Trọng Thu Quế (Hoa quế giữa thu)
Triển Chiêu a, con mèo kia…
Có phải là, đang nhớ nhung Giang Nam?
Hừ, chính mình lại đi nghĩ về cái này làm gì.
Mèo đang nghĩ gì, mắc mớ gì đến mình…
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Từ xưa đã nói rằng—–
Xuân, hạ, thu, đông bốn quý, chính là bốn mùa một năm.
Một năm có mười hai tháng, lại nói ba tháng thành một qúy, mỗi quý ba tháng cũng giống như người có huynh đệ lớn nhỏ, còn chia thêm thành cách gọi mạnh, trọng, quý. (mạnh, trọng, quý lần lượt là cách gọi ba tháng đầu, giữa, cuối của một quý)
Lúc này là tháng tám, đang trong mùa thu, đứng hàng thứ hai, bởi thế nên gọi là trọng thu.
Từ trước đến nay thời tiết cả tháng tám luôn rất tốt, lúc này mới chỉ là đầu tháng, không nói đến bách tính ngoại thành Biện Kinh mắt thấy năm nay sắp được mùa, trong lòng hơn phân nửa đều là nhàn hạ. Cũng không nói đến đám đệ tử tam ngõa lưỡng xá trong thành thấy khí trời cuối thu thoải mái vừa dịp du ngoạn, đều cân nhắc đi tìm hoa tươi để thay đổi cảm giác khoái hoạt mới.
Chỉ nói đến Hợp Hoan tiểu đạo ngoài thành đông dẫn đến một nơi —- Bắc Bà Thai tự.
Lúc này mấy cây muồng đã rụng lá, trên mặt đất phủ một tầng lá thật dày, nhưng cây quế trong chùa lại càng thêm tươi mới tràn sức sống, lại nói hoa quế tuy rằng thật nhỏ, nhưng cũng thật quý giá —- chỉ vì ngoại ô so với trong thành thì khí lạnh rất nhiều, nhiều ngày liên tiếp mấy trận mưa thu, cảm giác se lạnh của nước mưa cũng đủ, lúc này mới lặng lẽ đâm chồi, mặc dù chỉ lấm tấm, nhưng hương thơm cũng không giấu được, tỏa đầy khắp nơi, mấy nụ hoa ngọt ngào lại thật mềm mại.
Bạch Ngọc Đường ở trong sân, ngắm gốc quế đỏ rực, màu lá xanh sẫm càng tôn lên nét đỏ tinh tế, quả nhiên là đẹp mắt hệt như lần liên tưởng lúc trước.
Hơn nữa ở đây tốt, thanh tịnh.
Thật sự nên bảo Bạch Phúc đi tìm một trạch viện khác.
Lại nói ngay cả chính bản thân Bạch Ngọc Đường cũng cảm thấy thật kì lạ, mình và cái tên “Ngự Miêu” rõ ràng là không có tương đắc, sư thúc này lại đối với mình quá mức thật tình đi.
Chuyện lạ.
Bỗng nhiên có một tiểu sa di chạy như bay đến, “Bạch, Bạch thí chủ, tranh tường bên kia đẹp lắm nha!” Tiểu quỷ chạy đến thở không ra hơi, nói cũng không lưu loát.
“Đẹp thì tốt rồi, cần chạy đến như vậy sao?” Nói thì nói như vậy, hắn cũng biết đám tiểu quỷ này muốn hắn đi xem.
Cùng tiểu sa di đến chính điện, Niệm thiện sư đang bàn bạc với Trịnh Tuyến Nhi, mà hóa ra là chỉ hoàn thành có một bên chính điện, còn một bên chưa hề động bút.
Mắt thấy một bên vẽ xong, Thích Ca thuyết pháp, La Hán nghe kinh, Quỷ Sứ bảo hộ, Thiên Nữ rải hoa, một cảnh tượng cực lạc phương Tây thật đẹp.
Chỉ là Bạch Ngọc Đường trước giờ không để tâm đến mấy thứ này, ánh mắt đảo qua, hướng về một góc tường hất hất cằm, “Tiểu quỷ, đó là cái gì?”
Một góc quá mức tầm thường, vẽ một thiên nhân đeo chuỗi ngọc trên người, trước mặt là một ngọn lửa cháy rực, trong lửa lại có một con thỏ trắng nõn.
