Tuy rằng nhóm ám vệ sốt ruột hộ chủ, nhưng Triệu Trăn vẫn kiên trì đuổi bọn họ đi.
Nhóm ám vệ trước khi đi còn ngoái đầu lại nhìn, ánh mắt vạn phần bi phẫn, lườm Triệu Trăn muốn rách mắt.
Trong phòng giờ chỉ còn Triệu Trăn, Thừa Ảnh và ba vị hòa thượng…
Phúc Nghiễm khuôn mặt tiều tụy, hôm qua còn có tinh thần cùng bọn họ trò chuyện vui vẻ, hôm nay chỉ đứng một chút đã lộ ra vẻ mệt mỏi. Phúc Thiện vẫn bản mặt lợn chết không sợ nước sôi, không nói cũng không động tựa như bức tượng hòa thượng không tình cảm. Về phần sư tổ…được rồi, hắn ăn uống rất vui vẻ, hơn nữa ăn cũng thực dũng cảm, cầm quả quýt không thèm lột vỏ cứ thế trực tiếp cho lên mồm cắn, khổ nỗi đắng tới lè lưỡi.
Thừa Ảnh che chở cho Triệu Trăn đi tới bên cạnh sư tổ mình, Triệu Trăn giúp sư tổ bóc vỏ, tổng cảm thấy trò hay sắp diễn ra.
Phúc Nghiễm phảng phất trong một đêm liền trở nên gầy yếu, suy nhược nói với Phúc Thiện: “Cùng ta trở về.”
Phúc Thiện nhìn ông, lại nhìn nhìn Triệu Trăn, chậm rãi lắc đầu.
Phúc Nghiễm đã nghe được ở ngoài cửa sổ có tiếng điều động binh mã, càng sốt ruột: “Nếu không đi sẽ không còn kịp nữa!”
Phúc Thiện vẫn lắc đầu, hắn nâng cánh tay lên, ẩn dưới ống tay áo, lộ ra một chiếc tiểu đao rất mỏng. Phúc Thiện chỉ mũi dao thẳng vào Triệu Trăn, tuy rằng không có sát khí nhưng mục đích thế nào không cần nói cũng biết. Bao đại nhân đoán không sai, Phúc Thiện chính là tới giết Triệu Trăn.
“Sư đệ! Mau thu đao lại!” Phúc Nghiễm khó thở, ho khan liên tục, hơi có chút lao lực quá độ.
Đừng nhìn Triệu Trăn bình thường hay hi hi ha ha không kiêu căng, lúc nào cũng quấn lấy Triển Chiêu như cái đuôi, thậm chí còn thường xuyên vì ngứa miệng mà bị Thử Miêu liên thủ đánh tới kêu cha gọi mẹ mà lầm, người ta dù gì cũng là đứng đắn ngôi cửu ngũ chí tôn! Ám sát hoàng đế chính là trọng tội tru di cửu tộc, không nể mặt một ai, Bao đại nhân đệ nhất thiết diện vô tư, làm không tốt ngay cả Trấn Quốc tự cũng sẽ bị kéo vào!
Triệu Trăn nhìn thanh tiểu đao kia bỗng nhiên nhớ tới Công Tôn từng nói “những hòa thượng ‘ngoài ý muốn bỏ mình’ trên người đều có vết đao thương” không phải vết đao phổ thông, là tiểu đao chuyện dụng trong việc khám nghiệm tử thi, chẳng lẽ chính là cây đao trong tay Phúc Thiện?
Phúc Nghiễm không khuyên nhủ được bất động Phúc Thiện, đành phải quay sang nói với Triệu Trăn: “Phúc Thiện sư đệ tính cách đơn thuần, dễ bị người ta lừa gạt, những điều hắn làm hết thảy đều là do ta sai sử, chúng ta nguyện ý đền tội, chỉ cầu Hoàng thượng không liên lụy tới tăng nhân vô tội trong chùa.”
