây vốn là nhà của quan viên phạm tội nên bị coi là điềm xấu, những người có chức tước sẽ không mua, kẻ có tiền thường quý trọng sinh mệnh lại càng không nguyện ý mua tòa nhà xui xẻo này. Cân nhắc đủ mọi yếu tố, quan viên hộ bộ đã bàn bạc ngay từ đầu để giá thấp.

Suy xét tới thời tiết lạnh không thích hợp để động thổ, triều đình vốn định để sau tháng nữa mới niêm yết giá bán ra.

Nhưng bọn Triển Chiêu vội vàng cần dùng nhà, căn bản không đợi được tháng nữa nên đã tới hộ bộ thương lượng có thể mua trước được không.

Quan viên hộ bộ căn bản không đồng ý, lý do đều có sẵn — ‘Nhà ở hai tháng sau sẽ bắt đầu bán, ngươi về nhà đợi tin đi’. Cho dù Triển Chiêu chăm chỉ lại khiêm tốn nhưng vẫn có những người nhìn hắn không vừa mắt, Triển Chiêu càng xuôi chèo mát mái những người này càng nắm chặt cơ hội chèn ép hắn.

Cứ như vậy co kéo khoảng ngày, đám quan viên hộ bộ mỗi ngày lâm triều giống như đứng đống lửa ngồi đống than, hộ bộ Thượng thư cảm thấy ánh mắt Hoàng thượng nhìn mình không dễ chịu, kỳ thật hộ bộ thượng thư cũng chỉ là bất đắc dĩ, Khai Phong phủ chung quy cũng là huynh đệ cùng ngành, bình thường ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp mặt, hơn nữa Triển Chiêu cũng không phải mua không trả tiền, nghe nói tiền bán nhà dùng để tu sửa đê điều, Triển Chiêu còn cố ý trả thêm mấy trăm khối so với giá niêm yết, ngoài ra còn quyên góp một ngàn lượng bạc.

Với gia thế của Triển Chiêu, quyên góp một vạn hai cũng dư dả chỉ là đám quan viên hộ bộ nhất định trên mặt không ánh sáng, quyên tiền là chuyện tốt nhưng nếu rơi vào tay những kẻ hay gây thù sẽ chơi không đẹp. Nếu thật sự muốn quyên tiền không bằng trực tiếp đưa cho Triệu Trăn, tiền bạc châu báu Triển gia không thiếu, nhưng cần gì phải khoe khoang chói lọi nhận người ghét.

Trong lòng đám quan viên hộ bộ cũng minh bạch, Triển Chiêu là người thành thật, Hoàng thượng lại vô cùng bao che khuyết điểm, giờ chèn ép Triển Chiêu thì có vẻ dễ dàng nhưng qua mấy ngày tới tai Hoàng thượng liền không xong…Cuối cùng, giằng co khoảng ba ngày chơi đã nghiền, đám hộ bộ liền nhanh chóng phê duyệt bán nhà.

Quả nhiên chuyện gì có cấp trên ra lệnh liền dễ làm, sau khi hộ bộ phê duyệt bán nhà xong, thủ tục mua bán nhà không tới ba ngày đã làm xong. Chủ hộ chói lọi viết 『 Triển Chiêu – Bạch Ngọc Đường 』 quan viên phụ trách làm giấy tờ cả người đều không ổn – hơn hai mươi mấy năm làm hộ tịch đến nay, đây là lần đầu tiên ông thấy chủ hộ là hai nam nhân!

………………………

Nhà mới của Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nằm ở giữa Khai Phong phủ và hoàng cung, khoảng cách giữa hai bên đều không xa, thuận tiện cho Triển Chiêu và Triệu Trăn chạy tới chạy lui.

Nhà ở đã mua xong, vấn đề đau đầu nhất chính là chuyện trang hoàng nhà cửa, thời tiết bây giờ còn khá lạnh không thích hợp động thổ thi công, hai người thương nghị với nhau trước hết mời thợ thủ công về vẽ giấy dán tường, đại khái thu thập một chút, tạm thời có thể ở là được, rồi đợi tới khi xuân về hoa nở mới tu sửa từ đầu.

