Gần đây bên trong kinh thành không yên ổn.
Hoặc là nói, bề ngoài thì vẫn yên bình nhưng mạch nước ngầm lại đang sôi trào.
Nguyên nhân chính là vì vụ án hoàng hậu một tay thao túng thái tử giả.
Vụ án thái tử giả được phá, bình thường không quản lý chuyện triều chính, hoàng đế Triệu Hằng bỗng nhiên tung ra mấy đạo thánh chỉ.
Lý phi nương nương rửa sạch oan khiêm, một nhà Lưu thị trảm đầu thị chúng, Lưu hoàng hậu biếm lãnh cung…
Số quan viên ủng hộ Triệu Thụ Ích và Lưu hoàng hậu đều tầng tầng bị kéo xuống ngựa, người này liên lụy người kia tất cả đều bị bại lộ, cấm quân phụng mệnh xét nhà đều bận rộn tới chân không chạm đất. Bất ngờ đón mưa to gió bão khiến văn võ bá quan ai nấy đều cảm thấy bất an, ngay cả hoàng thân quốc thích không tham chính cũng đều cụp đuôi nằm im.
Bên ngoài đại loạn nhưng lại chả ảnh hưởng xíu xiu gì tới Triệu Trăn, bởi vì bé đang bận rộn chuẩn bị cho đại điển sắc phong.
Lần trước sắc phong Triệu Thụ Ích, không làm đại điển sắc phong chính thức, cũng không tế bái từ đường, sửa gia phả, ngoài miệng thì nói chiếu cáo thiên hạ, nhưng kỳ thật ngay cả một tờ cáo thị cũng không có, chỉ có hoàng đế hạ chỉ sắc phong, chúng thần sửa miệng, cái tên Triệu Thụ Ích ngay cả trong tỉnh Hà Nam cũng không truyền ra ngoài.
Lần này tới phiên Triệu Trăn hoàn toàn khác hẳn, Hoàng thượng lên tiếng gợi ý, các thủ tục rườm rà của đại điển đều được thực hiện chu đáo hoàn thiện không bỏ cái nào! Không chỉ kèn trống chiêu cáo toàn quốc, ngay cả các nước hàng xóm láng giềng cũng nghe được tin vui, đều cử đặc phái viên mang lễ vật tới chúc mừng, thuận tiện vây xem vị hoàng đế tương lai.
Triệu Trăn bị lão hoàng đế mang đi khắp nơi làm vật triển lãm, mỗi ngày cảm giác tồn tại đều tưng bừng khí thế, thu hút tất cả mọi ánh nhìn của người tới tham quan.
Tuy rằng nhận được vô số lời ca ngợi, nhưng thực tâm hay giả ý chỉ có trời biết.
Triệu Trăn không phải con nít thật sự, sẽ không vì mấy câu khách sáo của người khác mà đều coi là thật, sự bình tĩnh của bé cũng vì vậy mà gia tăng không ít.
Sau khi trở thành thái tử, áp lực học tập bất chợt tăng cực đại, tam đại học sỹ uyên bác trứ danh xếp hàng lên lớp cho bé.
Nội dung phải học trải dài toàn diện, tứ thư ngũ kinh, cầm kỳ thi họa, lịch sử địa lý… trong đó, lão tiên sinh dạy số học bị Triệu Trăn dụng tâm thuyết phục, lão tiên sinh dạy thư pháp bị chữ viết như sâu lông của Triệu Trăn làm cho tức khí sinh bệnh, đại sư phụ dạy võ nghệ bị Triệu Trăn đuổi về nhà.
Còn về lý do…
Triệu Trăn vỗ ngực bày tỏ: Ta có sư phụ rồi, sư tôn đại nhân manh manh đát ~
Sau đó, Triển Chiêu đối với lời giải thích này phi thường bất mãn: Cái gì gọi là manh manh?….. còn đát?!
Triệu Trăn quang vinh thăng chức thái tử, nhưng vẫn như cũ giống dã hài tử, không một chút cảm thấy mất tự nhiên.
Lão hoàng đế gần đây bề bộn nhiều việc, trừ mỗi ngày hoàn thành nghĩa vụ mang Triệu Trăn vào triều tạo cảm giác tồn tại ra, thì vội vàng thanh lý thế lực dư đảng còn sót lại của Lưu thị, nên xét nhà thì xét nhà, nên biếm quan thì biếm quan, nên sung quân thì sung quân…..
Điều đáng nhắc tới chính là, lão hoàng đế cư nhiên thật khác người, đưa Triệu Thụ Ích tới chỗ hoàng hậu làm con trai tẫn hiếu? Triệu Trăn thiết nghĩ, Lưu hoàng hậu mỗi ngày đều nhìn thấy bản mặt Triệu Thụ Ích giống hệt lão hoàng đế, chắc sẽ giảm thọ mười năm mất.