Triệu Trăn càng nghe càng buồn bực, rõ ràng chính mình mới là nạn nhân, hòa thượng này sao lại quật ngược lại?
Ngẫm lại cảm thấy cũng có lý, trên đời này vì nghĩa quên thân thì ít, mà giúp thân không giúp lý thì nhiều. Phúc Nghiễm, Phúc Thiện là sư huynh đệ, từ nhỏ lớn lên cùng nhau tình cảm hơn ruột thịt. Còn Triệu Trăn và Phúc Nghiễm so với người xa lạ thì chỉ hơi quen hơn một chút, thân sơ xa gần cao thấp lập phán, khó trách Phúc Nghiễm lại bất công như vậy.
Triệu Trăn lăn lộn trong giới giải trí lâu như vậy, sớm đã nhìn thấu nhân tình thế thái, bé không phẫn nộ chỉ có chút thất vọng.
Bé và Phúc Nghiễm rất giống nhau, đều thuộc dạng bất công bao che khuyết điểm cuồng, đều không cho phép người bên mình chịu ủy khuất, nếu là bình thường còn có thể làm bằng hữu. Triệu Trăn chỉ có thể cảm thán hai câu ‘tương kiến hận vãn, thiên ý lộng nhân’ linh tinh gì đó: “Nể mặt sư phụ, ta sẽ không đuổi tận giết tuyệt.” (tương kiến hận vãn, thiên ý lộng nhân: chỉ hận gặp nhau quá muộn, ông trời trêu ngươi.)
Phúc Nghiễm thấy thế lại gần, dùng sức giữ chặt tay cầm đao của Phúc Thiện: “Buông đao, ngươi nhất định muốn thấy ta chết không nhắm mắt có phải không?!”
Nói tới vậy rồi mà Phúc Thiện cư nhiên vẫn lắc đầu, mũi đao vẫn chỉ thẳng Triệu Trăn, chầm chậm nói: “Hoàng, Kim, Ngàn, Hai.”
Giọng Phúc Thiện có chút khàn khàn, còn bị cà lăm nghiêm trọng, mở miệng nói được một câu đã đặc biệt lao lực, nhưng Phúc Nghiễm lại nghe hiểu.
— giết chết Triệu Trăn có thể có được hoàng kim ngàn lượng, có tiền có thể chế được, có dược có thể chữa bệnh cho ngươi.
Triệu Trăn lúc trước không tham gia phân tích vụ án, cũng không biết Bao Chửng đã tra ra manh mối, nhưng Triệu Trăn đầu óc linh hoạt, suy nghĩ đủ thông minh, đem tất cả manh mối có được xâu chuỗi lại, lại liên tưởng tới thái độ của Phúc Nghiễm Phúc Thiện, loáng thoáng có suy đoán…
Triệu Trăn nhãn châu chuyển động, nói với Phúc Thiện: “Ta ra hoàng kim vạn lượng, nhờ sư thúc giết một người.”
Thừa Ảnh trong lòng khẽ động, chẳng lẽ chủ nhân muốn tương kế tựu kế, khiến Phúc Thiện đi giết kẻ chủ mưu đứng đằng sau?
Phúc Thiện từ trước tới nay không dây dưa lằng nhằng, dứt khoát lưu loát đáp ứng, trực tiếp hỏi Triệu Trăn muốn giết ai.
Triệu Trăn mỉm cười: “Hoàng kim vạn lượng, mua thủ cấp của Phúc Nghiễm đại sư.”
Lời vừa nói ra, trừ sư tổ cố gắng ăn quýt ra, tất cả mọi người đều sửng sốt. Vốn tưởng rằng Triệu Trăn tương kế tựu kế, muốn đối phó độc thủ chủ mưu đằng sau, nhưng lời vừa dứt, bỗng nhiên lại thành muốn giết Phúc Nghiễm? ╮(╯_╰)╭ đây là cái dạng thần triển khai gì a…
Phúc Nghiễm còn chưa phản ứng lại, Phúc Thiện đã phát hỏa trước, sát khí cộng thêm nội lực thâm hậu lao thẳng tới chỗ Triệu Trăn.