Nhưng căn nhà lớn như vậy, không có hạ nhân là không được.

Cho dù Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường không cần người hầu hạ thì bình thường vẫn cần người quét dọn nhà cửa, cắt tỉa cây hoa, một ngày ba bữa cũng cần có người phụ trách.

Quản gia Bao Thành hỗ trợ mua người, vừa nghe nói chủ nhà là Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, tiểu nha hoàn khắp thành Biện Kinh đều điên rồi!

Có người còn tuyên bố không cần tiền bán mình, có người dứt khoát ngay cả tiền công cũng không nhận, thậm chí đưa thêm tiền cũng vui vẻ. Vốn những nha hoàn bán mình đều là những người nghèo không có cơm mà ăn, hiện tại ngay cả các cô nương gia cảnh bình thường cũng tới góp vui, Bao Thành bị một đám oanh oanh yến yến vây quanh ba ngày trời, thật sự hoa mắt choáng mặt. Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng bất đắc dĩ, cuối cùng dứt khoát không thuê tiểu nha hoàn, chỉ cần trù phòng đại nương, không cần nữ nhân khác!

Mấy vị ca ca hôm sau sẽ tới nơi, hai vị gia chủ vội vàng chọn hạ nhân, toàn bộ người Khai Phong phủ cũng xắn tay ra trận hỗ trợ thu dọn phòng ở.

Công Tôn phụ trách thu dọn thư phòng. Kỳ thật thư phòng trên cơ bản không có liên quan gì tới Triển Chiêu, toàn bộ đều là vật phẩm của Bạch Ngọc Đường. Hàng trăm độc bản xếp đầy trên giá sách, tranh chữ thư pháp treo kín tường, Công Tôn vừa giúp phân loại các bộ sách vừa yêu thích không muốn buông tay nước miếng chảy ròng ròng — rất muốn sở hữu!

Bên ngoài thư phòng là diễn võ trường, Bàng Thống nhàn rỗi không có việc gì cũng tới giúp một tay. Bàng tướng quân có lẽ cái khác không biết nhưng thu xếp diễn võ trường tuyệt đối thuận buồm xuôi gió, đem mảnh sân rộng trở thành một võ đài quân doanh thu nhỏ, nhìn nửa ngày chân tay ngứa ngáy, lại nhảy lên khai trương luyện thử một hồi…

Công Tôn từ trong thư phòng đi ra, trên tay cầm một quyển sách kích động nói: “Thương pháp truyền thừa của Cảnh Võ Công Lý Tĩnh trong truyền thuyết a!”

Bàng Thống tiếp nhận lật lật xem, thương pháp nhìn qua rất điêu luyện đáng tiếc không biết thật giả thế nào.

Công Tôn đắm chìm trong kích động: “Này tuyệt đối là của Đường triều đó! Ngươi luyện thử ta xem có được không!”

Có được không cái gì… nếu là người khác nói câu này, Bàng tướng quân khẳng định sẽ dùng 『 tam thương lục động 』 để xử hắn, nhưng nếu người nói là Công Tôn thì khác, mỗi khi ánh mắt Công Tôn kích động đều vô cùng ưa nhìn… Bàng tướng quân tiếp nhận thương pháp lật xem qua một lần, rồi dùng trường thương múa lại uy vũ sinh phong!

Triệu Trăn dẫn theo một nhóm ám vệ vô tình đi ngang qua: Bàng Thống không ai bì nổi cuối cùng cũng bị người thu phục, khắp chốn vui mừng a!

Là một người đáng tin cậy nhất trong đám, nhiệm vụ của Triệu Trăn vô cùng nặng nề đó là dẫn nhóm ám vệ đi sắm sửa bố trí khách phòng!

