Từ xưa tới nay, người Z quốc khi tới các ngày lễ tết đều thích quây quần vui vẻ bên nhau, năm nay là cái tết Trung thu đầu tiên sau khi Triệu Trăn đăng cơ. Các quan viên phân tán ở khắp nơi đều rất nể tình, phàm là người có thể tới đều tới đông đủ, thật sự cản không nổi, những người ở xa còn chuẩn bị hậu lễ đưa tới trước.
Bởi vì sau tết Trung thu sẽ có vài ngày luân phiên nhau nghỉ, buổi lâm triều ngày rằm tháng tám càng đặc biệt náo nhiệt.
Ngày lễ ngày tết, cả triều văn võ bá quan miệng giống như được quết mật đường, thi nhau ra sức ca tụng công đức, đem Triệu Trăn tung hô thành Chân Long tại thế, thiên cổ minh quân. Thực ra trong lòng bất cứ ai đều biết, nhóm văn võ bá quan đều dựa theo trình tự thuận miệng mà nói, Triệu Trăn nghe tai trái ra tai phải hoàn toàn không để trong lòng.
Tiên đế bỗng nhiên băng hà, Triệu Trăn vội vàng đăng cơ ổn định triều chính, nhiều văn võ bá quan còn chưa kịp gặp mặt. Lúc này tết Trung thu, Triệu Trăn có muốn trốn cũng không thoát, liên tục tiếp kiến vô số đại thần đường xa mà tới, cười đến sái quai hàm, miệng nói khách khí muốn rụng răng.
Làm Hoàng đế kỳ thật cũng không dễ dàng, trừ kỹ năng cơ bản như chiêu hiền đãi sĩ ra còn phải gặp người nói tiếng người gặp quỷ nói tiếng quỷ, mỗi ngày chưng ra bộ mặt thâm tàng bất lộ, nói ra mấy lời huyền diệu khó giải thích kỳ thật đến chính mình cũng không hiểu nó là cái gì, đồng thời làm bằng hữu cả với trung thần và gian thần, khó khăn thế nào có thể nghĩ…
Trừ bỏ tâm tư mệt mỏi, Triệu Trăn còn gặp được nhân vật lừng danh trong truyền thuyết – Bàng thái sư.
Trong nguyên tác, Bàng Cát Bàng thái sư là đại hỗn đản tội ác tày trời, kết bè kết cánh hành hung đàn áp dân thường phóng túng xa hoa dâm dật vu hãm trung lương, còn hãm hại sự nghiệp của Bao Chửng suốt đời không thành, loại ác ôn này quả thực chết không luyến tiếc. Thế nhưng tiểu thuyết dù sao cũng là hư cấu, trong cuộc sống hiện thực ai mà không có ưu diểm? Cho dù có là tử tù tội ác chất chồng, trước khi bị tử hình cũng sẽ có vài người vì hắn mà tiếc hận.
Đương nhiên, hiện tại Bàng Cát còn chưa phải là Bàng thái sư quyền khuynh triều dã, chỉ được ân phong Bình Dương hầu, tiên đế cắt cử hắn làm Hà Dương thông phán.
Thông phán, bình thường đều do Hoàng đế trực tiếp cắt cử, nhiệm vụ chủ yếu chính là phụ tá Quận chính, có thể coi như chức phó Tri châu. Quyền lực không lớn không nhỏ, có quyền được trực tiếp báo cáo thẳng lên Hoàng đế, cũng coi như là địa phương nhất bá. Người có thể ngồi vững ở vị trí này đều là ái tướng tâm phúc của Hoàng đế.
Bàng Cát hiện tại khoảng hơn tuổi, trung niên phát tướng nên dáng người hơi mập, diện mạo chẳng những không đáng khinh như trong nguyên tác miêu tả mà ngược lại bộ dạng chính khí lẫm liệt, mặt mày sáng sủa, quả thực chính là khuôn mẫu đại diện cho giới trung thần! Lần này tới diện thánh, Bàng Cát không dẫn theo ái nữ Bàng Viện diễm danh Viễn Dương, cũng không dẫn theo tiểu nhi tử Bàng Dục tiếng xấu lan xa mà dẫn theo đại nhi tử Bàng Thống do thê tử nguyên phối sở sinh.