Đây là cái gì? Thiên nhân quay thịt thỏ? Tam quy ngũ lý chẳng phải là không cho phép sát sinh sao…
Chẳng qua là Bạch Ngũ gia lại không câu nệ tiểu tiết, lời như vậy cũng không có hỏi ra miệng.
“Bạch thí chủ ngươi không biết sao? Đó là câu chuyện trong [Thỏ Vương Bản Sinh Kinh], kể về chuyện xưa Phật Tổ từng đầu thai thành một con thỏ, một lần vì để cứu sống một người đi đường, tự nguyện nhảy vào lửa làm thức ăn cho người kia no bụng.” Tiểu sa di vừa nói vừa chắp hai thay thành chữ thập, bộ dáng thần sắc thật thành kính.
Biến thành một con thỏ cũng biết cứu khổ cứu nạn? Phật Tổ chính là Phật Tổ, quả nhiên làm chuyện gì cũng là thần tiên phóng thí —- không tầm thường.
Bất quá bản lĩnh hoa điểu ngư trùng của Trịnh Tuyến Nhi thật không tồi, thỏ dường như sống thật, còn được hơn bộ dạng trang nghiêm của Bồ Tát La Hán bên kia nhiều.
“Bạch thí chủ.” Niệm thiện sư bước đến, “Hôm nay rảnh rỗi nhiều?”
Hắn chỉ cười cười không đáp.
Thật ra cũng không phải quá rỗi rảnh, giữa thu chính là khoản thời gian công việc bận rộn, chỉ là mấy hôm nay hắn bận quá, đến khi không quản được thì đến đây tìm thanh tịnh.
“Nói tới, Bạch thí chủ qua ít ngày nữa có trở về Giang Nam không?”
“Ý là sao?”
“Lão nạp nghe nói mấy vị nghĩa huynh của Bạch thí chủ đều ở tại Tùng Giang phủ, chưa đầy nửa tháng nữa đã đến Nguyệt Tịch, Bạch thí chủ chẳng lẽ không quay về Giang Nam sao?” Niệm thiện sư vừa vê vê râu mép vừa nói.
Đúng là có lời này không sai… Lúc này Bạch Ngọc Đường nhớ tới, mười lăm tháng tám, giữa trọng thu, hằng năm đêm đó trăng tròn nhất sáng nhất, những năm trước bất kể hắn đang du ngoạn ở đâu trên giang hồ, gần đến khoản thời gian này đều phải trở về, chỉ vì đại tẩu nói, người và trăng đều toàn vẹn, mới là người một nhà.
Chỉ là năm nay —–
Lúc ấy rõ ràng không phải là đại ca bảo hắn ở đây tu thân dưỡng tính sao?
Vừa nghĩ một chút thì cái tính hiếu thắng giận dỗi lại bộc phát, Bạch Ngọc Đường thoáng cái liền quyết định, trừ phi Hãm Không Đảo gửi thư gọi hắn trở lại, nếu không thì hắn ở ngay lại Biện Lương mà qua Nguyệt Tịch luôn.
Nghĩ thế, bỗng nhiên lại phát cáu nhớ đến người kia.
Triển Chiêu, nếu không phải là ngươi, lấy đâu ra nhiều chuyện vậy?
Trên hành lang phía nam nha môn Khai Phong Phủ, Triển Chiêu đang đi đi bỗng nhiên hắt hơi một cái thật to.
“Triển hộ vệ, nên cẩn thận khí trời chuyển lạnh, Biện Lương lại không so được với Giang Nam.” Công Tôn Sách đang đi qua bên cạnh, thấy vậy không khỏi lên tiếng nhắc nhở.
“Làm phiền tiên sinh lo lắng.” Triển Chiêu xoa mũi có chút buồn bực, chính mình là người luyện võ thân thể cường kiện, đơn giản là không sợ lạnh, cái hắt hơi này thật không có lí do.
Bất quá lại nói, khí hậu Biện Lương thật sự khác quê nhà Thường Châu rất nhiều.
Y tới Biện Kinh đã có hơn một năm, mấy chuyện khác đều đã quen, duy chỉ có khí hậu kiểu này cảm giác có chút thích nghi không kịp —– ngẫm lại mình rốt cuộc là người Giang Nam, có thể vài năm nữa thì sẽ quen thôi.
