Công Tôn là người bận rộn nhất Khai Phong phủ, nói về cường độ công việc thì ngay cả Bao Chửng so ra vẫn kém hắn.
Công Tôn quản tất cả sự vụ lớn nhỏ trong Khai Phong phủ, khai đường thẩm án Công Tôn là sư gia; tra án khám nghiệm tử thi Công Tôn là pháp y; trị bệnh cứu người Công Tôn là thần y; gặp phải nan đề khó giải Công Tôn là baidu… tiểu trợ thủ đa zi năng lấy một phần tiền lương làm mấy phần công tác, cần cù chăm chỉ siêu cấp đáng giá!
Khụ khụ, trở lại chuyện chính.
Trừ người tới cửa cầu chữa bệnh, Công Tôn thường xuyên từ thiện chữa bệnh miễn phí, có đôi khi thấy nhà bệnh nhân quá nghèo, hắn còn tự bỏ tiền túi ra mua thuốc cho người ta.
Vì sao thờ phụng Phật sống đều là phú thương? Bởi vì trong lòng dân chúng Khai Phong phủ, có oan tình tìm thanh liêm chính nghĩa Đại Thanh Thiên Bao Chửng, bị khi dễ tìm trừ bạo giúp yếu nam hiệp Triển Chiêu, mắc bệnh nan y tìm cứu khổ cứu nạn thần y Công Tôn, Khai Phong phủ so với Phật sống gì đó còn đáng tin hơn nhiều ~
Hôm nay lại là một ngày chữa bệnh từ thiện, bình thường đều ngồi chuẩn bệnh từ sáng tới đêm khuya, hôm nay Công Tôn hiếm khi lại rời khỏi vị trí sớm như vậy.
Đại nương đến xem bệnh kỳ quái nói: “Tiên sinh muốn đi đâu?”
Công Tôn cười nói: “Triển Chiêu hôm nay trở về.”
Mọi người nghe tin Triển Chiêu trở về đều thấy vui vẻ: “Triển đại nhân đi vài ngày cuối cùng cũng đã trở lại.” Một ông cụ từ trong giỏi xách lấy ra vài quả lựu chín mọng: “Triển đại nhân trước khi đi còn lải nhải nhắc quả lựu mãi, khi đó lựu chưa ngọt, lão kêu ngài ấy đừng mưa, nay lựu đảm bảo ngọt vô cùng!”
Công Tôn cười tiếp nhận mấy trái lựu, vừa định bỏ tiền thì ông cụ ngăn lại: “Tiên sinh, ngài đang trách tôi sao?!”
Công Tôn đưa tiền ông cụ không nhận, đành nhận lấy mấy trái lựu, ngày mai bảo Triển Chiêu nghĩ cách trả lại tiền.
Cáo biệt dân chúng nhiệt tình, Công Tôn xách theo hòm thuốc rời đi, đi không bao xa liền nghe thấy phía sau có tiếng hô to — “Tiên sinh! Công Tôn tiên sinh!” chỉ thấy một người bán rong lạ mặt đang đuổi theo. Người bán rong khoảng , tuổi, thở hồng hộc nói không nên lời, gấp đến độ giậm chân.
Công Tôn vỗ vỗ lưng cho cậu ta: “Ngươi đừng vội chậm rãi nói.”
Người bán rong kéo Công Tôn quay đầu muốn chạy đi: “Tiên sinh cứu mạng! Tam Trụ ca bị hộc máu!”
Đừng thấy Công Tôn là người trưởng thành mà lầm, khí lực của hắn chỉ có thể thắng được mỗi Triệu Trăn, thậm chí vật tay còn thua cả bé. Người bán rong tuổi không lớn, thân thể khỏe mạnh, Công Tôn bị kéo đi xiêu xiêu vẹo vẹo, thiếu chút nữa ngay cả hòm thuốc cũng đánh rơi mất. Công Tôn đã từng gặp không ít người nhà bệnh nhân gấp tới hôn mê, cũng không trách hắn lỗ mãng, chỉ khuyên hắn đừng cuống: “Ngươi kể chứng bệnh cho ta nghe xem.”
Người bán rong hàm hồ nói: “Ta cũng không biết, tam ca vốn bị phong hàn, ai ngờ đột nhiên lại hộc máu.”
Kỳ thật tên bán rong ngôn hành rất quái dị, nhưng Công Tôn một lòng suy nghĩ muốn cứu người, xem nhẹ dị thường rõ rệt. Mắt thấy người bán rong càng chạy càng xa, chung quanh người đi đường càng lúc càng ít, Công Tôn cuối cùng hậu tri hậu giác nói: “Còn bao xa nữa?”
