Cuối năm là thời điểm rối ren nhất trong năm.
Trong năm vừa qua xảy ra bao nhiêu chuyện, Tiên Đế băng hà, Tân Đế đăng cơ, Tương Dương vương chết bệnh, biên cương rung chuyển bất an, trong triều ngoài triều cũng không quá yên ổn. Tuy nói là bận rộn nhiều việc nhưng Triệu Trăn ngược lại không chút vội vã, mỗi ngày lần lượt thượng triều hạ triều, chậm rãi xử lý sự vụ, ăn được ngủ được không chút phiền não.
Bởi vì đây là năm đầu tiên Triệu Trăn đăng cơ, các nước lân bang đều sôi nổi cử sứ thần vào kinh tìm hiểu.
Vì muốn hiểu rõ văn võ bá quan, mỗi sáng Triệu Trăn đều tăng thêm cho mình một đường khóa (buổi học), nội dung chương trình học là tùy ý, người chủ giảng cũng tùy chọn. Mỗi ngày sau khi hạ triều Triệu Trăn sẽ điểm danh một vị quan viên nào đấy tùy giá (đi theo), Triệu Trăn hỏi, quan viên hồi đáp, nội dung hỏi đều là nhưng chuyện nằm trong quyền hạn của người đó. Tuy rằng Triệu Trăn cũng không có ý định gây khó dễ nhưng mấy tên sâu mọt ăn không ngồi rồi vẫn bị bé bắt được, thay vào đó đề bạt vài vị năng thần thực học.
Chủ giảng hôm nay chính là Tri Xu Mật viện sự Liễu Văn Uyên. (Xu mật viện: là hội đồng cố vấn cho hoàng đế)
Dựa theo yêu cầu của Triệu Trăn, Liễu tri sự nói cho bé biết các phong tục tập quán tại các quốc gia vùng biên cảnh, chính sách đối ngoại, binh lực cường nhược cùng với một chút bí văn bát quái!
Triệu Trăn ngạc nhiên nói: “Cho nên, Liêu hoàng (hoàng đế nước Liêu) Gia Luật Long cưỡng ép nữ nhân của Tây Hạ hoàng Lý Đức Minh, Lý Đức Minh đánh không lại Gia Luật Long nên phái thái tử Lý Nguyên Hạo đi khi dễ Thổ Phiên, Triều Tiên cùng Hồi Hột tộc. Triều Tiên hoàng dâng tặng Lam công chúa, Lý Nguyên Hạo bất vi sở động, Liêu hoàng tử Gia Luật Lan dẫn binh tới cứu, bị Lý Nguyên Hạo đánh bại sau đó… bạo cúc hoa?!!” (Jeremy: Lại phát hiện thêm cặp đầy hint là thái tử Lý Nguyên Hạo và hoàng tử Gia Luật Lan =))))) còn là loại ân oán tình cừu, ngược thân ngược tâm, cường cường, BE =))))
Liễu tri sự ho khan hai tiếng lúng túng nói: “Tây Hạ và Liêu quốc bởi vậy mà bằng mặt không bằng lòng, lần này Lý Nguyên Hạo và Gia Luật Lan đều nhậm chức sứ thần để tới đây, Hoàng thượng có thể lợi dụng việc này.” Hắn chỉ có thể đem tình hình thực tế hội báo cho Hoàng thượng, cụ thể lợi dụng thế nào còn phải xem Hoàng thượng tự do phát huy.
Triệu Trăn nhíu mày nói: “Trẫm có chút nghi hoặc…”
Liễu tri sự lập tức chấn hưng tinh thần, nghiêm mặt nói: “Hoàng thượng mời nói.”
“Bộ Lam công chúa của Triều Tiên rất khó coi sao?”
Tri sự sửng sốt: “Sao Hoàng thượng lại nói như vậy?”
Triệu Trăn cảm thán: “Lý Nguyên Hạo thà ngủ với Gia Luật hoàng tử chứ không chịu ngủ với nàng, điều này không phải chứng tỏ bộ dạng cô nương đó có vấn đề à?!”
Vì sao Hoàng thượng lại chú ý tới những chi tiết không liên quan như vậy chứ? Liễu tri sự hàm súc nói: “Có hai loại tin đồn, thứ nhất thân phận Lam công chúa tôn quý dung mạo như thiên tiên, đám phàm nhân không ai dám khinh nhờn; thứ hai là Lam công chúa thô bạo ngang ngược, dung mạo xấu xí, hơn hai mươi còn chưa gả được cho người ta là vì không có ai dám cưới…”
Hóa ra là như vậy!