Thu lại tinh thần, y bê một đống hồ sơ vụ án đi về phía nam nha môn, chạm mặt hai nha dịch đối diện đang đàm luận, “Ngươi sao lại ra đây? Không phải là đang hỏi chuyện Mạnh gia sao?”
“Tiểu Cửu đang hỏi bên trong đó, ngươi nói xem Mạnh Nhị nương tử này sao có thể khóc đến như vậy? Ta hỏi nàng một câu, nàng đáp chưa được ba chữ đã khóc, bình sinh huynh đệ ta không thể nhìn nữ nhân khóc.”
“Đứa con trai một quý như vàng như ngọc nhà người ta bị mất, có thể không khóc sao, Mạnh Nhị nương tử là một tiểu thiếp, còn không trông cậy vào đứa con quý báu này sao.”
Hai nha dịch đang nói dần đi xa, Triển Chiêu nhớ tới lúc sáng sớm ở đại môn mình cũng thấy một vị phu nhân trẻ được một lão gia nhân dìu đến, khóc sướt mướt đi vào nha môn, lẽ nào đã đến đây hai canh giờ mà vẫn chưa có hỏi xong?
Lại nói phía nam Khai Phong Phủ là do Công Tôn tiên sinh quản, ở đây đa phần nhận mấy án kiện vụn vặt trong thành Biện Lương như là tranh chấp láng giềng hay trẻ con đi lạc, bởi vậy một mớ thủ tục đều phải tiến hành, so với mấy nơi khác còn rườm rà hơn.
Còn chưa vào đến phía nam nha môn, cách vài chục bước Triển Chiêu đã nghe thấy bên trong truyền ra tiếng phu nhân đang khóc lóc thảm thương, nghĩ đến huynh đệ bên trong một trận vất vả, y cười khổ ôm hồ sơ án đi vào, vừa đến cửa thì đụng phải một người, chính là Tiểu Cửu trong miệng hai nha dịch vừa rồi, mắt thấy vẻ mặt hắn còn đang cằn nhằn, nhìn thấy Triển Chiêu thì hai mắt liền sáng lên, “Triển đại nhân Triển đại nhân, làm ơn cứu huynh đệ với.”
Nói về nha dịch họ Lý tên gọi Lý Cửu này, tuy người ta gọi là Tiểu Cửu, là bởi vì vóc người hắn thấp bé, thật ra luận tuổi tác thì hắn còn hơn Triển Chiêu vài tuổi, chỉ vì Tứ Phẩm Đới Đao Hộ Vệ trước giờ hơi thiếu quan uy, vì thế những nha dịch có việc cũng không sợ cầu khẩn y.
Chỉ là chẳng biết giữa thanh thiên bạch nhật trong phía nam nha môn Khai Phong Phủ đường đường trời đất sáng sủa, một nha dịch Khai Phong Phủ lại có chuyện gì gấp gáp đến mức cần mình cứu?
Đợi đến khi bị túm đến nơi sương phòng có tiếng khóc truyền ra, Triển Chiêu liền hiểu được vài phần —– sợ không phải là muốn mình đi thẩm vấn đó chứ? Mạnh Nhị nương tử khóc sướt mướt…
Vừa đến bên ngoài rèm cửa, Lý Cửu ra vẻ hô một tiếng, “Ngự Tiền Tứ Phẩm, Đới Đao, Hộ Vệ Triển Chiêu Triển đại nhân đến!”
Này một chuỗi dài ngoẵng lộn xộn, từng câu từng chữ nhấn mạnh rõ ràng cứ như lên dây cót, chọc cho Triển Chiêu liếc hắn một cái, biết rõ hắn đây là muốn mượn oai hù người, chỉ mong Mạnh Nhị nương tử bớt khóc thì mới có thể thẩm vấn cho tốt được, thế là cũng làm như thật mà ho khan một cái, vậy mà cũng thật hiệu quả, tiếng khóc trong màn liền lập tức ngưng bặt.
Ánh mắt Lý Cửu chỉ thiếu điều muốn lạy trời cáo Phật.