Bàng Thống từ nhỏ mất mẹ, sau khi phụ thân tái giá đã rời nhà đi tòng quân, từ đó tới giờ vẫn luôn ở vùng Tây Bắc giáp Tây Hạ, Đại Liêu, nhiều lần giao tranh tác chiến, tuổi còn trẻ đã lập nhiều chiến công hiển hách, chưa tới ba mươi tuổi đã được phong quan tứ phẩm, được tiên đế thân thiết xưng là ‘Phi Tinh tướng quân’.
Vẫn nghe nói Bàng Thống tính tình quái gở, không bao giờ thấy lai vãng cùng ai, ngay cả cung yến cũng lười tham gia. Hơn nữa Bàng Thống và sinh phụ Bàng Cát có quan hệ không hòa thuận, hơn mười năm ngang qua gia môn cũng không thèm vào, hôm nay sao lại hứng lên tới đây vậy?
Khi Triệu Trăn và Bàng Cát đang hàn huyên với nhau, Bàng Thống tựa như lão tăng nhập niết bàn không nói một lời. Triệu Trăn hỏi hắn, hắn cũng chỉ dùng vài chữ để trả lời, so với Bạch Ngọc Đường mỗi khi tâm tình không tốt càng thiếu ngôn ít ngữ hơn. Nếu nói Bàng Thống vô lễ, cố tình hắn cử chỉ cung kính, lễ nghi đúng mực không tìm ra được tật xấu nào, chỉ là cái thái độ này… Nên nói là hắn thong dong? Hay là khinh mạn đây?
Triệu Trăn hướng tầm mắt nghi hoặc về phía Bàng Cát, mặt Bàng Cát đều tái xanh, ông ta cũng coi như nhân vật khôn khéo mẫn tiệp, sao lại sinh được một đứa con giống như tảng dá dưới chân cầu thế này – vừa thối vừa cứng! Bàng Cát miễn cưỡng hàn huyên thêm hai câu, liền lôi kéo nhi tử nhanh chóng cáo từ.
Đúng lúc này, Bàng Thống bỗng nhiên có động tác.
Bàng Cát nheo mắt, chỉ thấy đại nhi tử không bớt lo nghiêm túc quỳ xuống trước mặt Hoàng thượng: “Mạt tướng có chuyện muốn thỉnh cầu Hoàng thượng.”
Triệu Trăn sửng sốt một chút nói: “Bàng tướng quân có chuyện gì cứ nói, đừng ngại.”
“Ở trước mặt Hoàng thượng không được làm càn!” Bàng Cát vừa tức vừa gấp, nếu không phải sợ thất kính trước mặt Hoàng đế, ông đã sớm nổi điên xông lên đánh thằng con này một trận rồi!
Bàng Thống không nhìn cha hắn, mở miệng nói thẳng: “Bà vú của mạt tướng bị bệnh nặng, không lâu nữa sẽ rời nhân thế. Thần y nói, nếu có Chân Long huyết làm thuốc dẫn, có lẽ sẽ cứu được bà vú một mạng. Mạt tướng cả gan, cầu xin một giọt máu trên tay Hoàng thượng!”
Lời này vừa nói ra miệng, Triệu Trăn sửng sốt, Phúc Tuyền sửng sốt, nhóm nội thị đều sửng sốt, Bàng Cát mặt xám như tro tàn.
Tuy rằng một giọt máu không tính là gì, nhưng lá gan Bàng tướng quân cũng quá lớn đi.
Kêu Hoàng thượng lấy một giọt máu cứu bà vú? Trực tiếp ban cho ngươi tội danh bất kính, làm thịt ngươi cũng không oan uổng!
Bàng Cát bùm một tiếng quỳ trên mặt đất, mồ hôi lạnh toát ra: “Hoàng thượng bớt giận, Hoàng thượng bớt giận…”
Bàng Cát trong lòng ra sức mắng chửi đại nhi tử không bớt lo. Người khác đều nói trưởng tử nhà hắn có tiền đồ, ấu tử bị chiều hư, thế nhưng trong mắt hắn, cho dù tiểu nhi tử Bàng Dục có vô lại khốn khiếp đến mấy cũng không thể gây ra họa lớn, không khiến ông bớt lo cũng không muốn ông chết sớm như thằng này!
Ba ngày trước, đại nhi tử bỏ nhà đi mười năm đột nhiên trở về, Bàng Cát không cảm thấy kinh hỉ chỉ cảm thấy trong lòng bất ổn, mí mắt loạn nhảy. Nghe nói đại nhi tử muốn Chân Long huyết, Bàng Cát tức giận tới trước mắt tối sầm, hận không thể đánh cho tên xú tiểu tử này chui lại vào bụng mẹ! (╬  ̄ 皿  ̄)
Nếu là người ngoài, Bàng Cát khẳng định sẽ mật báo lên Hoàng thượng, người đại bất kính như thế, xét nhà diệt tộc cũng không đủ!