Toàn thể nhóm ám vệ xuất động, từ trong tiểu kim khố của Triệu Trăn chuyển đủ các loại đồ cổ ra coi như khẩn cấp bài trí. Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường không thiếu mấy thứ này chỉ là thời gian cấp bách không kịp chuẩn bị, đặc biệt là mấy thứ như song sa (màn che) tú bình (bình phong) giường màn đệm chăn, mấy đồ vải vóc linh tinh, kỹ thuật thêu thùa bên ngoài hình thức rất thô ráp, Triệu Trăn bỏ ra bốn mươi mấy đại hồng bao yêu cầu toàn thể tú nương (thợ thêu) trong cung trong một ngày một đêm gấp rút chế tạo ra.

Trong phương diện bố trí phòng ở Triệu Trăn rất có lòng, suy xét tới cả chỗ cho trẻ con chơi, nên kêu người chuẩn bị thêm mấy trò chơi dân gian, còn đưa cả mấy loại binh khí nhỏ đặc chế riêng cho bé mỗi khi luyện công đều đưa tới diễn võ trường. Đương nhiên những vật nào nặng đều giao cho Thừa Ảnh vận chuyển, Triệu Trăn kiêu ngạo khoa tay múa chân chỉ huy Thừa Ảnh chạy lên chạy xuống bay loạn khắp nhà. Thừa Ảnh cũng không tức giận, tốt tính tùy ý để Triệu Trăn ép buộc…

Những ám vệ khác vừa bận rộn không ngơi tay, vừa không dấu vết phòng bị Thừa Ảnh không để hắn kề cận Triệu Trăn trong vòng ba bước.

………………………

Bận rộn cả ngày, cả đám ai nấy đều mệt phờ người, đặc biệt là Triệu Trăn nhiệm vụ nặng nề nhất.

Tuy rằng chỉ có miệng Triệu Trăn hoạt động nhiều, toàn bộ những việc động tay động chân đều do ám vệ gánh vác, nhưng lao động trí óc cũng là lao động!

Triệu Trăn vừa ăn cơm vừa ngủ gà ngủ gật, thiếu chút nữa chọc cả đũa vào mũi, tiểu bao tử tinh lực tràn đầy khó được khi ỉu xìu đát, Triển Chiêu vẫn tốc độ như mọi ngày, tung hoành cả bàn mỹ thực gắp đồ ăn uy tiểu đồ đệ.

Ăn xong bữa chiều, Triển Chiêu theo thường lệ đưa Triệu Trăn hồi cung, Triệu Trăn ghé lên lưng Triển Chiêu ngủ vùi. Khi Triệu Trăn đã ngủ say thì không dễ dàng tỉnh lại, Phúc Tuyền chỉ huy nội thị cung nữ tắm rửa thay quần áo cho bé, trong cả quá trình Triệu Trăn đều ngủ không biết trời trăng gì, cho dù không ngủ cũng sẽ nhắm mắt giả bộ ngủ, đặc quyền giai cấp chính là được tùy hứng như thế đó!

Tháng này thời tiết vẫn còn rất lạnh, cách sưởi ấm trong phòng thời cổ đại chủ yếu dựa vào chậu than, ấm lô hoặc nước nóng… tẩm cung hoàng đế so với các nhà dân bình thường tốt hơn chút, được sử dụng Địa Long sưởi ấm! Triệu Trăn đã từng khờ dại nghĩ rằng 『 Địa long 』 có cái tên khí phách hiên ngang như thế, mùa đông đốt lên chắc rất ấm áp!

Triệu Trăn còn tưởng tượng Địa long cổ đại giống như máy sưởi thời hiện đại nhưng hiện thực tàn khốc một lần nữa tàn bạo đánh phủ đầu, cái gọi là Địa long chính là dưới sàn cung điện xây một đường hầm, đường hầm có cửa trên mặt đất, cung nhân ở bên ngoài liều mạng nhóm lửa, nhiệt khí thông qua đường hầm truyền vào trong phòng. Tẩm cung Triệu Trăn lớn như vậy, chút nhiệt khí ấy quả thật chỉ như muối bỏ biển.

Phúc Tuyền biết Triệu Trăn sợ lạnh, liền muốn bỏ thêm vài chậu than vào trong phòng.

Triệu Trăn nhanh chóng ngăn ông ấy lại — bỏ nhiều chậu than trong phòng kín không phải là phương thức để tự sát sao?!