Hai người đang định bước vào, chợt nghe thấy một trận bước chân gấp gáp, quay đầu lại liền thấy một người ăn mặc như đầy tớ đang hấp tấp đi đến, thấy hai người liền cúi người, “Hai vị quan gia, tiểu nhân là người của Mạnh gia, xin hỏi quan gia có thể cho ta gặp Nhị phu nhân nhà ta sao.”
Lý Cửu đương nhiên là để hắn đi vào, Triển Chiêu ở ngoài chỉ nghe thấy bên trong vang lên một tiếng kêu cực độ kinh hỉ, lập tức Mạnh Nhị nương tử liền cùng lão gia nhân lúc trước bước ra rồi vội vàng rời đi.
Đợi y cùng Lý Cửu đi vào, bên trong chỉ còn lại người vừa mới tới báo tin kia, nói là chẳng biết thế nào lại tìm được tiểu công tử, còn đang yên đang lành ngồi trong phòng, bởi vậy Đại phu nhân mới sai hắn nhanh đi báo tin.
Đuổi người nọ đi, Lý Cửu dở khóc dở cười than phiền với đồng liêu —– lỗ tai phí công cả nửa ngày bị hại.
Các nha dịch khác cũng cảm thấy chuyệh thật kì lạ, đứa trẻ thế nào rõ ràng là mất tích mấy ngày, bỗng nhiên lại yên lành xuất hiện trong nhà?
“Chắc tên lừa đảo cũng biết mấy ngày nữa là ngày sum họp, cho đứa nhỏ trở về.” Một nha dịch mới tới nói đùa.
“Nếu thật như vậy, còn khiến huynh đệ ngươi phải xơi chén cơm khô này sao? Vậy thì sớm đi cúng bái phù hộ cho người tốt như thế trong thiên hạ nhiều nhiều đi.” Lý Cửu vừa nói vừa đập người mới tới một đấm.
Bên này đang trò chuyện náo nhiệt, đã thấy Vương Triều cùng Mã Hán đi đến, hai người thấy Triển Chiêu liền chắp tay chào hỏi, sau đó liền bảo bọn nha dịch đến viện chia ca, bảo là đêm mười lăm tháng này, chỉ vì ngày lành trăng sáng, triều đình liền cho phép chợ đêm mở suốt đêm, tất cả lễ khánh, mấy nhà thương nhân trong thành Biện Lương đều tự tùy cơ ứng biến, chỉ cần đến quan phủ báo cáo đầy đủ là được.
Kể từ đêm đó trị an bên trong thành liền muốn tăng thêm, chẳng qua ngày lành thì hiếm có, bởi thế đại nhân sắp xếp nha dịch trong phủ chia thành hai ca, lấy giờ Tí làm hạn định, phân thành trước nửa đêm và từ nửa đêm đến sáng, tuy có hơi chút mệt nhọc, nhưng cũng có được chút thời gian cùng người nhà sum họp.
Triển Chiêu ở một bên nghe cũng không xen vào nói, ban đầu đáng lẽ y cũng cần phải đi, có điều đêm qua vào cung đang làm nhiệm vụ thì Phùng thị vệ cầu khẩn y đêm mười lăm đó cho xin đổi một ca, y trước giờ đều là một tiếng đáp ứng, vì thế đâu thể nói không.
Chỉ là vì nhận nhiệm vụ trực trước nửa đêm, từ nửa đêm đến sáng thì y không có việc gì làm, vả lại để tâm đến khi đó nếu có huynh đệ nào cần về nhà gấp, y có thể thay giúp được.
Dù sao đi nữa… Y cũng chỉ có một thân đơn chiếc ở Biện Lương mà thôi.
Nói về chuyện xưa khi ở Hãm Không Đảo, Bạch Ngọc Đường vẫn cảm thấy đại tẩu nhà mình đúng là thần nhân, một nhà năm huynh đệ, có đại ca đứng đầu, đối với nàng lại là “ngôn vô bất thính, thính vô bất tòng”, Hãm Không Đảo to như thế, việc lớn việc nhỏ đều qua tay nàng, mọi thứ đều chính xác mọi sự đều chu đáo. (ngôn vô bất thính, thính vô bất tòng: nói thì không thể không nghe, nghe rồi thì không thể không làm theo. Tuân lời răm rắp á ~~~~)
Lần này cũng y như thế, mấy hôm trước hắn còn nghĩ nếu không có thư đến liền giận không về, hôm nay thư của Lô đại nương liền đến, ki cóp thời gian vừa đủ cho hắn ba ngày chuẩn bị hành trang bảy ngày đi đường, vừa đêm nguyệt tịch là đến Tùng Giang Phủ.
