Hôm nay là buổi lên triều cuối cùng trước kỳ nghỉ tết, văn võ bá quán đều có mặt đầy đủ, Triệu Trăn chưa kịp mở mắt đã bị Phúc Tuyền lôi dậy bắt trang điểm ăn mặc rực rỡ. Đeo mũ miện, mặc triều phục nặng mấy kg lận, lóng lánh hoàng kim giống như mới được thăng cấp! Vô luận là sắc màu nào giá trị đều leo lên một tầm cao mới!
Triệu Trăn lần đầu cảm thấy — long bào hằng ngày rất mộc mạc, khoác được trang phục lộng lẫy trên người mới thực sự là hảo hán!
Đỉnh đầu đội mũ miện nặng trịnh nên Triệu Trăn cứng cổ không dám động đậy, sợ chỉ cần nghiêng đầu một chút xíu thôi cũng khiến bé bị gãy cổ, trở thành vị xuẩn hoàng đế đầu tiên trong lịch sử bị mũ miện đè chết, cho dù có thể lưu danh sử sách cũng không muốn nổi bật như thế!
Mấy lớp áo long bào đã nặng lắm rồi, nhóm nội thị còn liều mạng đeo đủ mọi thứ lên thắt lưng bé, Triệu Trăn tìm vui trong đau khổ suy nghĩ — vạn nhất đeo mấy cái đó quá nặng khiến cái đai lưng bị tuột…lên triều bị rớt quần còn không bằng thà bị mũ miện đè chết!
Cuối cùng thu thập hoàn tất, Triệu Trăn thực gian nan đứng lên, nâng được chân, nháy mắt mất cân bằng, nếu không phải Thừa Ảnh tay mắt lanh lẹ tiếp được bé, Triệu Trăn nhất định sẽ té lăn ngã đâm đầu xuống đất. Triệu Trăn cảm thấy mình như đang cõng một cái mai rùa, không, ngay cả một con rùa cũng không bằng!
Con rùa còn có thể dùng tứ chi để bước đi, bé lại chỉ có thể dùng hai chân đứng thẳng mà bước, còn phải ra vẻ phong phạm đế vương uy nghi!
Uy nghi muội ngươi! Ngày hôm nay quả thực không cách nào trải qua! (╯‵□′)╯︵┻━┻
Trên triều, bách quan đồng tâm hiệp lực ca tụng công đức, Triệu Trăn tuy rằng đầu rất nặng nhưng vẫn phối hợp lộ ra nụ cười ngây ngô.
Vì đáp lại sự yêu thích của quảng đại triều thần đối với mình, Triệu Trăn tung ra kỹ năng miệng ngọt sáng lấp lánh, ca ngợi công đức của triều thần một phen, chắt lọc tinh hoa mà khen ngợi tung hê, song phương đồng lòng đoàn kết thổi phồng lẫn nhau, sau khi ai nấy đều cảm thấy mỹ mãn liền mỹ tư tư trở về nhà tìm gia quyến.
Buổi tối là đại yến quần thần, thuận tiện chiêu đãi các sứ thần từ xa mà tới, cảnh tượng tranh đấu gay gắt tiểu lý tàng đao có thể tượng tượng ra được.
Triệu Trăn kiếp trước không thích tham gia yến hội, kiếp này đã thăng cấp từ 『 không thích 』 lên thành 『 cực kỳ chán ghét 』 đồ ăn trong yến hội đều là đồ nguội lạnh ngắt trình bày tinh mỹ, đồ uống là nước lạnh ngụy trang thành rượu, ca múa không thú vị, trừ hí khúc ra thì chính là ca múa, y y nha nha ngay cả tiết mục cuối năm so ra còn kém hơn.