Lòng hiếu kỳ của Triệu Trăn được giải đáp thỏa mãn, đối với thái độ công tác của Liễu Văn Uyên hoàn toàn hài lòng, từ trên bàn cầm hai quả táo đưa cho hắn nói: “Liễu đại nhân vất vả, hai quả táo này cầm ăn trên đường.” vì Hoàng thượng giải ưu là công tác bản chức, ban thưởng kim ngân không ổn, lễ khinh tình ý trọng.
Liễu Văn Uyên cung kính tiếp nhận hai quả táo, tạ ơn rời đi.
Cả triều văn võ đều biết, Hoàng thượng thích ăn mấy đồ lặt vặt, mỗi lần quan viên nào tiến cung tùy giá, đều có thể may mắn được ăn ngon. Có khi là lá trà, có khi là hoa quả, có khi là điểm tâm, thậm chí là ngự thiện, hoặc những món ăn vặt Hoàng thượng chưa từng ăn qua đều được dùng để ban thưởng, ngươi cũng không thể không biết xấu hổ mà nói với Hoàng thượng đã từng thấy món đó!
Tiễn bước Liễu Văn Uyên, Triệu Trăn bắt đầu phê tấu sớ.
Càng gần cuối năm, tấu sớ ca tụng công đức càng nhiều, có một số quan viên nhậm chức ở xa Khai Phong, một năm rưỡi cũng không quay về được một chuyến, bình thường cũng không có tình huống gì để hội báo, chỉ có thể định kỳ ca tụng công đức một chút, tạo cảm giác tồn tại trước mặt Hoàng thượng. Đây cũng là quy tắc đầu tiên trong chốn quan trường, Triệu Trăn có thể khống chế lại không thể cấm chỉ hoàn toàn, đành phải khổ ha ha vung bút lông nhất nhất đáp lại.Buổi chiều phải tập võ, Triển Chiêu đúng giờ tiến cung, đừng thấy Triển Chiêu bình thường sủng Triệu Trăn mà lầm, đến khi dạy võ lại vô cùng nghiêm khắc.
Triệu Trăn bên mình tùy thời vây quanh một đám ám vệ, khiến học võ không phải vì ngăn địch mà là vì thời thời khắc khắc phải bảo trụ được tính mạng mình. Sau khi luyện công cơ bản xong, Triển Chiêu dạy hắn học khinh công cùng thân pháp, khinh công Yến Tử phi của Triển Chiêu là độc bộ thiên hạ, đáng tiếc môn võ này yêu cầu đối với thân thể rất cao, Triệu Trăn không thích hợp học.
May mà Triển Chiêu đã từng xem qua các bí tịch võ công trong Tàng Kinh Các, sau một thời gian minh tư khổ tưởng đã chọn ra một môn khinh công thích hợp nhất với Triệu Trăn — Đạp Tuyết Vô Ngân.
Yến Tử Phi đặc điểm thân thể phải nhẹ như yến, Đạp Tuyết Vô Ngân đặc điểm bước đi như bay, nói trắng ra chính là Chạy! Rất! Nhanh!
Triệu Trăn phồng miệng tỏ vẻ: Kỹ năng này tuyệt không huyễn khốc!
Triển Chiêu bất đắc dĩ, thể hiện Đạp Tuyết Vô Ngân làm mẫu cho bé. Triển Chiêu không có động tác chuẩn bị đặc biệt gì, chỉ vô cùng đơn giản nhấc chân bước một bước, Triệu Trăn theo bản năng dụi dụi mắt — cư nhiên nhìn thấy bóng chồng bóng! Còn chưa đợi Triệu Trăn kịp kinh ngạc xong, Triển Chiêu đã bước từng bước dần đi xa, thân thể di động còn lưu lại một ảo ảnh nhợt nhạt, một bước đi cũng phải dài tới bốn năm bước chạy bình thường, quả thực chính là bước đi ngàn dặm trong gang tấc như tiểu thuyết thường miêu tả!