Tên bán rong đã thấy 『 ngõ nhỏ cũ nát 』 không thèm hồi đáp nghi vấn của Công Tôn, cứng rắn kéo Công Tôn chạy vào bên trong.
Công Tôn nhướn mày, nói với tên bán rong: “Khó trách chưa từng thấy ngươi, hóa ra mới tới.”
Tên bán rong lộ ra bộ mặt dữ tợn, thò tay muốn bịt miệng Công Tôn lại — đột nhiên cả người vô lực ngã quỵ lăn ra đất!
Công Tôn một lần nữa lấy được tự do, đầu tiên là kiểm tra xem hòm thuốc có bị làm sao không, sau đó chỉnh đốn quần áo hỗn độn, cuối cùng ngồi xổm xuống trước mặt tên bán rong, dùng ngân châm chọc chọc hắn: “Quả nhiên là mới tới, Khai Phong rất nhiều năm không có ai dám bắt ta, đừng coi thường đại phu!”
Tên bán rong ánh mắt oán độc: “Chờ ngươi nằm trong tay gia gia, gia gia khiến ngươi chết không được sống không xong!”
Công Tôn chớp chớp mắt, dùng ngân châm chọc cằm hắn: “Tuổi còn nhỏ mà ngoan độc vậy.”
Tên bán rong còn muốn mắng chửi thêm mấy câu, lại phát hiện miệng không nghe sai sử, ưm ưm ưm nói không nên lời một câu hoàn chỉnh, khóe miệng cũng bắt đầu chảy nước miếng.
Nhóm bắt cóc mai phục trong 『 ngõ nhỏ cũ nát 』 đã đợi không kịp! Bọn họ hôm nay làm việc không thuận lợi, lần đầu là Bạch Ngọc Đường đứng ở đầu hẻm xoay người rời đi, vịt nấu chín còn cất cánh bay; lần thứ hai Công Tôn cũng đứng ở đầu hẻm, tuyệt không thể để vịt đưa tới miệng còn rơi mất!
Mười mấy người xông lên bủa vây, bọn họ không biết Công Tôn đánh ngã tên bán rong như thế nào, nhất thời không dám tiến lại gần.
Công Tôn thở dài: “Xem ra hôm nay không thể nhân từ được rồi.”
Mạnh Kha cuối cùng đi ra, tươi cười ấm áp nói: “Thắng làm vua thua làm giặc, tiên sinh không muốn bị thương thì ngoan ngoãn bó tay chịu trói đi.”
Công Tôn không biết Mạnh Kha, nghi hoặc nói: “Ta và ngươi có oán cừu?”
Mạnh Kha cười: “Thờ khác chủ mà thôi, tại hạ chỉ là…”
“Động thủ!” Mọi người bề ngoài coi Mạnh Kha là tên cầm đầu, nhưng trêm thực tế cũng không kính trọng hắn cho lắm, lời Mạnh Kha nói còn chưa dứt liền bị đánh gãy.
Công Tôn không chút hoang mang đứng tại chỗ, con hẻm nhỏ yên tĩnh không bóng người, từ xa truyền lại tiếng vó ngựa cộp cộp…
Bàng Thống thẳng tắp ngồi trên lưng ngựa, sắc mặt so với bình thường càng thối, khuôn mặt âm trầm, sát khí tỏa ra càng nhiều, thực dọa người.
Công Tôn sờ sờ mũi, cảm thấy mình cần phải giải thích một chút: “Không phải ta muốn sai hẹn, là gã nói có người tên Tam Trụ bị thổ huyết, cứu mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp nha…” Công Tôn chỉ chỉ tên bán rong đang nằm lê la trên mặt đất, miệng vẫn còn chảy nước miếng, biểu tình thực vô tội ~
Bàng Thống đã đưa bà vú lên kinh thành chữa bệnh, Công Tôn vốn đã hẹn trước với hắn, chữa bệnh từ thiện xong sẽ tới Tướng quân phủ tái khám cho bà vú, sau đó cùng về Khai Phong phủ ăn cơm chiều. Vừa rồi Bàng Thống ở tửu lâu cách vách chờ Công Tôn, thấy mọt sách bị tên bán rong cướp đi, Bàng Thống tự nhiên đi theo xem một chút.
╮(╯_╰)╭ Đây mới là nguyên nhân Công Tôn sợ hãi.
Bàng Thống mặt thối lạnh giọng nói: “Ai là Tam Trụ?”
Cả đám bắt cóc hiển nhiên biết Bàng Thống không dễ chọc, đã bắt đầu lùi dần về sau, Mạnh Kha tìm thời cơ trốn vào trong con hẻm nhỏ. Nơi này là phạm vi thế lực hắc đạo của Khai Phong phủ, bên trong long xà hỗn tạp thập phần nguy hiểm, quan phủ cũng không dễ dàng đặt chân tới, đây là con đường rút lui hoàn hảo Mạnh Kha nghĩ tới.