Nhưng cố tình… tìm chết lại là con ruột nhà mình, chuyện này không thể nói ra được a!
Bàng Cát tự cho là tương đối hiểu đại nhi tử nhà mình, dựa theo tính cách thẳng thắn của nó, rất có khả năng ở trước mặt Hoàng thượng ‘bùm bùm’ quỳ xuống, trực tiếp nói ra yêu cầu bất kính. Nếu chọc Hoàng thượng tức giận, lại bị người hữu tâm lợi dụng, toàn gia Bàng thị bọn họ đều không thoát được đi!
Bàng Cát trong lòng rõ ràng, đại nhi tử sở dĩ tìm tới ông, không phải là muốn dò hỏi ý kiến ông mà là vì: nếu dùng chức tứ phẩm võ quan muốn bái kiến Hoàng thượng khẳng định sẽ phải cùng diện thánh với các võ quan khác. Mà với tước danh Bình Dương hầu, ông có thể dẫn Bàng Thống một mình vào diện thánh.
Mục đích của Bàng Thống tới gặp ông rất minh xác – hoặc là ngươi dẫn ta đi, hoặc là ta nói ra trước mặt mọi người, ngươi xem thế nào thì làm đi.
(┬┬﹏┬┬) Ai u, lão tử đã tạo nghiệt gì a….
Bàng Thống đã lên chức quan tứ phẩm, cho dù là Bàng Cát cũng không thể cứng rắn ép buộc hắn không được diện thánh.
Cân nhắc lợi hại về sau, Bàng Cát chỉ có thể kiên trì cùng nhau tới, vạn nhất Hoàng thượng mất hứng, ông còn có thể giúp chắn đỡ. Không ngờ ngăn trái chặn phải vẫn không cản được, Bàng Thống đến cùng vẫn nói thẳng ra miệng, Bàng Cát đứng bên cạnh theo bản năng ôm đầu, rất muốn dùng trán đo độ cứng với sàn nhà.
Nếu là vị Hoàng đế khác, nói không chừng đã nổi giận không kiềm được, chỉ là Triệu Trăn lại cảm thấy chuyện này không quan trọng. Kiếp trước một lần hiến máu mất cc bé đều vui vẻ, chỉ là một giọt máu cũng không sao. Triệu Trăn nghĩ nghĩ, đưa móng vuốt về phía Bàng Thống: “Một giọt có đủ không, lấy nhiều chút cũng không sao.”
━━∑( ̄□ ̄|||━━
Bàng thái sư hóa đá. Phúc Tuyền và nhóm nội thị đều sợ ngây người, sát khí của Thừa Ảnh từ xa đã có thể cảm nhận được.
Bàng Thống có chút kinh ngạc: “Đa tạ Hoàng thượng, thần y nói chỉ một giọt là đủ rồi.” Bàng Thống thật sự là người ngay thẳng, Triệu Trăn đồng ý, hắn đúng là dám làm. Triệu Trăn chỉ cảm thấy ngón trỏ đau xót, Bàng Thống tùy thân mang theo bình ngọc để chứa ngân châm có một giọt máu.
Triệu Trăn xăm xoi ngón tay, phát hiện sau khi rút ngân châm ra viết thương nhỏ xíu đã liền ngay lập tức.
Từ sau khi ăn Vấn Tâm, eo không mỏi, chân không đau, bò lên long ỷ cũng không mệt, cảm giác thân thể lúc nào cũng bổng bổng đát (khỏe khỏe)!
┌|′▽’|┘ Hê hê, không bao giờ nữa… phải lo lắng ta sẽ sớm thệ tráng niên mệt chết a ~
Triệu Trăn nói với Bàng Thống: “Bàng tướng quân đừng trách trẫm lắm miệng, thần y ngươi tìm có đáng tin không? Vạn nhất tin lầm lang băm, phí tiền còn đỡ, chỉ sợ chậm trễ cứu chữa bệnh tình của bà vú. Khai Phong phủ có vị Công Tôn tiên sinh, đó mới là thần y chân chính, mẫu hậu ta bị bệnh sáu bảy năm, Công Tôn tiên sinh chỉ cần sáu bảy ngày đã trị dứt điểm, có cần trẫm dẫn ngươi đi không?”