Triệu Trăn nhặt cái cằm rơi trên mặt đất, tựa như Super Mario ăn nhiều kim tệ, lấp la lấp lánh ~
Triển Chiêu chậm rì rì đi trở về, nhận được ánh mắt sùng bái lấp lánh kim quang của đồ đệ, cảm giác vô cùng tốt ~
Triệu Trăn lập tức vuốt mông ngựa nói: “Sư phụ thực huyễn khốc! Ta phải luyện bao lâu mới luyện thành như vậy?!”
Triển Chiêu gãi gãi mũi: “Ách… nếu có chí nhất định thành, ngươi luyện tới tầm tuổi như ta chắc cũng không sai biệt lắm.”
Một người chạy trên nền tuyết, dấu chân khẳng định so với việc hắn dẫm từng bước trên tuyết sẽ nông hơn, Đạp Tuyết Vô Ngân bất đồng với khinh công bình thường, nó lấy chậm chế mau, càng chậm càng lợi hại, chậm đến mức tận cùng chính là nhàn đình tín bộ (lững thững sân vắng). Sở dĩ Triển Chiêu nói môn này càng hợp với Triệu Trăn là vì Đạp Tuyết Vô Ngân hiệu quả nhanh, lúc mới nhập môn tốc độ nhanh nhất, nhưng càng về sau càng lĩnh ngộ được tinh túy của ‘Chậm’, mỗi tầng luyện thành tốc độ sẽ càng ‘chậm’…
Triển Chiêu là võ học kỳ tài, cho dù chưa từng luyện qua Đạp Tuyết Vô Ngân nhưng cũng có thể lập tức bắt được cái tinh túy ở trong đó.
Triệu Trăn kém hơn hắn nhiều, nếu muốn luyện được tới trình độ vừa rồi, ít nhất cũng phải chăm chỉ khổ luyện hai mươi mấy năm.
Triệu Trăn sớm đã chuẩn bị tâm lý, cũng không cảm thấy quá nhiều mất mát: “Khi nào thì bắt đầu?”
Triển Chiêu lấy ra một quyển thư tịch: “Đây là miêu tả dựa theo ký ức của ta, ngươi cầm học thuộc trước đi đã.”
Triệu Trăn tiếp nhận thư tịch: “Sư phụ, liệu ngươi có nhớ nhầm chỗ nào không? Vạn nhất luyện sai có bị tẩu hỏa nhập ma không?” vừa dứt lời liền bị Triển Chiêu cốc cho một cái, Triểu Miêu Miêu cả giận nói: “Từ nhỏ tới lớn ta đã xem biết bao võ lâm bí tịch không tới một ngàn cũng phải tám trăm, chưa từng nhớ sai một chữ!”
Triệu Trăn xoa xoa đầu: “Các ngươi đều là nghiệp giới tinh anh, đáng thương ta lại bình thường như thế, mỗi khi bị đả kích thương tích đầy mình.”
Triển Chiêu cười an ủi bé: “Mỗi nghề có phương pháp riêng của nó, ngươi như thế này mới tốt. Công Tôn tiên sinh xem qua sách là thuộc, nhưng ngươi dạy hắn chiêu thức võ công, không quá ba chiêu khẳng định quên không còn một mảnh. Bao đại nhân nhớ rõ mấy vạn án kiện trong toàn quốc, ta dạy hắn đánh Thái Cực Quyền tập thể dục, chỉ mấy động tác mà luyện hơn nửa năm mới thuộc. Bạch đại ca của ngươi cũng thuộc dạng gặp qua không thể quên, học văn học võ gì cũng đều nhanh, nhưng hắn lại thông minh quá mức…”
Triệu Trăn nghiêng đầu nghi hoặc: “Thông minh còn không tốt?”
Triển Chiêu xoa xoa đầu Triệu Trăn: “Chờ ngươi lớn lên sẽ hiểu.”
Triệu Trăn mặt bánh bao thành 囧 : ta mới không phải tiểu hài tử! — vì tránh cho mình lộ ra càng ấu trĩ, Triệu Trăn không dám nói ra mấy lời này.
Triển Chiêu nhìn nhìn sắc trời: “Thời gian cũng không sai biệt lắm, tới Khai Phong phủ dùng bữa tối không?”
Triệu Trăn vươn tay muốn ôm một cái: “Dùng khinh công mang ta bay cao một chút có được không ~”
Triển Chiêu cười càng dễ nhìn: “Được nha, bay cao thế nào cũng được nha.”