Thừa dịp buổi chiều có khoảng thời gian rảnh rỗi, Triệu Trăn thay quần áo đi dạo phố, thuận tiện mua cái gì đó tặng cho Thái Hậu ~
Tống triều là một triều đại chú trọng thừa tiền khải hậu (thừa kế sự nghiệp tổ tiên, đời sau tiếp tục kế nghiệp phát triển), nên người Tống triều đối với các ngày lễ nhiệt tình không gì sánh kịp, rất nhiều tập tục vẫn còn tồn tại ở hiện đại đều là kế tục từ thời Tống triều. Cho dù ngày mai mới là ngày tết nhưng trên đường khắp nơi đều đỏ rực, náo nhiệt vô cùng, tiếng pháo nổ râm ran, cảnh tượng nhất phái thịnh thế thái bình.
Triệu Trăn đi ở trên đường cảm khái vạn lần.
Một quốc gia ở trước mắt ngươi phát triển ngày càng tốt, loại cảm giác tự hào này, bất luận ngôn ngữ nào cũng không thể hình dung!
Lúc này, phía sau đột nhiên vươn ra hai cánh tay, đem Triệu Trăn đang ngẩn người bế lên. Triệu Trăn không hề thất kinh, bởi vì cảm giác hai cánh tay này rất quen thuộc. Triển Chiêu cố ý đe dọa cười nói: “Sao ngươi một chút phòng bị cũng không có vậy? vạn nhất ta là kẻ xấu thì làm sao?”
Triệu Trăn mặc quá nhiều, gian nan giơ tay lên ôm tay Triển Chiêu cọ a cọ: “Sư ~ phụ ~”
Triển Chiêu cười đến vui vẻ, chỉ chỉ tửu lâu đối diện: “Ta và Tiểu Bạch ngồi ở nhã gian đối diện, vừa quay ra liền thấy ngươi, bây giờ trên đường đều bày bán hàng hóa không thú vị, buổi tối dẫn ngươi đi chơi, có bắn pháo hoa, có đấu văn đấu võ đoạt hoa đăng, thú vị vô cùng.”
Triệu Trăn đã thấy Bạch Ngọc Đường ngồi cạnh cửa sổ nhã gian, cao hứng vẫy vẫy móng vuốt, vẫy một nửa liền ngây ngẩn cả người.
Triệu Trăn chọc chọc Triển Chiêu: “Sư phụ, có thối lưu manh tới đùa giỡn Bạch đại ca!”
Triển Chiêu không quan trọng nói: “Lưu manh nào chán sống?” khi Triển Chiêu ngẩng đầu, thấy một nam nhân ngoại tộc thân hình cao lớn ngồi xuống vị trí vừa rồi của mình, vươn tay định nắm cằm Bạch Ngọc Đường…
Triệu Trăn được Triển Chiêu bế, chỉ nghe “răng rắc” hai tiếng giòn tan, dây thần kinh lý trí đứt đoạn, hoan hoan hỉ hỉ Triểu Miêu Miêu nháy mắt hắc hóa!
Đằng đằng sát khí Triển Chiêu bế Triệu Trăn lên nhã gian, cửa nhã gian đột nhiên bị hất tung ra, hai tên hán tử cao to bay ra ngoài, gắt gao ôm chặt nhau từ trên cầu thang lăn tròn xuống, sau đó một tên đồng bọn khác cũng bị ném ra, không phát ra một tiếng kêu rên liền trực tiếp choáng ngất…
Triển Chiêu và Triệu Trăn đồng thời nhếch miệng — ai nha nha, có vẻ rất đau!
Triển Chiêu bế Triệu Trăn đi tới cửa nhã gian, không lưu ý lại có một tráng hán bay vèo ra, Triển Chiêu không né kịp một cước tinh chuẩn đá trúng hất sang một bên! Tráng hán thứ tư rơi xuống cùng chỗ với ba tên đồng bọn vừa rồi, Triệu Trăn xác định chính mình nghe thấy hai tiếng “rắc rắc” lần này bị đứt không phải dây thần kinh mà là sống lưng.
Thừa Ảnh một mực yên lặng đi theo đằng sau nói: “Là người Tây Hạ, người vừa rồi là Lý Nguyên Hạo.”