Lúc này trong một căn phòng trang nhã trên lầu hai Phan Lâu tửu điếm, Bạch Ngọc Đường cầm phong thư ngắn ngủn lật đi lật lại mấy lần, nhớ tới huynh tẩu cùng cảnh thu Giang Nam, một chút hờn giận nhất thời lần trước đã sớm bị vứt lên chín tầng mây.
Bạch Phúc bên cạnh nhìn dáng vẻ cao hứng của hắn, không cần phân phó, tự chạy đi thu xếp chuyện trở về.
Bạch Ngọc Đường gấp thư cất vào trong ngực, dựa vào lan can, nhìn trên đường kẻ đến người đi, trong lòng suy tính nên vì đại tẩu nhà mình mà mua một chút hoa tươi làm vui lòng lúc quay về mới phải.
Bỗng nhiên hắn híp mắt một cái —– dưới lầu lại là Triển Chiêu một thân thường phục màu đen, bước vào trong Phan Lâu tửu điếm.
Bình thường y đi ngang qua là thật, đến gần từng bước thật ra lại là lần đầu.
Bạch Ngọc Đường suy nghĩ liền đứng dậy ra khỏi nhã gian bước xuống lầu, ở trên cầu thang thấy Triển Chiêu đến chỗ của chưởng quỹ hỏi mấy câu, chưởng quỹ lắc đầu, y suy nghĩ một chút hình như còn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng cái gì cũng chưa nói đã đi.
“Con “Mèo” kia mới sáng sớm đã tới hỏi gì vậy?” Đi xuống lầu, Hãm Không Đảo Ngũ đương gia trực tiếp đến hỏi chưởng quỹ.
“Ô, là Ngũ gia a… Triển đại nhân không nói gì lạ cả, chỉ hỏi một chút xem trong tiệm chúng ta có rượu quế hoa hay không thôi.”
Thì ra là đến mua rượu, “Thế nào, không bán cho y?”
“Ngũ gia nói đùa, chuyện làm ăn của chúng ta ở đây đều nhờ cả vào Triển đại nhân, sao có thể từ chối, thật ra thì rượu quế hoa đừng nói chỗ ta không có, sợ là cả Biện Lương cũng không có một quán rượu nào bán, rượu kia ngọt ngấy êm nhẹ, không để cho đầu lưỡi người Biện Kinh nếm tới, trước kia còn có người làm, hai năm qua đều tuyệt tích.”
Hừ, ở Giang Nam lúc này rượu quế hoa đã sớm bày ra cả trên đất, chạy tới kinh thành thì lại hiếm lạ cứ như cam lộ. (Cam: ngọt ; Lộ: sương. Giải thích ngắn gọn thì “cam lộ” theo tín ngưỡng Trung Quốc còn có nghĩa là ruợu quý, rượu truờng sinh. Xem chi tiết tại đây)
“Bất quá Ngũ gia yên tâm…” Chưởng quỹ còn muốn nói gì đó cho Bạch Ngọc Đường, nhưng vừa quay đầu lại, vị quản sự góp vốn nhiều nhất cho tửu điếm của mình ở kinh thành đã mất dạng từ lâu.
Quả nhiên công phu thật tốt a, tới vô ảnh đi vô tung.
Chưởng quỹ nghĩ thế, vỗ vỗ đầu tiếp tục đốc thúc bọn tiểu nhị làm việc.
Thành Biện Lương, sông Biện dẫn vào thành.
Lại nói có thủy thì hưng, Biện Lương cũng là nhờ sông Biện này nối thẳng đến sông Đại Vận, đường thủy thông hành tiện lợi không trở ngại, việc buôn bán qua lại cũng nhờ vậy mà hưng thịnh, nhưng tất cả đều có hai mặt lợi hại, thủy đạo chằng chịt thì đúng là sinh ý rất vượng, nhưng chỗ hại lại không phải không có.
Ví như nói về con rạch cụt này, xung quanh yên tĩnh, sâu chừng sáu xích nói cạn cũng không cạn, ngày xưa cũng có nhiều tin tức về trẻ con chết đuối ở đây truyền đến Khai Phong Phủ.