Lão hoàng đế bận rộn cùng đám quân thần phân cao thấp, sớm đem tiện nghi nhi tử ném ra sau đầu. Học hành tốt xấu gì không quan trọng, an toàn bản thân không quan tâm, hoàn toàn là thái độ mặc kệ, khiến Triệu Trăn ở trong cung tiêu diêu tự tại tự sinh tự diệt.
Triệu Trăn như thế lại càng vui vẻ thoải mái, càng có thời gian hớn hở chạy nhảy khắp nơi, mỹ kỳ danh viết: trải nghiệm và quan sát dân tình.
Một số đại thần thực bất mãn. Từ khi thái tử điện hạ y như con thỏ chạy lông nhông khắp nơi, khiến đám quan viện bọn họ mỗi ngày lén lút đi lại trên đường y như làm tặc, đều sợ bị Triệu Trăn bắt gặp. Nguyên nhân cũng là do phương thức chào hỏi của Triệu Trăn với bọn họ rất hung tàn…
Triệu Trăn cầm chiếc bánh bao nhân thịt cười tủm tỉm nói: “Lý đại nhân, mua quan bán chức cũng niêm yết bảng giá công khai, quả nhiên là vị quan tốt thanh liêm chính trực!”
Mũ ô sa của Lý đại nhân không giữ được.
Triệu Trăn cầm quế hoa cao cười tủm tỉm nói: “Trương đại nhân, trong thời gian làm việc còn rảnh rỗi đi thăm nhân tình, quả nhiên là năng thần cần cù!”
Trương đại nhân che mặt xấu hổ.
Triệu Trăn liếm liếm kẹo mút cười tủm tỉm nói: “Triệu đại nhân, nghe nói lệnh công tử khi nam bá nữ, nóng lạnh không kiêng, thực là phụ tử chi phong!”
Triệu đại nhân xấu hổ, giận dữ muốn chết.
Triệu Trăn cầm bát đậu hoa cười tủm tỉm nói: “Vương đại nhân, tuổi ông cận cổ lai hy mà vẫn còn tới thanh lâu, quả nhiên là long tinh hổ mãnh chân hán tử!”
Vương đại nhân thiếu chút nữa treo cổ tự sát…
Thường xuyên qua lại, văn võ đại thần dù có hiềm khích với nhau hay không đều chưa từng đoàn kết như thế, đồng tâm hiệp lực dâng tấu: Thiên kim chi tử đi lại trên đường rất nguy hiểm, thế giới bên ngoài đầy rẫy cạm bẫy, đi trên đường cũng có thể gặp nguy hiểm loạn đao phân thây, thái tử điện hạ ngài không có việc gì thì đừng rời khỏi cung nữa!
Lão hoàng đế nhìn Triệu Trăn một chút: Tự mình gây chuyện, tự mình giải quyết.
Triệu Trăn vẻ mặt thụ giáo, hớn hở quay sang kêu gào với Ngự sử Trung Thừa là người vui nhất trong đám nói: bản cung không biết hóa ra trị an dưới chân thiên tử lại kém như vậy, may mắn được Ngự Sử đại nhân nhắc nhở! Cả triều văn võ bá quan đều ngồi không ăn bám, duy một mình ngài là trung quân ái quốc, ô hô ~~
Thái tử điện hạ vận dụng những gì học được tới xuất thần nhập hóa, Ngự Sử đại nhân khóc không ra nước mắt, chỉ có thể cắn răng khấu tạ thái tử.
Mấy vị đại thần phụ trách trị an kinh thành nằm không cũng trúng đạn, cơ hồ muốn dùng ánh mắt chọc thủng vài lỗ trên người Ngự Sử đại nhân.
Ngự Sử đại nhân khóc không ra nước mắt vừa ngẩng đầu lên, thình lình chống lại cặp mắt hắc bạch phân minh của Bao Chửng, sợ tới mức giật mình thon thót!
Hỏng, Khai Phong phủ cũng có phụ trách trị an kinh thành, bị lão Bao nhớ thương thật quá bất hạnh!
Bản quan gần đây có ăn hối lộ trái pháp luật sao? Hình như, có đi…
┏┛ bia mộ ┗┓... (((m -__-)m
Sau khi hạ triều, Triệu Trăn vẫn như cũ ra khỏi cung, lần này lý do càng thêm chính đáng vĩ đại: Thị sát trị an!
Triệu Trăn theo dòng người tan triều đi ra ngoài, từ xa đã nhìn thấy Triển Chiêu đứng cạnh kiệu của Bao đại nhân, đang nói chuyện cùng với một người cũng mặc quan phục.