Bàng Thống không nghe tiếng đáp, lãnh mặt hỏi tiếp: “Ai thổ huyết?”
Cả đám hai mặt nhìn nhau không hiểu ý Bàng Thống.
Mạnh Kha lộ ra tươi cười, vừa định nói vài câu, liền bị một cú thiết quyền đánh hôn mê…
Công Tôn đứng ở chỗ cũ trợn tròn mắt, Bàng Thống động tác không nhiều cũng không nhanh, một quyền đấm ngất một tên, một cước đá bay tên khác, động tác dứt khoát lưu loát không chút biến hóa đa dạng, hoàn toàn bất đồng với phương thức đánh nhau cảnh đẹp ý vui của Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, theo như lời Triệu Trăn nói thì chính là — họa phong bất đồng!
Sau một lát, tất cả mọi người đều bị Bàng Thống đánh hộc máu, cuối cùng mới minh bạch ý Bàng Thống.
Không có Tam Trụ hộc máu, liền đem tất cả các ngươi đánh thành Tam Trụ hộc máu!
Không hổ là đại tướng quân, đơn giản trực tiếp lại ổn – chuẩn – ngoan (ổn định, chuẩn xác, ngoan độc)!
Trừ Bàng Thống ra, chỉ còn mỗi Công Tôn còn đứng vững áp lực thực lớn: “Đa tạ Bàng tướng quân.”
Bàng Thống mặt thối như cũ: “Hữu An.”
Công Tôn nghiêng nghiêng đầu không hiểu: “Gì?”
Bàng Thống chậm rãi nói: “Hữu An, (tên) tự của ta.”
Công Tôn gật đầu: “Ừ, tên hay.”
Bàng Thống nhìn chằm chằm Công Tôn, Công Tôn bị hắn nhìn chân tay luống cuống: “Sao… sao vậy?”
Phản ứng trì độn như thế, Bàng Thống mặt than đều co rút: “Gọi tự ta.”
Công Tôn lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ: “Hữu An, tên tự của ta là Thúc Trúc.”
Bàng Thống cuối cùng vừa lòng, vừa định nói chuyện, liền nghe một giọng nói trẻ con mềm mại vang lên sau lưng: “Thúc Trúc? Bó trúc?”
Bàng Thống mặt vừa trời quang mây tạnh nhất thời lại đen xì, cảm giác tâm buồn bực.
Không biết đã nghe lén bao lâu, Triển Chiêu bế Triệu Trăn đồng dạng nghe lén thật lâu đứng trên nóc nhà, bên cạnh là Bạch Ngọc Đường lộ vẻ mặt đồng tình. So với Triệu Trăn cố ý quấy rối và Triển Chiêu trì độn thì Bạch Ngũ gia đối với cảnh ngộ của Bàng Thống thấu hiểu vô cùng!
— mỗi lần không khí đang tốt đẹp, sẽ luôn có một tên Triệu Tiểu Trăn đáng ghét nhảy ra phá rối, thằng nhóc đó thần phiền!
Hai thầy trò không để ý Bàng Thống đen mặt, tiếp tục mở cuộc thảo luận nho nhỏ: “Sư phụ có tên tự không?”
Triển Chiêu cười nói: “Tên tự ta là Hùng Phi, mẫu thân nói trước đêm sinh ta, bà đã mơ thấy một con gấu phi vào giấc mộng của bà.”
Triệu Trăn nhún nhún vai tỏ vẻ tiếc nuối: “Hẳn phải nên gọi là Phi Thiên Miêu cứu vớt thế giới, vừa dài vừa khí phách, còn lưu loát lanh lảnh!”
Triển Chiêu cốc đầu đệ tử một cái, Triệu Trăn xoa xoa đầu hỏi Bạch Ngọc Đường: “Còn Bạch đại ca?”
Bạch Ngọc Đường thản nhiên nói: “Trạch Diễm.”
Công Tôn nói: “Tên này hay, diễm cũng có nghĩa là viên ngọc xinh đẹp.”
Bàng Thống bất đắc dĩ: “Sao các người lại tới đây.” Trông cậy vào đám người này tự động biến mất là không có khả năng.
Triển Chiêu vỗ tay một cái: “Ai nha, cấm quân không sai biệt cũng phải tới rồi đi.”
Vừa nãy Bạch Ngọc Đường nhìn thấy Mạnh Kha, trước tiên tiến cung tìm Triển Chiêu, ba người đều cảm thấy Mạnh Kha có vấn đề. Triệu Trăn sau khi nghe chuyện 『 ngõ nhỏ cũ nát 』 liền siêu cấp có hứng thú đối với hắc đạo cổ đại! liền điều hơn hai trăm cấm quân tới cùng, hưng trí bừng bừng xuất cung đi tham quan.