Bởi vậy Triển Chiêu may mắn cứu được đứa trẻ suýt rơi xuống nước thì trong bụng chỉ nói nguy hiểm thật.
Điểm nhẹ mặt nước, mượn lực một cái y đã ôm đứa trẻ đến trước mặt, đang định nói gì đó, trước mắt lại có bóng trắng nhoáng lên, lại nghe thấy thanh âm quen thuộc, “Tiểu quỷ, vì cái này mà mạng cũng không cần?”
Bạch y nhân kia cầm một cành quế dài chừng một thước đến chải chải mái đầu của tiểu nha đầu trước mặt, cành quế vớt lên từ mặt sông điểm mấy nụ hoa quế vàng nhạt còn chưa bung, bạch y nhân diện mạo tuấn mĩ chỉ cần phủ lên mặt một nụ cười là có thể khiến trái tim của hai tám thiếu nữ trong Biện Lương thành nhảy như bay.
Chỉ là tiểu nha đầu kia nhìn Triển Chiêu một chút rồi lại nhìn hắn một chút, lại đi nhìn nhìn Triển Chiêu, ánh mắt nó đảo qua hai người mấy lần, bỗng nhiên “Oa!” một tiếng khóc rống.
Lúc này Triển Chiêu rốt cuộc đã ít nhiều hiểu được nỗi khổ mà mấy ngày trước Lý Cửu phải chịu rồi.
Bạch Ngọc Đường đang cầm cành quế thật rất không xấu hổ, thầm nghĩ tại sao mình lại chọc người ta khóc rồi?
“Ngươi, ngươi, các ngươi không phải là Hắc Bạch Vô Thường đó chứ?” Tiểu nha đầu vừa lau nước mắt vừa nói, “Ta, ta có phải là chết rồi không?”
Còn không phải sao, một người một thân đen thui, một người áo trắng như tuyết, thực sự rất giống…
Bạch Ngọc Đường mắt thấy Triển Chiêu đỡ trán run run như cười khổ, trong lòng phát cáu, nửa thật nửa giả nói, “Lão Hắc ngươi cười cái gì.”
Tứ Phẩm Đới Đao Hộ Vệ ho khan một tiếng, hướng về tiểu nha đầu kia nói thật nhỏ nhẹ, “Chúng ta không phải là…”
“Ô…” Thế nhưng tiểu nha đầu kia càng khóc càng lớn, căn bản chẳng để y vào trong mắt.
“Nha đầu!” Bỗng nhiên Bạch Ngọc Đường quát to một tiếng, làm cho tiểu nha đầu kia bị hù giật mình, khóc cũng không ra tiếng, chỉ nhìn lom lom vào hắn.
“Nói cho tiểu nha đầu ngươi biết, lần này hai ta đến chính là để gọi hồn, ngoài hai ta còn có đầu trâu mặt ngựa cũng cùng tới, vừa rồi Lão Hắc đã cứu ngươi, vậy linh hồn nhỏ bé của ngươi chúng ta từ bỏ, ngươi cầm cành quế này, nếu nhìn thấy đầu trâu mặt ngựa bọn họ muốn gọi ngươi đi, liền đưa cái này cho bọn hắn xem, nói rằng Lão Bạch bảo tiểu ny tử ngươi mạng sống trăm tuổi, hiểu chưa?”
Tiểu nha đầu kia mắt cũng không chớp mà gật đầu, đoạt lấy cành quế trong tay Bạch Ngọc Đường, chớp mắt đã như một làn khói biến mất không ảnh.
“Bạch Ngũ gia quả nhiên không thua danh tiếng phong lưu thiên hạ, quả nhiên thủ đoạn rất tài.”
Bạch Ngọc Đường nghe xong lời này, đảo mắt thấy vẻ mặt tự tiếu phi tiếu của Triển Chiêu, lạnh lùng hừ một cái, “Triển đại nhân lướt nước qua sông, thủ đoạn cũng rất tài, không hổ danh “Ngự Miêu” bốn cái móng so với người thường còn linh hoạt hơn nhiều.”
Khinh công của người này, quả nhiên rất giỏi.