Mọi người còn đang trợn tròn mắt, Bàng Thống đã ôm quyền nói: “Đa tạ Hoàng thượng.” Ngụ ý, cư nhiên không chút khách khí đáp ứng.
Triệu Trăn tâm tư phức tạp, nên rất hâm mộ người nào thẳng thắn thành khẩn, vì vậy mà đối với Bàng Thống ít nói rất có hảo cảm. Quay sang cười với Bàng Cát vẫn đang đổ mồ hôi lạnh: “Bàng đại nhân mau đứng lên đi, đại công tử hiếu tâm khả gia, Bàng đại nhân có nhi tử như thế, phu phục hà cầu (còn cầu gì nữa).” Ngươi xác định không phải đang châm chọc đấy chứ?
Bàng Cát chỉ có thể cười khổ — Có đại nhi tử như vậy, ông đã giảm thọ mười năm rồi đi. Đại nhi tử đích xác hiếu thuận, đáng tiếc từ trước tới nay đều không hiếu thuận với ông, nếu ông bệnh sắp chết, nó không những không mạo hiểm xin Chân Long huyết, mà ngược lại còn tới trước mộ mẫu thân nó thắp hương chúc mừng nữa kìa…
Triệu Trăn là người giữ lời.
Trong cung đều vội vàng chuẩn bị cho cung yến diễn ra vào buổi tối, bé dù sao cũng không giúp được gì, đành dẫn Bàng Thống tới Khai Phong phủ.
Thừa Ảnh tự nhiên cũng đi cùng Triệu Trăn. Triệu Trăn ngồi xe ngựa, Bàng Thống cưỡi ngựa đi bên cạnh. Thừa Ảnh vừa đánh xe vừa hung hăng trừng mắt lườm Bàng Thống, Bàng Thống thẳng tắp ngồi trên lưng ngựa, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng không bi không hỉ, hoàn toàn là bộ dạng thờ ơ hờ hững.
Ngược lại Thừa Ảnh một đường trừng mắt lườm lườm, mắt mỏi khô ráp, đón gió rơi lệ…
Triệu Trăn và Bàng Thống vừa tới cửa, lại gặp Vương Triều Mã Hán đang vội vàng đi ra ngoài. Trong tay Mã Hán còn xách theo một rổ hoa quả, hai người chào hỏi Triệu Trăn, Mã Hán đưa rổ hoa quả tới trước mặt bé, cho bé lấy quả ăn: “Hoàng thượng đến không đúng lúc rồi, Triển đại nhân vừa ra ngoài làm án, Bạch thiếu hiệp cũng không ở đây.”
Triệu Trăn cười nói: “Hôm nay ta tới tìm Công Tôn tiên sinh, tiên sinh có đây không?” Triệu Trăn cũng không khách khí với bọn họ, lấy ra ba quả quýt, giữ cho mình một quả, một quả nhét vào tay Thừa Ảnh, quả cuối cùng tùy tay ném cho Bàng Thống.
Bàng Thống tiếp được quả quýt nghênh diện bay tới, thần sắc vô cùng kì diệu.
Vương Triều nói: “Vừa rồi thuộc hạ thấy tiên sinh đang thái củ cải, còn giờ thì không biết.”
Triệu Trăn khiếp sợ: “Sao tiên sinh lại thái củ cải, chẳng lẽ muốn bỏ y theo trù?”
Mã Hán đánh Vương Triều một cái, nói với Triệu Trăn: “Hoàng thượng đừng nghe tên lỗ mãng này bịa chuyện, tiên sinh đang thái nhân sâm điều chế dược.”
Mọi người: “…”
Bàng Thống hàng năm đều ở tái ngoại, lần đầu tới Khai Phong phủ, tự nhiên muốn diện kiến Bao đại nhân.
Rất may, hai người gặp được Công Tôn trong thư phòng của Bao đại nhân, sau một phen hàn huyên, Bàng Thống thuyết minh ý đồ đến.
Nghe Bàng Thống nói phải có Chân Long huyết làm thuốc dẫn, lúc ấy mặt Công Tôn đen xì: “Chó má Chân Long huyết! Ngươi tìm lang băm ở chỗ nào đó hả?!”
Công Tôn bình thường là người tư văn nhã nhặn, chỉ khi đụng tới phương diện chuyên môn mới tạc mao, khi nổi điên còn có thể văng tục như lưu manh.