Tuy rằng còn chưa qua năm mới nhưng trên khắp các con đường trong Khai Phong đã có khí tức của ‘Năm Mới’.
Tiểu thương đẩy xe treo đầy tranh tết vui vẻ; bên đường khách nhân mua tranh chữ giúp thư sinh một chút tiền tài; các cô nương thường xuyên ra vào bố trang (cửa hàng quần áo), tú phường (hiệu thêu), lầu trang sức; nơi nơi đều thấy người lớn trẻ nhỏ mua sắm đồ tết, tiếng cò kè mặc cả ồn ào khắp chợ, không đạt mục đích không bỏ qua.
Khác với Triệu Trăn và Triển Chiêu thích vô giúp vui, Bạch Ngọc Đường không thích cảm giác chen lấn, mỗi lần ra ngoài đều chọn đoạn đường ít người.
(- -) chỉ tiếc hôm nay không được.
Bạch Ngọc Đường muốn tới Lâm Giang Lâu lấy một bầu rượu, nhất định phải đi ngang quan đoạn đường phồn hoa nhất Khai Phong.
Nguyên nhân là thế này — Giờ ngọ hôm nay Triển Chiêu nhận được lời nhắn của Lý Giai Hào, nói đoạt được một vò rượu ngon từ trong tay rượu thánh, lưu lại cho Triển Chiêu một bình, nói hắn có thời gian thì tới lấy. Buổi chiều Triển Chiêu phải vào cung dạy võ, Bạch Ngọc Đường thuận thế tiếp nhận việc này, nên mới có một màn này xảy ra.
Bạch Ngọc Đường đứng giữa giao lộ thở dài, đột nhiên phía sau một cỗ lực mạnh va chạm tới, Bạch Ngọc Đường theo bản năng muốn né tránh. Chỉ thấy một tiểu khất cái bẩn hề hề té ngã trên mặt đất, tay ôm bụng, miệng lớn tiếng khóc hô: “Ai u! đau chết mất! đánh người a! Giết người a! Mau tới cứu mạng!”
Nơi này là khu náo nhiệt, tiết khất cái gân cổ họng kêu gào, rất nhanh quần chúng xung quanh đều tới vây xem.
Bạch Ngọc Đường đi tới đâu đều luôn đoạt mất sự tồn tại của người khác, dân chúng vây xem một mực đều chỉ nhìn thấy hắn.
— chậc chậc, tên côn đồ không có mắt từ đâu đến, ăn gan hùng mật gấu rồi hay sao mà ngay cả Bạch Ngũ gia cũng dám lừa?
Đại nương bán bánh nướng hảo tâm khuyên nhủ: “Mau đứng dậy đi, đại nương cho ngươi cái bánh ăn nè.”
Tiểu khất cái thấy mọi người không tin hắn, lại bắt đầu ai u ai u kêu cha gọi mẹ, một phen nước mắt nước mũi thảm hề hề.
Bạch Ngọc Đường thực bất đắc dĩ, hiện tại cuối cùng cũng hiểu được cái gì là [người mới tới] trong lời Công Tôn nói, loại tâm tình này thực vi diệu.
Khất cái thường trú trong Khai Phong phủ không một ai không biết Triển Chiêu, ngay cả Bạch Ngọc Đường thường xuyên ra vào có đôi có cặp với Triển Chiêu cũng sớm được liệt vào danh sách 『 nhân vật nguy hiểm tuyệt đối không thể chọc vào 』 tiểu khất cái này dám đi lên lừa hắn, vừa nhìn là biết chưa tới thành Biện Kinh không bao lâu.
Đám người vây xem thấy không có gì thú vị cũng dần tản đi ai vào việc người nấy, Bạch Ngọc Đường mua vài cái bánh nướng đưa cho tiểu khất cái, tiểu khất cái lúc đầu còn hung tợn trừng mắt với Bạch Ngọc Đường, sau này thật sự đói quá không nhịn được, một phen đoạt cái bánh liều mạng nhét vào miệng! Bạch Ngọc Đường thấy hắn nghẹn tới trợn trắng mắt, lại mua thêm một chén đậu hũ đặt trước mặt hắn. Tiểu khất cái cuối cùng buông lỏng đề phòng, cúi đầu vùi mình khổ ăn, xem ra là đói tới hoa mắt rồi.