Thừa Ảnh theo bản năng muốn chắn lại! ăn quýt sư tổ khoát tay, đưa quả quýt vẫn chưa bóc vỏ cho Triệu Trăn, dùng ánh mắt thúc giục bé tiếp tục bóc vỏ cho hắn. Chính là một cái phất tay nhẹ nhàng như vậy vung lên, Thừa Ảnh bị hất sang một bên, sát khí và nội lực của Phúc Thiện đều tiêu tan.
Triệu Trăn mỉm cười.
Một câu thử, một phản ứng, bé đã đoán được bảy tám phần về vụ án.
Hòa thượng không được ăn sơn hào hải vị, không được mặc tơ lụa đắt tiền, không được cưới vợ đẹp như hoa, bất hiếu không được sinh con cháu, vậy Phúc Thiện cần nhiều tiền như vậy làm gì? Hơn nữa trong mắt Phúc Thiện, vạn lượng hoàng kim so ra kém một cái mạng Phúc Nghiễm, có thể thấy Phúc Thiện là người trọng tình nghĩa, cũng không phải loại tham tiền tài.
Vì thế vấn đề mới xuất hiện: một người không tham tài, bỗng nhiên đánh cược tính mạng đi vơ vét của cải, vì lý do gì?
Trên đời chuyện tiêu tốn tiền bạc nhất, không gì ngoài hai chữ 『 chữa bệnh 』 điểm ấy dù là cổ kim tây ta cũng đều như nhau.
Nghĩ tới Phúc Nghiễm bị bệnh bất trị, Triệu Trăn cười nói: “Phúc Thiện đại sư thật sự là bỏ gần tìm xa. Trẫm là thiên tử, vạn dặm non sông đều nắm trong tay, thiên hạ có ai so với trẫm giàu có hơn? Là thiếu tiền hay thiếu dược liệu, hai vị đại sư không ngại ngồi xuống nói chuyện.”
Phúc Nghiễm thần sắc ảm đảm, chuyện cho tới bây giờ đã không thể vãn hồi.
Phúc Thiện lại rất thản nhiên, hắn thu hồi tiểu đao, khoanh chân ngồi xuống đối diện Triệu Trăn, xụ mặt một bộ chăm chú lắng nghe.
Triệu Trăn phân phó Thừa Ảnh: “ Cho lui cấm quân, gọi người dâng trà.”
Vì thế, đến khi Bao Chửng gấp gáp trở về, Triệu Trăn đang cùng Phúc Nghiễm, Phúc Thiện ngồi quây quần một chỗ uống trà.
Nói thật, Phúc Thiện tạo cho người ta có cảm giác hắn là loại người rất có nguyên tắc, không biết lật lọng, bảo thủ, cố chấp lại không chịu thay đổi. Kẻ chủ mưu đằng sau phỏng chừng bị bề ngoài ngay thẳng của hắn lừa thảm, hoàn toàn không dự đoán được Phúc Thiện vì muốn cứu Phúc Nghiễm mà đều đem nguyên tắc ném cho cẩu ăn.
Điểm này, rõ ràng Triệu Trăn nhìn càng thấu triệt. Phúc Thiện trong lòng không có quan niệm thị phi thiện ác, vì thiện làm ác là chuyện rất thản nhiên. Mục đích của hắn là cứu được Phúc Nghiễm, vô luận dùng tăng nhân thử dược hay hạ độc hại Triệu Trăn, thậm chí lâm trận phản chiến phản bội kẻ chủ mưu đằng sau, Phúc Thiện đều không cảm thấy gánh nặng.
Phúc Thiện không giỏi ăn nói, trả lời vấn đề đều chỉ gật hoặc lắc.
Chỉ có Phúc Nghiễm hỏi hắn, hắn mới nể tình mở kim khẩu trả lời mấy chữ.