Đến gần mới phát hiện, người nói chuyện với Triển Chiêu, chính là Binh bộ thị lang Thường Lỗi lúc trước đã cung cấp manh mối.
Triệu Trăn đi qua nói chuyện phiếm với mấy vị đại thần, tới khi Thường Lỗi đi rồi mới lại gần bát quái: “Có chuyện gì vậy?”
Triển Chiêu ngó ra sau bé nhìn nhìn, hỏi: “Đại nhân đâu?”
“Đại nhân lưu lại nghị sự, bảo chúng ta về phủ trước.”
“Ừ…” Triển Chiêu xoa xoa cằm, tựa hồ có chút hoang mang: “Vừa rồi Thường đại nhân nói cho ta biết, gần đây lại phát sinh mấy vụ mất trộm trong nhà các quan viên, tuy rằng không dám lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, nhưng… có phải hắn coi ta là đồ ngốc hay không?”
Triệu Trăn vẻ mặt đầy kinh ngạc: “Ngươi, ngươi cư nhiên phát hiện!”
Triển Chiêu liếc mắt: “Yah, ngữ khí của ngươi thực kỳ quái…”
Con người Triển Chiêu, dung mạo, tính cách, cách đối nhân xử thế không có chỗ nào không tốt, khuyết điểm duy nhất chính là — trì độn.
“Này còn không rõ sao?” Triệu Trăn thở dài: “Thường đại nhân tính cách lãnh đạm, cũng không phải loại người thích buôn chuyện, vì sao lại chủ động cung cấp manh mối cho ngươi, lại còn nhắc nhở tới tận hai lần, là hai lần đó!” Triệu Trăn vươn hai ngón ta ra nhấn mạnh: “Vốn cho rằng hắn có ý đồ quấy rối ngươi, hiện tại xem ra, càng giống mượn đao giết người…”
Triển Chiêu cốc một cái lên đầu Triệu Trăn: “Cái gì gọi là có ý đồ quấy rối ta, không được dùng loạn thành ngữ!”
Triệu Trăn đành phải lảng sang chuyện khác: “Bạch đại ca đâu? Hai người không phải luôn như hình với bóng sao, tách ra rồi?”
Triển Chiêu mặt mày chính trực: “Triển mỗ và Bạch huynh là quân tử chi giao!”
Triệu Trăn: ha ha, ta sắp không biết bốn chữ [quân tử chi giao] viết thế nào rồi….
Lúc này, một nhân vật chính khác trong [quân tử chi giao] đang đứng trên nóc nhà cách đó không xa.
Hôm nay thật sự là ‘trùng hợp’, Bạch ngũ gia nhàn đến vô sự bèn lên nóc nhà tản bộ, chính là ‘trùng hợp’ nhìn thấy cổng lớn hoàng cung, ‘trùng hợp’ nhìn thấy các đại thần tan triều, ‘trùng hợp’ nhìn thấy cỗ kiệu của Bao đại nhân, lại ‘trùng hợp’ nhìn thấy Triển Chiêu và Thường Lỗi đứng nói chuyện…
Thực sự là trùng hợp?
Tuyệt đối là trùng hợp!
Lấy trí nhớ thiên tài gặp qua là không quên được, Bạch ngũ gia chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra Thường Lỗi, nhất thời tâm tình không tốt.
Giống Triệu Trăn, Bạch ngũ gia từ cái nhìn đầu tiên gặp Thường Lỗi đã cảm thấy người này rắp tâm bất lương. [Yah….]
Thấy Thường Lỗi khởi kiệu rời đi, Bạch Ngọc Đường liền đi theo.
Cỗ kiệu của Thường Lỗi không đi đường chính, ngược lại chui vào trong một con hẻm nhỏ, càng đi càng tĩnh lặng.
Cỗ kiệu dừng lại, Thường Lỗi đi ra — lúc vào trong kiệu còn mặc quan phục, hiện tại bước ra lại đổi thành thường phục.
Thường Lỗi ra hiệu cho kiệu phu đứng chờ ở đó, một mình bảy quẹo tám rẽ đi vào trong con hẻm, cuối cùng dừng trước cửa một căn nhà bán đồ cũ vắng tanh.
Cửa hàng đồ cũ làm ăn không tốt, tiểu hỏa kế đang ngủ gà ngủ gật trên quầy, Thường Lỗi nhíu mày, đi vào gõ gõ lên mặt bàn.
Tiểu hỏa kế bừng tỉnh, thấy là Thường Lỗi, lập tức lộ ra khuôn mặt tươi cười: “Ai u, là Thường gia, hôm nay tới sớm vậy.”
Thường Lỗi không muốn nhiều lời, từ trong ngực lấy ra một tập ngân phiếu đưa cho hỏa kế: “Khẩn cấp.”