“Làm sao đây?” Triển Chiêu nhìn Triệu Trăn. Lý Nguyên Hạo mang thân phận sứ thần, xử lý không tốt khả năng sẽ dẫn tới chiến tranh hai nước.
Triệu Trăn nghĩ nghĩ: “Hai ta tránh đi, để Bạch đại ca giáo huấn chúng là được.” Triệu Trăn là hoàng đế, Triển Chiêu là đế sư, bản thân hai người đã thể hiện rõ ràng lập trường của mình, không ra mặt mới là tốt nhất. Ngược lại Bạch Ngọc Đường là người giang hồ, lại không biết Lý Nguyên Hạo, đánh hắn một trận cũng không sao.
Triển Chiêu có chút lo lắng: “Tiểu Bạch sẽ không bị ghi hận chứ?”
Triển Chiêu cười vui vẻ: “Yên tâm đi, Lý Nguyên Hạo rất nhanh ốc còn không mang nổi mình ốc.”
Tây Hạ khai quốc hoàng đế Lý Nguyên Hạo tương lai không ai bì nổi hiện tại chỉ là một tên mãng phu không biết trời cao đất rộng, công cao chấn chủ bị Tây Hạ hoàng đế kiêng kị. Triệu Trăn đã sớm biết mục đích chuyến đi này của Lý Nguyên Hạo, lúc trước hắn bạo gian cúc hoa của Đại Liêu hoàng tử Gia Luật Lan như vậy chẳng khác nào bạo gian toàn bộ cúc hoa Đại Liêu!
Hiện tại Tây Hạ bốn bề thọ địch, bị Liêu, Triều Tiên, Đảng Hạng, Hồi Hột tộc mấy cừu gia vây kín tứ phía chờ thời cơ một đám xông lên bạo đạp. Lý Nguyên Hạo lần này đi sứ Đại Tống, chính là muốn kết liên minh với Tống triều giương cờ kháng Liêu, muốn mượn binh, mượn lương (thực), mượn đường của Đại Tống, giảm bớt thế cục căng thẳng của bổn quốc.
Dựa theo sách lược xưa nay của Đại Tống, vô cùng có khả năng sẽ đáp ứng Tây Hạ. Nhưng từ sau khi Triệu Trăn đăng cơ, toàn bộ Đại Tống giống như ăn phải thuốc nổ, thái độ đối ngoại càng ngày càng cứng rắn, động một cái liền tạc mao, Tây Hạ hoàng thật sự không đoán được thái độ của Triệu Trăn, đành phải cử thái tử Lý Nguyên Hạo xuất mã tới làm thuyết khách.
Lý Nguyên Hạo muốn tính kế Triệu Trăn, Triệu Trăn cũng đang tính kế hắn đâu~
Khai quốc hoàng đế cái khỉ gì, thực khó nghe, ai bảo ngươi không hảo hảo ở Tây Hạ mà đợi, nhất định phải chạy tới Đại Tống tìm chết.
Triển Chiêu không bao giờ xen vào chuyện loạn thất bát tao trong triều đình, một khi Triệu Trăn nói có thể đánh, vậy phải hung hăng đánh gãy răng hắn luôn!
Triển Chiêu bế Triệu Trăn trốn vào phòng cách vách, gõ gõ vài cái lên tường.
Bạch Ngọc Đường sớm nghe thấy động tĩnh của Triệu Trăn và Triển Chiêu, không thấy hai người họ tiến vào nhã gian, ngược lại chạy tới nhã gian bên cạnh gõ tường, lập tức minh bạch — đây là ý bảo hắn không cần cố kỵ thân phận Lý Nguyên Hạo, cứ đánh cho thỏa thì thôi!