Bởi vì trong phòng không ấm áp nên Triệu Trăn nằm ngủ vẫn thấy lạnh, xoay người dùng chăn bọn kín người như con nhộng. Chăn đệm của Triệu Trăn đều là loại bông thượng đẳng vừa thơm vừa ấm vừa mềm mại, Triệu Trăn rất nhanh rơi vào ấm áp ngủ khì, sau khi ngủ lại vô thức đạp chăn ra…

Thừa Ảnh bị xa lánh đuổi ra tận lớp ngoài cùng làm thủ vệ, rơi xuống, nghĩ muốn chỉnh lại chăn cho Triệu Trăn.

Bốn ám vệ khác thấy vậy cũng nhanh chóng vây lại, không để hắn tiếp cận Triệu Trăn.

Thừa Ảnh lúc trước thường xuyên làm loại chuyện này, có khi Triệu Trăn ban đêm ngủ lạnh còn biết gọi hắn tới làm ấm giường, hoặc là dứt khoát cùng nhau ngủ. Trải qua trường kì đấu tranh, Thừa Ảnh tổng kết ra ba phương pháp có thể khiến Triệu Trăn ngủ yên ổn không đấm đá lung tung: Thứ nhất say rượu bất tỉnh, thứ hai ngủ không kiên định, thứ ba ôm chặt lấy.

Từng là đội trưởng đội ám vệ, Thừa Ảnh trước nay làm loại chuyện này là thiên kinh địa nghĩa, nhóm ám vệ tuy rằng trong lòng ức chế chua xót nhưng Triệu Trăn tín nhiệm Thừa Ảnh, bọn họ làm thủ hạ không có lập trường gì để xen vào. Lần này Thừa Ảnh phạm tối kỵ, Triệu Trăn vừa không giết hắn vừa không đuổi đi, càng khiến nhóm ám vệ uống một bụng giấm chua. Nhưng nhóm ám vệ cũng không phải ngu dốt, mọi người ngoài mặt thống nhất xa lánh Thừa Ảnh, khiến cho đội trưởng ám vệ cũng phải uống một bình.

Triệu Trăn đang ngủ, tất cả mọi người đều không muốn đánh thức bé, Thừa Ảnh cùng ám vệ giằng co một lát, xoay người…

Khi cả đám đều cho rằng Thừa Ảnh đã từ bỏ, thì Thừa Ảnh đột nhiên gây khó dễ tựa như sét đánh mà điểm huyệt hai người đứng gần hắn nhất, lại hất văng ám vệ không kịp phòng vị đứng ở xa hắn, ám vệ còn lại thành công ngăn được hắn, không ngờ Thừa Ảnh căn bản không tiếp chiêu, cứng rắn né tránh một chưởng của ám vệ, dựa vào phản lực rơi xuống bên giường Triệu Trăn… lúc này bảy tám ám vệ nhất loạt nhảy xuống, nhưng khoảng cách giữa Thừa Ảnh và Triệu Trăn lại quá gần, bọn họ không dám manh động.

Thừa Ảnh đem ngón tay đặt trên môi, làm ra động tác giữ im lặng, sau đó mặt mày thản nhiên xốc chăn lên chui vào nằm, vươn tay kéo Triệu Trăn ôm chặt trong lòng, Triệu Trăn theo thói quen hướng tới nguồn nhiệt ấm áp dựa vào, cọ cọ tìm tư thế thoải mái vù vù ngủ say, không có bất cứ sự cảnh giác nào…

(/w) từ rất lâu trước kia, Triển Chiêu đã bất đắc dĩ nói một câu — “Đứa nhỏ này, đem nó đi bán nó cũng không biết.”

Sự thật chứng minh, dự ngôn của Ngự Miêu phi thường đoán trước tương lai!

………………….