Tuy rằng ngoài miệng nói vậy, nhưng nhớ lại vừa rồi thân pháp lực đạo thời cơ đều đẹp vô cùng như chuồn chuồn đạp nước, trong lòng Cẩm Mao Thử cũng thực sự bội phục.
Triển Chiêu vừa định nói, bỗng nhiên xa xa oanh một tiếng nổ, hai người nhìn sang, đã thấy một đạo pháo hoa hình hỏa long như phóng vút lên thiên không, chỉ phút chốc liền tắt ngấm chỉ còn lại khói xanh lượn lờ.
“Chắc là bọn tiểu nhị thử pháo.” Bạch Ngọc Đường nhìn phương hướng kia chính là tiệm pháo hoa Kim Ký sản nghiệp nhà mình, buột miệng thốt ra.
Đảo mắt thấy Triển Chiêu đang nhìn chỗ pháo hoa tiêu tán mà xuất thần, “Tan cũng đều tan đi rồi, vậy mà trông vẫn rất đẹp.” Đáng lẽ ban ngày sáng quá không thích hợp thử pháo…
“Khi còn bé ở quê cũng từng thấy qua, sau này xa nhà lại không có thời gian xem nữa…”
Không biết Triển Chiêu là đang đáp lời hắn hay là tự lẩm bẩm.
Lại qua một lúc lâu, Tứ Phẩm Hộ Vệ hồi phục bộ dáng trầm ổn trấn tĩnh như thường, nhìn Bạch Ngọc Đường một chút, “Triển mỗ có việc đi trước, Bạch huynh xin hãy tự nhiên.” Dứt lời vừa chắp tay, xoay người đi thẳng.
Phía sau, bạch y nhân nhìn bóng lưng y rời đi, bản thân mình cũng không hiểu được, liền nhíu mày.
Bạch Ngọc Đường nghĩ đến lúc trước Triển Chiêu hỏi về rượu quế hoa, lại nghĩ đến lời y nói —–
Khi còn bé ở quê cũng từng gặp qua…
Hắn cuối cùng nghĩ đến —–
Triển Chiêu a, con mèo kia…
Có phải là, đang nhớ nhung Giang Nam?
Hừ, chính mình lại đi nghĩ về cái này làm gì.
Mèo đang nghĩ gì, mắc mớ gì đến mình…
Hắn đứng ở bờ sông suy nghĩ miên man, hoa quế bên bờ từng nụ từng nụ lặng lẽ nở, mùi hương ngọt ngào theo dòng sông Biện chậm rãi chảy đi.
Trọng thu, vừa lúc đây.
Sau nửa canh giờ Bạch Ngọc Đường trở về trạch viện của mình ở phố Phan Lâu, Bạch Phúc đang ở trong phòng khách đợi hắn, trong tay cầm một phần danh mục quà biếu thật dài, thấy hắn liền muốn hắn xem qua, Bạch Ngọc Đường lại phất phất tay, tự tại dựa vào ghế, suy nghĩ một chút —–
So ra hai chuyện sắp tới.
Lại nói, hôm đó Bạch Ngọc Đường vốn là cùng Bạch Phúc đi xem chỗ ở.
Từ khi cảm thấy thành đông thật ồn ào, hắn liền bảo Bạch Phúc đến thành tây tìm chỗ nghỉ tạm, chỉ vì ở thành tây Biện Lương đa phần là quan ti nha môn, ít có thương gia, bởi thế so với phố Phan Lâu, thật không biết yên tĩnh hơn bao nhiêu.
Vì vậy sáng sớm hôm đó, đang đi cùng Bạch Phúc.
Vì vậy, liền nhìn thấy một gia đình trong ngõ Tây Điềm Thủy kia đang hò hét ầm ĩ thu xếp chuyển nhà.
Chỉ vì ngày mùa thu thì gần mùa đông, trước giờ thời điểm này mấy hoạt động của các gia đình cũng ít, nhà này lại càng ầm ĩ hô lớn gọi nhỏ nha hoàn hạ nhân đi ra đi vào bộ dáng cứ như chạy giặc, Bạch Ngọc Đường liền không khỏi đưa hai mắt nhìn tòa nhà này.
Ở bên ngoài bức tường cao sáu thước hắn chỉ thấy một tán cây xanh tốt từ bên trong lộ ra, đầu cành điểm lấm tấm hình như là hoa quế.