Lý Nguyên Hạo mấy ngày nay bị nhóm ám vệ ác chỉnh tới bến, mỗi ngày đều mất ăn mất ngủ, uống miếng nước cũng bị tắc răng, làm việc gì cũng không vừa ý, ngay cả việc tìm nữ nhân phát tiết cũng tìm không thấy. Trời mới biết Đại Tống có quy củ chó má gì, thanh lâu cư nhiên không tiếp đãi ngoại tộc? Con bà nó! Lý Nguyên Hạo nghẹn hai ngày thật sự không nhịn được nữa, với thân phận sứ thần của hắn, đi trên đường cường đoạt vài dân nữ, tiểu hoàng đế cũng không dám làm thịt hắn, ai ngờ lại nhìn thấy Bạch Ngọc Đường ngồi bên cửa sổ…
Cửa sổ có giai nhân, tuyệt thế mà độc tọa (ngồi một mình), bước chân đều nhũn mền, cố tình lưng eo nhức mỏi, quản hắn là nam hay nữ, lão tử ngủ rồi hãy nói!
Lý Nguyên Hạo thuộc phái hành động! Lập tức dẫn người vây quanh tửu lâu, đuổi hết khách nhân, chưởng quầy cùng tiểu nhị ra ngoài!
Bạch Ngọc Đường cũng không phải dạng tốt tính, cố tình Lý Nguyên Hạo vừa xông vào phòng liền phun ra thân phận, còn khoác lác không biết ngượng mồm mà muốn “thu” hắn?
Bạch Ngọc Đường tức khí nở nụ cười, đương nhiên là cười lạnh.
Niệm tình Lý Nguyên Hạo là sứ thần của Tây Hạ, Bạch Ngọc Đường không muốn sự tình nháo đại.
Nếu lập tức làm thịt Lý Nguyên Hạo, chính mính thống khoái, thế nhưng Khai Phong phủ tất yếu phải phá án, Triệu Trăn tất yếu phải cấp công đạo cho Tây Hạ, ngay cả Triển Chiêu cũng sẽ bởi vậy mà khó xử. Cho nên Bạch Ngọc Đường chỉ giáo huấn mấy tên thuộc hạ không có mắt, để Lý Nguyên Hạo biết khó mà lui.
Bây giờ chưa thể làm thịt hắn, chờ tới khi hắn trở về Tây Hạ rồi, bỏ ra chút thời gian tới hoàng cung Tây Hạ một chuyến, giơ tay chém xuống sạch sẽ lưu loát triệt để diệt trừ cái tên nhân tra rồi biến mất vô tung là xong!
Nghe được ám chỉ của Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường xách đao bình tĩnh đứng dậy.
Lý Nguyên Hạo trong lòng lửa nóng, tiến lên một bước nói: “Lấy đao của ta tới, để ta tiếp tiểu mỹ nhân!”
Thủ hạ của Lý Nguyên Hạo đứng chung quanh, Bạch Ngọc Đường tay trái cầm ngang sống đao, Lý Nguyên Hạo nghi hoặc nói: “Sao ngươi không rút đao?”
Bạch Ngọc Đường mặt không biểu tình nói: “Ta sợ…”
Lý Nguyên Hạo cười to thành tiếng, nhóm chó săn cùng cười to vang vọng khắp tửu lâu, Lý Nguyên Hao đùa giỡn nói: “Yên tâm đi tiểu mỹ nhân, ta rất luyến tiếc tổn thương ngươi, khi nào thượng giường ngươi liền biết ta tốt thế nào?!” Lý Nguyên Hạo cười đến kiêu ngạo, đột nhiên trước mắt tối xầm, cái mũi đau nhức!!
“A!!!!” Lý Nguyên Hạo máu mũi tuôn ra như suối, ngồi xổm xuống bịt mũi kêu rên.
Lúc này, lại nghe Bạch Ngọc Đường diện vô biểu tình nói tiếp: “Ta sợ không khống chế tốt lực đạo mà đánh chết ngươi!”
╮(╯▽╰)╭
Trong khi Bạch Ngọc Đường đơn phương quần ẩu, quanh quẩn trong tửu lâu thường xuyên vang lên những tiếng kêu la thảm thiết rất có tiết tấu.