Sáng sớm hôm sau, Triệu Trăn ghé vào trên người Thừa Ảnh cuối cùng cũng tỉnh lại, cảm giác cả người đều không tốt…

Ở bên giường, cả nhóm ám vệ cảnh giác đứng canh một đêm ánh mắt đều là ai oán, Thừa Ảnh ôm Triệu Trăn ngủ yên cả một đêm, thần thái bình tĩnh. Thừa Ảnh từ trên giường đứng dậy chỉnh sửa quần áo, thuận tay xoa xoa cái đầu ngốc mao rối tung của Triệu Trăn, vặn vẹo thắt lưng hoạt động gân cốt, thả người nhảy trở lại cương vị công tác…. (Jer: =)))) bạn Ảnh vừa phúc hắc vừa mặt dày =)) manh muốn chớt)

Triệu Trăn khóe miệng co giật: trong đầu hiện lên hình ảnh tra nam sau khi tận hứng một đêm tình liền tiêu sái rời đi, thật đáng đánh!

Triệu Trăn phi thường tin tưởng, Thừa Ảnh sở dĩ có thể kiêu ngạo như vậy là vì nhóm ám vệ hiện tại như rắn mất đầu, không ai có đủ bản lĩnh để đứng bên cạnh bé cũng không ai có thể quang minh chính đại thống lĩnh quần hùng. Kỳ thật phương pháp giải quyết rất đơn giản, chỉ cần bố trí một đội trưởng mới là được, nhưng Triệu Trăn không muốn làm như vậy, bé càng hi vọng nhóm ám vệ có thể thông qua cạnh tranh mức độ nhẹ để tự ứng cử vị trí đội trưởng.

Triệu Trăn thở dài: “Cho các ngươi một ngày nghỉ, tự chọn ra ba người được số đông ủng hộ để ứng cử vị trí đội trưởng.”

Nhóm ám vệ reo lên đồng ý, chỉ có chỗ Thừa Ảnh toát ra không ít hắc khí, tâm tình khó chịu có thể thấy rõ.

Nhóm ám vệ đẩy cửa ra, nhóm cung nữ đã sớm đứng đợi bên ngoài nối đuôi nhau đi vào, Phúc Tuyền giúp Triệu Trăn mặc long bào.

Triệu Trăn chú ý tới tinh thần Phúc Tuyền không tốt lắm, thần sắc cư nhiên có chút tiều tụy, Triệu Trăn lại nhìn mấy nội thị cung nữ khác, phát hiện ai nấy đều sắc mặt không tốt. Triệu Trăn nghi hoặc nói: “Mọi người sao lại ỉu xìu như thế? Tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì?”

Phúc Tuyền có chút do dự: “Tối qua ở đầm sen trồi lên một thi thể…”

“Phốc khụ khụ…” Triệu Trăn đang dùng hương trà súc miệng nghe vậy bị sặc ho khan liên hồi: “Ngươi nói gì?”

Phúc Tuyền thở dài: “Tối qua thị vệ tuần tra đi qua đầm sen, phát hiện dưới lớp băng có một khối thi thể, bọn thị vệ không dám quấy rầy Hoàng thượng nghỉ ngơi, nên chỉ báo cho thuộc hạ. Thuộc hạ đã sai người vớt lên, phát hiện là cung nữ giặt quần áo mới mất tích mấy ngày trước…”

Triệu Trăn nhíu mày: “Chết như thế nào, trượt chân xuống nước hay là bị mưu sát?”

“Chuyện này không rõ, chỉ là…”

Triệu Trăn nghi hoặc: “Chỉ là cái gì? Sao hôm nay ngươi nói chuyện lại ấp a ấp úng như vậy?”

Phúc Tuyền bất đắc dĩ nhìn Triệu Trăn: “Hoàng thượng, đầm sen một tháng trước đã bị thời tiết đóng băng, cho đến nay băng vẫn chưa tan. Hôm qua thuộc hạ sai người phá băng cả đêm, mới có thể vớt thi thể dưới lớp băng lên được, mặt băng bị đông lạnh cả tháng, cung nữ mới mất tích vài ngày sao có thể rơi xuống dưới được?”

Triệu Trăn lập tức phản ánh nói: “Nhất định là phương thức xuyên qua của nàng không đúng!”

Hết chương

Truyện Chữ Hay