Vụ án tiến triển tới hiện tại, trong lòng mọi người đã nắm chắc vài phần. Vụ án kỳ thật cũng rất đơn giản, Phúc Thiện vì muốn cứu Phúc Nghiễm mà điều chế Vấn Tâm, hắn không muốn Phúc Nghiễm có nguy cơ nổi điên, nên muốn thử thay đổi dược tính của Vấn Tâm. Đang lúc thiếu tiền, kẻ chủ mưu đằng sau tới tìm hắn.
Phúc Thiện và kẻ chủ mưu liên hệ thông qua một tiểu hòa thượng, độc thủ sau màn cung cấp tiền tài, Phúc Thiện vì kẻ đó chế độc.
Mấy vị tự tăng uổng mạng quả thật là do Phúc Thiện dùng để thử dược, cơ hồ từng người đều không chống đỡ được quá một năm, cho nên hàng năm nhân dịp lễ tế thiên Phúc Thiện sẽ thanh lý một lần. Phúc Thiện mỗi ngày sẽ phối dược cho Phúc Nghiễm, muốn hắn thành thành thật thật ngủ một giấc dễ dàng. Phúc Thiện sau khi giết người sẽ lấy đi trái tim, là vì muốn tiếp tục nghiên cứu thêm. Những người ăn Vấn Tâm bán thành phẩm đều xuất hiện hiện tượng trái tim bị sưng phù, Phúc Thiện muốn tìm hiểu nguyên nhân hiện tượng này.
Ám sát Triệu Trăn tự nhiên là mệnh lệnh của kẻ chủ mưu đằng sau.
Kẻ chủ mưu sai người cho Triệu Trăn ăn Vấn Tâm Phúc Thiện chế, độc Vấn Tâm không thể kiểm tra ra độc tính, lại giả tạo thành ngoài ý muốn bỏ mình, vì muốn đem mọi tội danh đẩy hết sang cho Phúc Thiện. Phúc Thiện sớm biết mục đích của kẻ đó nhưng hắn không thèm để ý, chỉ cần độc thủ sau màn tiếp tục rót tiền cho hắn chế dược là được, khiến hắn gánh mọi tội danh cũng không sao.
Nhưng người tính không bằng trời tính, Phúc Thiện và kẻ chủ mưu đằng sau đều không ngờ được là, Triệu Trăn cư nhiên giải được độc Vấn Tâm!
Nói tới đây, Phúc Thiện theo bản năng cầm lên tiểu đao hai mắt chất phác sáng quắc, ánh mắt kia — siêu cấp muốn mổ phanh Triệu Trăn ra kiểm tra xem!
Triệu Trăn phảng phất nhìn thấy hình ảnh khoa học gia điên cuồng trong các bộ phim điện ảnh, xoay mình bổ nhào vào lòng Triển Chiêu, da gà mụn cóc thi nhau nổi lên.
Vụ án tra tới Phúc Thiện thì toàn bộ manh mối cơ hồ đều đứt đoạn. Bởi vì Phúc Thiện căn bản không biết tiểu hòa thượng cùng hắn liên lạc là ai. Bởi vì hàng năm không thường tiếp xúc nhiều với bên ngoài, Phúc Thiện mắc phải chứng không nhớ mặt người cực kỳ nghiêm trọng, hắn chỉ biết người nọ là thiếu niên khoảng hơn mười tuổi, trong chùa phù hợp điều kiện này không một ngàn thì cũng hơn tám trăm người, tương đương với mò kim đáy bể…
Bắt được Phúc Thiện, trong lòng mọi người đều không chút tư vị.
Phúc Thiện hại chết nhiều tăng nhân vô tội như vậy, thật sự là tội ác tày trời. Nhưng hắn một không tham tiền tài, hai không tham danh lợi, ba không vì tư dục, điểm xuất phát cư nhiên là muốn cứu người? mọi người bắt được hung thủ, lại tuyệt không chút cao hứng, ngược lại tức ngực đến khó chịu.