Công Tôn sửng sốt: “Hai trăm cấm quân? Ngươi mang nhiều người tới như vậy làm gì?”
Lúc này tiếng bước chân chỉnh tề càng ngày càng lại gần, hai trăm cấm quân đã đứng đúng chỗ.
Triệu Trăn vung tay lên: “Bàng tướng quân dẫn binh chuyển một vòng đi ~”
Bàng Thống nghiêng đầu: “Xét nhà hay diệt khẩu?”
Triệu Trăn mở to hai mắt, biểu tình đầy mặt kinh ngạc: “Cái gì xét nhà diệt khẩu? Hữu An a, ngươi không được kỳ thị hắc đạo, hắc đạo cũng là con dân của trẫm, trẫm là hảo hoàng đế yêu dân như con, sẽ không làm loại chuyện như xét nhà diệt khẩu!”
Bàng Thống khóe miệng co giật, Triển Chiêu, Công Tôn và Bạch Ngọc Đường đồng thời đỡ trán — Triệu Trăn lại bắt đầu đổi trắng thay đen! Cho dù từng thấy qua rất nhiều lần, nhưng lần nào vẫn cảm thấy thực khó tin, Triệu Trăn có thể khoác lên mình 『 âm mưu quỷ kế 』 một lớp áo 『 ưu quốc ưu dân 』 đứa nhỏ này không làm sử quan thực sự là nhân tài không được trọng dụng!
Triệu Trăn ngôn từ chính nghĩa: “Gần đây Đông Giao phát sinh địa chấn, trẫm nghe nói trong kinh có rất nhiều nhà cửa không chắc chắn, đặc biệt là khu 『 ngõ nhỏ cũ nát 』 lâu năm không tu sửa càng dễ dàng phát sinh sụp lở. Vì bảo hộ tài sản, nhân thân của dân chúng được an toàn không bị tổn hại, trẫm quyết định phá hủy nơi này để xây lại!”
Bàng Thống dùng ánh mắt ý hỏi — Cường phá? Phá nhà hay phá người, hay cả nhà lẫn người đều phá?
Triệu Trăn lắc lắc ngón tay: “Quê cũ khó rời a, khi nào nhà cửa được xây dựng lại xong, dân chúng sẽ được chuyển tới cư ngụ. Trong thời gian xây dựng không thể ở, trẫm đã an bài dân chúng tới một địa phương khác ở tạm, thỉnh Bàng tướng quân đem tin vui này thông tri cho các hộ gia đình trong 『 ngõ nhỏ cũ nát 』 này. Thuận tiện thanh minh một chút, hai trăm cấm quân không phải đến là để xét nhà, mà là hỗ trợ dân chúng chuyển nhà, đương nhiên không bài trừ dân chúng đi đứng không tiện, bọn họ cũng có thể hỗ trợ chuyển người!”
Nói tới đây, Bàng Thống hoàn toàn minh bạch: “Chuyển tới nơi nào?”
Triệu Trăn cười tủm tỉm nói: “Tây Sơn!”
Bạch Ngọc Đường thì thầm tự nói: “Tây Sơn…” thực quen tai nha.
Triển Chiêu nói tiếp: “Câu cửa miệng của Bao đại nhân ‘ném vào Tây Sơn cải tạo lao động’. Tây Sơn phạm nhân nhiều, phòng ở cũng nhiều…”
Mạnh Kha chung quy võ công không tệ, lúc này đã tỉnh lại, hắn hít sâu một hơi, đại thế đã mất vẫn cười ha hả: “Hoàng thượng niên thiếu khí thịnh, e rằng không hiểu nơi này vô cùng lợi hại, ngõ nhỏ cũ nát tồn tại bao nhiêu năm như vậy, không phải một sớm một chiều là có thể diệt trừ.”
Triệu Trăn thu liễm tươi cười: “Ngu ngốc.”
Không có một thế lực tư nhân nào có thể mạnh hơn quốc gia, giường mình sao có thể mặc người ngáy ngủ, phàm là 『 ngõ nhỏ cũ nát 』 không thức thời, ta sẽ khiến nó trở thành viên đá đầu tiên bị giẫm nát dưới chân quân đội Đại Tống! Từ ngõ nhỏ cũ nát cho tới phản nghịch Tương Dương, từ phản nghịch Tương Dương cho tới thảo nguyên bộ lạc, từ thảo nguyên bộ lạc cho tới sa mạc hoang dã, từ sa mạc hoang dã cho tới trời cao biển rộng, lúc ta sinh thời, tất yếu sẽ mở rộng đại đại giang sơn, lưu lại cho tôn tử hậu đại!
Hết chương