Bạch Ngọc Đường nói: “Muốn kiếm tiền có thể tới ngõ nghèo để tìm việc, đại hài tử như ngươi có thể ở tạm trong viện phúc lợi.”
Ngõ nghèo là chỗ an thân mà Triệu Trăn tự bỏ tiền túi ra xây dựng dành cho những người nghèo không có nhà cửa hoặc khất cái tới lưu trú, thậm chí còn giới thiệu cho bọn họ những công việc trong khả năng làm được. Viện phúc lợi sẽ thu lưu những người già trẻ nhỏ không nơi nương tựa, mỗi ngày đều phát cơm trưa miễn phí, chỉ cần chăm chỉ làm việc, buổi tối có thể ở trong đó, tuy rằng nhiều người chen lấn trong một phòng nhưng so với cảnh màn trời chiếu đất vẫn tốt hơn nhiều.
Bạch Ngọc Đường đã tới xem qua một lần, cũng muốn bỏ tiền ra giúp đỡ, hắn từng hỏi Triệu Trăn vì sao không mở rộng 『 ngõ nghèo 』 ra, tốt nhất mỗi nơi trong toàn quốc đều xây một cái.
Triệu Trăn lại lắc đầu: “Vẫn chưa phải lúc. Nếu không phải do ta theo dõi sít sao việc xây dựng ngõ nghèo thì đám tham quan đã sớm từng tầng lột da ăn bớt tiền rồi. Khai Phong còn có Bao đại nhân tọa trấn, đám khất cái côn đồ lưu lạc lòng tham không đáy sớm muộn gì cũng sẽ nháo ra chuyện, hảo tâm làm chuyện tốt lại không đạt được kết quả như mong muốn…”
Nghĩ tới đây, Bạch Ngọc Đường có chút ngây người.
Tiểu khất cái cắn bánh nướng cười nhạo một tiếng: “Trên đời này nào có việc tốt như vậy?!”
Đại nương bán bánh nướng chen vào: “Có chứ, Hoàng thượng là người tốt, xây dựng ngõ nghèo cho người bần hàn chúng ta, ngươi không thấy trên đường ít khất cái như vậy sao, trừ bỏ phế vật chỉ biết ăn không uống không lười lao động, phàm là người tay chân đầy đủ có chút chí khí đều đã tới ngõ nghèo tìm việc hết rồi.”
Bạch Ngọc Đường đột nhiên có loại cảm giác kiêu ngạo khi hùng hài tử nhà mình được người ta khen thưởng khích lệ.
Tiểu khất cái động tác ăn bánh nướng dừng một chút, cắn chặt môi không nói chuyện, lại vùi đầu vào khổ ăn.
Bạch Ngọc Đường xoay người ly khai, tiểu khất cái đột nhiên mắng chửi: “Ngươi thật nhỏ mọn, có nhiều tiền như vậy cũng không cho ta mấy lượng bạc!”
Đại nương bán bánh nướng lại chen vào hừ một tiếng: “Hài tử ngu ngốc, ngay cả bản thân ngươi cũng không bảo hộ được, Ngũ gia cho ngươi bạc cũng không giữ nổi. Vạn nhất gặp kẻ xấu, đánh ngươi một trận không nói, nói không chừng cái mạng nhỏ của ngươi cũng không giữ được đâu!”
Tiểu khất cái cứng đầu tới chết, vấn già mồm át lẽ phải: “Mụ cũng keo kiệt bỏ xừ, mụ có nhiều bánh nướng như vậy sao không cho ta thêm mấy cái!”
“Đã bảo ngươi ngu ngốc mà! Ngũ gia đứng đây nhìn, ta cho ngươi thêm vài cái bánh, hắn khẳng định sẽ trả tiền cho ta, ta lại không muốn để Ngũ gia tốn tiền.” Đại nương đưa thêm vài cái bánh nướng cho hắn: “Về sau đừng làm loại chuyện này nữa, lần tới đói bụng lại tới tìm đại nương.”
Tiểu khất cái đỏ mặt, nghẹn hồi lâu mới nói: “Ngõ nghèo kia ở đâu vậy? ta kiếm đủ tiền sẽ trả lại cho mụ!”
Đại nương bán bánh nướng cười rộ lên chỉ đường cho hắn.
Hết chương