Bạch Ngọc Đường nhìn tập ngân phiếu trong lòng khẽ động.
Tiểu hỏa kế đang định vươn tay tiếp nhận ngân phiếu, dị biến nổi lên!
Thường Lỗi bỗng nhiên thu hồi ngân phiếu, một tay bóp cổ tiểu hỏa kế: “Ngươi là ai?!”
Đúng lúc này, một đám hắc y nhân từ trong tiệm tạp hóa xông ra, có tên tay cầm khóa sắt, xem ra là muốn bắt sống Thường Lỗi.
Dù đối phương người đông thế mạnh, nhưng Thường Lỗi cũng không phải ăn chay, song phương có qua có lại, trong thời gian ngắn lực lượng ngang nhau. Đáng tiếc mãnh hổ không chịu nổi nhiều lang, Thường Lỗi bị tên hỏa kế giả dùng ám khí đánh lén thành công, sau khi trúng độc thể lực chống đỡ không nổi bị bắt ngay tại trận. Hắc y nhân đang định trói Thường Lỗi lại, bỗng nhiên từ trên trời bay tới một viên gạch, a không, là gạch ngói!
Viên ngói vừa nhanh vừa chuẩn vừa vững vừa hung, còn tự mang theo cường lực quay về, viên ngói vừa bay vừa xoay tròn liên tiếp đánh trúng mũi đám hắc y nhân, nhóm hắc y nhân máu mũi thi nhau trào ra, bộ dạng miễn bàn có bao nhiêu thê thảm. ╰(°▽°)╯
Bên mình người chết quá nửa mà địch nhân đến cái bóng cũng không thấy, hỏa kế giả nhanh chóng hạ lệnh rút lui.
Thẳng tới khi con hẻm nhỏ trở lại sự tĩnh lặng vốn có, Thường Lỗi mới mở mắt ra: “Đa tạ cứu giúp.”
Không biết từ khi nào, Bạch Ngọc Đường đã đứng ở phía sau hắn: “Thường đại nhân nên tới Khai Phong phủ một chuyến.”
Thường Lỗi một trận do dự. Dù hắn không phải là người thông mình gặp qua liền nhớ nhưng con người Bạch Ngọc Đường đặc biệt nổi trội như vậy, ai thấy đều khó quên. Tuy rằng cảm kích Bạch Ngọc Đường có ân cứu mạng nhưng Thường Lỗi vẫn ôm quyền nói: “Ân cứu mạng quyết không chối từ, nhưng Thường mỗ còn có việc quan trọng, thứ nan tòng mệnh (khó mà nghe theo).”
Bạch Ngọc Đường ngược lại không tỏ vẻ gì, dù sao hắn cũng là thuận tay cứu người, nhưng người này tựa hồ hữu dụng đối với Triển Chiêu…
Chậc, phiền toái muốn chết, sớm biết vậy không thèm cứu.
Đang mải phát sầu, liền nghe thấy một giọng nói trẻ con vang lên: “Hóa ra thực sự đi trên đường cũng gặp được nguy hiểm loạn đao phân thây, suýt nữa thì oan uổng Ngự Sử đại nhân.” Triệu Trăn nắm tay Triển Chiêu cười hì hì ra lệnh cho phía sau: “Còn không mau đỡ Thường đại nhân đứng lên.”
Phía sau đi ra một người là một trong những kiệu phu của Thường Lỗi.
Hình tượng vị kiệu phu này so với đám hắc y nhân bị Bạch Ngọc Đường đánh cũng không sáng sủa hơn bao nhiêu…
Thấy sắc mặt Thường Lỗi không tốt, kiệu phu nhanh chóng giải thích: “Thuộc hạ bị một tên áo đen ra tay đánh lén, may mắn có Triển đại nhân kịp thời cứu giúp.”
Sắc mặt Thường Lỗi hơi xám lại: “Những người khác đâu?”
“Đều bị thương nặng, đã được Khai Phong phủ đưa đi chữa trị rồi.”
“Khai Phong phủ…” Khóe miệng Thường Lỗi thoáng co rút, ánh mắt nhìn Triển Chiêu có chút bất đắc dĩ.
Triển Chiêu mỉm cười vỗ vỗ vai Thường Lỗi: “Thường đại nhân bị thương không nhẹ, Trương Long Triệu Hổ, mau đỡ Thường đại nhân lên cáng.”
Trương Long Triệu Hổ đã sớm đứng chờ một bên, đặt một bộ cáng đơn giản xuống đất: “Thường đại nhân đắc tội!”
Thường Lỗi trầm mặc thật lâu sau mới cắn răng nói: “Đa tạ Triển đại nhân!”
Biết rõ hắn không thể động, còn cố tình điểm đại huyệt toàn thân hắn, thật sự cảm tạ!
Hết chương