Triệu Trăn vô tội bĩu môi: “Chân Long huyết đang đứng đây nè! Ta mới không phải chó má.”
Bao Chửng tuy rằng y thuật bình thường nhưng cũng không tin chuyện quái lực loạn thần gì đó, khuyên Bàng Thống nên cân nhắc lại.
Bàng Thống nghĩ nghĩ, nói lại chứng bệnh của bà vú cho Công Tôn nghe: “Vốn chỉ là bệnh phong hàn bình thường, không hiểu vì sao càng ngày càng nặng, nửa tháng trước còn không thể xuống giường được, ta đã mời rất nhiều đại phu, chỉ có vị thần y kia nói có Chân Long huyết làm dược dẫn sẽ khỏi bệnh, nói vậy là lừa đảo sao?”
Công Tôn ngẫm lại nói: “Nghe giống bệnh nhà giàu, bà vú của ngươi có phải dáng người mập mạp hoặc thường xuyên dùng thuốc bổ không?”
Bàng Thống lắc đầu: “Bà vú gầy như que củi, hơn nữa tiêu pha cần kiệm, từ trước tới nay đều không dùng thuốc bổ.”
Công Tôn gãi cằm: “Thế thì kì thật, rõ ràng là chứng bệnh không thể hấp thu thuốc bổ…”
Bàng Thống sửng sốt: “Nếu người bị phong hàn, ăn cả cây nhân sâm ngàn năm, sẽ thế nào?”
Công Tôn thuận miệng nói: “Nếu ăn một sợi râu của nhân sâm ngàn năm có thể bồi bổ cả một con trâu, còn ăn cả cây…”
Lời đang nói dở, Công Tôn bỗng dừng lại, trong phòng một mảnh trầm tĩnh, mọi người theo bản năng khóe miệng co giật. Sau một lát, chỉ thấy Công Tôn túm cổ áo Bàng Thống lắc liên tục: “Ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi!!!!!!!! Ngươi cho bà ấy ăn nhân sâm?????? Còn Ăn! Cả! Cây!!!!!!”
Bàng Thống cao hơn Công Tôn hai cái đầu, bị hắn túm cổ áo chỉ biết khom lưng, con ngươi trầm tĩnh lướt qua một tia xấu hổ.
Bàng Thống: “Ân.”
Triệu Trăn nháy mắt phúc chí tâm linh (khi vận may tới, con người bỗng linh hoạt khôn ngoan hơn) — vị Bàng tướng quân này, không chỉ đối nhân xử thế rất tra mà ngay cả chút thường thức sinh hoạt cũng không có.
Lại nói về Triển Chiêu, gần đây hắn rất buồn bực.
Hai ngày nay, trong thành thường xuyên phát sinh chuyện hài tử mất tích, toàn bộ đều là tiểu nam hài không tới mười tuổi. Từ tiểu khất cái ăn xin cho tới hài tử nhà tầm thường dân chúng, thậm chí một ít ấu tử của nhà quan to quyền quý… điểm giống nhau chính là, đám hài tử này đều mất tích trong khu chợ náo nhiệt.
Lúc đầu, mọi người còn cho rằng tiểu hài tử bị bọn buôn người bắt cóc, ai ngờ một ngày sau mấy tiểu hài tử này đều quay về! trên người không có thương tổn, chỉ là vẻ mặt ngơ ngác giống như bị mất hồn, Công Tôn đã kiểm tra, nói tất cả đều bị uy dược, vài ngày sau có thể tự khôi phục lại.
Tuy rằng tiểu hài tử đã quay về nhưng Triển Chiêu vẫn cảm thấy có điều gì đó bất ổn.
Triển Chiêu tới từng nhà có trẻ mất tích hỏi thăm, cha mẹ tụi nhỏ đều nói là: hùng hài tử này trước kia đều nghịch ngợm, ba ngày không đánh nhau thì làm vỡ ngói, hiện tại bỗng nhiên trở nên nghe lời, hiểu chuyện, bảo nó làm gì nó cũng làm, kính trên nhường dưới cũng không cãi lại cha mẹ.
Nhóm dân chúng đều lan truyền nhau – hài tử là được thần tiên mang đi, thần tiên dạy hài tử hư trở thành hảo hài tử, sau khi trở thành hảo hài tử sẽ trả lại.
Loại tin đồn này, Triển Chiêu không tin, trên đời này làm gì có vị thần tiên nào ăn no rửng mỡ như vậy.
Hết chương