Triển Chiêu, Triệu Trăn và Thừa Ảnh ngồi xổm góc tường, đồng thời cầu nguyện thay cho đám người Tây Hạ cách vách — duy trì hơi tàn, đừng có tắt thở!
Chưởng quầy lúc nãy bị đám người Lý Nguyên Hạ đuổi đi đã gọi nha dịch Khai Phong phủ tới, Triển Chiêu hỏi Triệu Trăn: “Kế tiếp phải làm sao?”
Triệu Trăn híp mắt nói: “Trước cứ bắt toàn bộ bọn họ giam lại trong Khai Phong phủ, phải gióng trống khua chiêng mà bắt, nhưng không vội thẩm vấn.”
Lại nói với Thừa Ảnh: “Phái người tung tin khắp thành, nói Lý Nguyên Hạo đùa giỡn đàng hoàng nữ tử tại tửu lâu, bị Khai Phong phủ bắt đi, tin tức nhất định phải được truyền tới tai các nhóm sứ thần khác, đặc biệt là Gia Luật Lan!”
Hai người chia nhau làm việc, Triệu Trăn sờ cằm cười gian ba tiếng: “Hừ, khai quốc hoàng đế à!”
Bàng Thống bị Triệu Trăn phái đi xử lý chuyện họa Phật, hai ngày trước vừa trở về Khai Phong phủ.
Lần này cha con Bàng Cát Bàng Thống đồng hành cùng đi, tuy không nói với nhau mấy câu nhưng quan hệ ngược lại đã được cải thiện căn bản! Hoặc là nói Bàng Cát đơn phương nhận mệnh, nhi tử tuy rằng coi lão như đống phân, chung quy cũng không phải cứt chó, cũng không tính đoán thanh trừ đống phân này…
Một khi đã chấp nhận sự thiết lập này, Bàng Cát cảm thấy mình cũng có thể manh manh đát.
Bàng Cát sau khi nhận mệnh liền buông tha việc mỗi ngày tới cửa tìm nhi tử câu thông tình cảm, còn Bàng Thống sắp bị lão phiền chết!
Bàng Thống tuy rằng không để ý ánh mắt thế tục nhưng tội giết cha ác danh quá lớn, cho dù thấy phiền cũng không thể làm thịt Bàng Cát.
Bàng Thống nghĩ nghĩ, binh pháp có ghi: ba mươi sáu kế tẩu vi thượng sách, chọc không nổi vậy còn không biết mà chạy trốn sao?
Thế là Phi Tinh tướng quân thu thập chăn màn xong xuôi đâu đó, chuyển tới Khai Phong phủ tìm Công Tôn tá túc!
Công Tôn bất đắc dĩ: “Phủ tướng quân lớn như vậy mà không chứa được ngươi à? Muốn tá túc ở đâu chả được, việc gì phải tới Khai Phong phủ?”
Bàng Thống thản nhiên nói: “Bàng Cát không dám tới Khai Phong phủ!”
Hai người giao tình chung quy cũng không tệ, Công Tôn đành thỏa hiệp: “Muốn tá túc cũng được, cách vách phòng ta vẫn còn trống, ngươi định ở bao lâu?”
Bàng Thống thập phần lưu manh nói: “Tới khi Bàng Cát không tới phiền ta nữa.”
Công Tôn: “…”
Là tổng trướng phòng Khai Phong phủ, Công Tôn tiên sinh thập phần buồn rầu, Khai Phong phủ phải tiếp đón vị tiểu hoàng đế Triệu Trăn thường xuyên tới ăn cơm không trả tiền rồi, may mắn sức ăn của Triệu Trăn không lớn, chẳng lẽ giờ còn phải chứa thêm một vị tướng quân một bữa ăn mười thùng cơm nữa sao?
Suy xét tới lượng cơm hàng ngày của Bàng Thống, cần nghiêm túc xem xét có nên vô thanh vô tức giết chết Bàng Cát hay không?
Hết chương