Đặc biệt là Phúc Nghiễm, vốn đối mặt với tử vong cũng có thể vui vẻ đón nhận, bỗng nhiên lại cười không nổi…
Triệu Trăn nghĩ không ra, vì sao trên đời lại có những người như vậy, bọn họ giơ cờ hiệu “muốn tốt cho ngươi” lại làm một số chuyện “khiến ngươi không vui”. Mà ngươi chẳng những muốn gánh vác hậu quả xấu, còn không thể oán thầm hắn, bởi vì hắn là “muốn tốt cho ngươi”, hắn chỉ hảo tâm làm chuyện xấu mà thôi.
Triển Chiêu chịu đả kích lớn, ngay cả cơm chiều cũng không ăn, một mình xách kiếm đi vào rừng trúc chém lung tung.
Bạch Ngọc Đường vốn hảo tâm muốn bồi hắn so chiêu, không ngờ sát khí của Triển Chiêu quá mạnh, không khống chế được lực đạo, một kiếm chém đứt đôi luôn ngân đao của Bạch Ngọc Đường… lúc ấy, sắc mặt của Bạch Ngọc Đường ai u~~~~ chậc chậc chậc, Triệu Trăn đứng một bên vì sư phụ dâng lên keo con voi.
Triển Chiêu hối hận muốn chết, kiếm trong tay hắn là cổ kiếm Cự Khuyết, chiều dài ba thước ba, chuôi cầm bảy tấc, bề rộng năm tấc, nặng khoảng năm cân, lúc chém xuống kiếm khí tung hoành, quả thật là lợi khí có một không hai, là bảo kiếm tuyệt thế vô song, cũng là đồ gia truyền nhà Triển Chiêu.
Mà ngân đao trong tay Bạch Ngọc Đường, tuy rằng cũng sắc bén, cũng coi như danh phẩm danh gia, nhưng tựu chung cũng chỉ là bảo đao bình thường, không có chỗ nào quá xuất sắc. Bình thường dù hai người có cãi nhau ầm ĩ thì cũng đánh có chừng mực, lúc này khó được khi tận hứng, nhưng không phải đã gây rắc rối lớn rồi sao….(/ω)
Bạch Ngọc Đường sắc mặt xanh mét trên đầu đầy mây đen, Triển Chiêu liên tiếp xin lỗi, nói đến miệng khô lưỡi khốc.
Triển Chiêu cầm hai đoạn đao đứt lìa đáng thương hề hề ngồi xổm một chỗ: “Bạch huynh, ta nhất định sẽ cho sửa nó lại!”
“Sửa nó?” Bạch Ngọc Đường hừ lạnh: “Sửa xong rồi lại bị Cự Khuyết của ngươi chém đứt nữa sao?”
Triển Chiêu sờ lỗ tai sám hối: “Ta đổi cho ngươi đao khác tốt hơn!”
“Tốt hơn?” Bạch Ngọc Đường nhướn mày: “Có thể chém đứt đôi Cự Khuyết sao?”
Triển Chiêu lại không đần, Bạch Ngọc Đường tính tình tiểu bá vương, nếu thật sự cùng hắn sinh khí, đã sớm dứt tình đoạn nghĩ cả đời không qua lại với nhau rồi, còn đứng ở đây cùng hắn nghiến răng nghiến lợi, rõ ràng là đang muốn ghẹo chết hắn. Nhưng nề hà Triển Chiêu sai trước, chỉ có thể thu hồi móng vuốt mặc Bạch Ngọc Đường khi dễ…
Triển Chiêu bĩu môi, đơn giản khoanh chân ngồi bệt xuống đất: “Ngươi rốt cuộc muốn sao, cứ ra tay đi, Miêu gia chấp hết!”
“Không bằng lấy thân trả nợ?” Triệu Trăn e sợ thiên hạ bất loạn xen mồm vào, đổi lấy ánh mắt giết người của Triển Chiêu bắn tới!
Bạch Ngọc Đường gãi cằm, trên dưới đánh giá Triển Chiêu: “Lấy thân à…”
Σ(°△°|||) Triển Chiêu cảnh giác nhìn Bạch Ngọc Đường, tùy thời chuẩn bị tạc mao!
Bạch Ngọc Đường bật cười: “Ngốc miêu nghĩ cái gì đấy, thanh đao này là của Tam ca ta rèn chơi, ta không có binh khí thuận tay, trước khi ra khỏi cửa mới lấy mang theo. Tuy không phải danh đao có một không hai gì nhưng dù sao cũng là tâm huyết của Tam ca.”
Triển Chiêu khẽ thả lỏng, sau đó lại sầu mi khổ kiểm: “Tâm huyết của Từ Tam ca a…”
Bạch Ngọc Đường mỉm cười, giả bộ nhún vai: “Cho nên, ngươi phải có thành ý chút, tự mình tới cửa xin lỗi.”
Triển Chiêu dùng lực gật đầu: “Đúng rồi, đúng rồi, nhất định phải tới cửa xin lỗi!” Nói xong còn ngốc hồ hồ nhìn Bạch Ngọc Đường: “Trung thu ta được nghỉ vài ngày, vốn định về thăm nhà, không bằng trước đó tạt qua Hãm Không đảo đi.”
Bạch Ngọc Đường có vẻ nghiêm túc gật đầu: “Cũng chỉ có thể như vậy, Trung thu ta cũng muốn về nhà, có thể cùng đồng hành. Đúng rồi, nhà ngươi không phải ở Thường Châu phủ sao, dù sao cũng tiện đường, có thể đi cả hai.”
Triển Chiêu nhoẻn miệng cười: “Nếu Bạch huynh có thời gian rảnh, không bằng tới nhà ta ở mấy ngày đi, ta dẫn ngươi dạo quanh Thường Châu phủ.”
Bạch Ngọc Đường vui vẻ gật đầu: “Ta rất rảnh.”
— khoan đã!
Triệu Trăn sờ sờ cằm: vừa rồi phát sinh cái gì vầy nè, hình như ta thấy sư phụ đã tự bán mình đi thì phải, còn giúp Bạch Ngọc Đường đếm tiền tới mỏi tay ni?
Triệu Trăn híp mắt nói: “Sư phụ cho ta đi cùng với, ta còn chưa gặp qua sư gia sư nãi đâu ~”
Triển Chiêu thích náo nhiệt, xoa xoa đầu Triệu Trăn, vui vẻ nói: “Được a, cha mẹ ta rất thích trẻ con, ngươi so với cặp song sinh nhà ca ta lớn hơn nửa năm, vừa vặn cùng ta về nhận thức môn nhân!” Triển Chiêu nghĩ nghĩ: “Trung thu hàng năm, hoàng cung đều thiết yến quần thần, yến hội chấm dứt chúng ta sẽ lên đường. Ân… cũng đã tới lúc dạy ngươi học cưỡi ngựa.”
Bạch Ngọc Đường không nghĩ tới Triệu Trăn nửa đường nhảy ra chen ngang, liền mở miệng phản đối: “Nó còn nhỏ như vậy…”
Nói được một nửa, chỉ thấy Triệu Trăn cười tủm tỉm híp mắt nhìn mình, cái đầu nhỏ ngửa lên, lộ ra hai cái răng hổ, chỉ chỉ hướng Triển Chiêu, ý tứ rất rõ — ngươi không cho ta đi, ta sẽ vạch trần âm mưu của ngươi, hai ta đồng quy vu tận!
Bạch Ngọc Đường co rút khóe miệng, đổi lời: “Nó còn nhỏ như vậy, cũng đến lúc mở rộng tầm mắt.”
Triển Chiêu cười nói: “Đúng nha, đọc vạn quyển sách không bằng đi vạn dặm đường!”
Triệu Trăn cũng cười: “Cám ơn Bạch đại ca ~”
Hết chương