Một làn hương thật thơm mát.
Lại nhìn trái nhìn phải một chút, ầm ĩ như vậy cũng không có người đến xem, thật sự là thanh tịnh, có lẽ bởi vì gần Khai Phong Phủ, người nghĩ rằng mọi việc đều có quan sai lo, cho nên cũng không để tâm.
Lại nói tiếp, thật đúng là gần Khai Phong Phủ, chỉ cách có hai con đường.
Như vậy sau khi trước nghĩ sau suy tả hữu cân nhắc bốn phương tám hướng buôn đi bán lại một lần, Bạch Ngọc Đường rốt cuộc ném cho Bạch Phúc một ánh mắt, “Đi hỏi một chút xem tòa nhà này muốn bán hay muốn cho thuê?”
Bạch Phúc gật đầu một cái, đi vào cửa.
Bạch Ngọc Đường ở một bên chờ, hồi lâu sau cũng không thấy người đi ra, đang lúc chán chết, lại thấy ở chỗ cánh cửa của chiếc xe ngựa bên cạnh có một đứa nhỏ quần xanh áo vàng đang ôm xe nhảy nhảy, nhưng nhảy thế nào cũng không lên được xe.
Trong cửa tiếng người vội vàng thật ồn ào, thế nào chẳng có người lớn nào đi ra, để lại một đứa nhỏ thế này bên ngoài một mình, Bạch Ngọc Đường suy nghĩ liền đi tới, “Tiểu quỷ, muốn lên xe sao?”
Đứa bé kia nghe vậy ngước đầu nhìn hắn, dáng vẻ cỡ năm sáu tuổi, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn như trứng gà bóc, nổi bật hai mảng ửng đỏ, mi nhỏ mắt to, tại mi tâm có một nốt ruồi màu đỏ chu sa, tướng mạo rất hỉ nhân. Thấy Bạch Ngọc Đường nó liền chớp chớp mắt, duỗi hai bàn tay nhỏ bé, “Bế —- ta, lên xe.”
Bạch Ngọc Đường cười ha ha một tiếng, xách cổ áo nó như túm một con khỉ mà ném lên xe.
“Nha ——– người xấu.” Tiểu quỷ thoáng chốc cả mắt mũi đều nhăn lại.
Trông bộ dáng ủy khuất của tiểu quỷ kia, đang muốn pha trò đôi câu, chợt nghe thấy phía sau có tiếng hô Ngũ gia của Bạch Phúc, khi vừa quay đầu lại, tiểu quỷ đã không thấy tăm hơi, có lẽ là chui trong xe rồi.
Hắn xoay người liền thấy Bạch Phúc đang kéo một quản sự trung niên dáng dấp thấp lùn ục ịch đi ra, người nọ thấy y phục của Bạch Ngọc Đường là gấm lụa, biết là người sang, cúi đầu khom lưng mời hắn vào.
Đến phòng khách, quản sự bảo quý khách đợi chút, liền đi mời chủ nhà ra.
Chỉ vì hôm đó là ngày dọn nhà, trên dưới bận rộn cũng không ai đến bắt chuyện, vừa nãy Bạch Ngọc Đường bên ngoài đợi lâu, lúc này đợi một hồi vẫn không thấy người đến, nhíu nhíu mày đứng đi đến hậu viện, Bạch Phúc không thể thiếu vẻ mặt khổ sở đi theo chủ nhân tùy hứng nhà mình.
Quả nhiên đúng như hắn nghĩ, bốn phía hậu viện hoa quế sinh trưởng vô cùng tốt, tán cây rậm rạp ngăn cách, bên ngoài dù có người đi qua cũng giảm bớt rất nhiều tiếng động lúc này vừa đúng mùa hoa, hương thơm tràn ngập cả sân, không ngờ lại có cảm giác thanh tịnh mênh mông như vậy, cũng có vài phần tương tự Bắc Bà Thai tự.
“Ngươi cái tên tử quỷ này, hồ ly tinh kia nói cái gì ngươi liền cho là cái ấy!” Bỗng nhiên một giọng nữ chói tai truyền đến, phá vỡ bầu không khí thanh tịnh.
Bạch Ngọc Đường hừ lạnh một tiếng, xoay người lại thì nhìn thấy trò hay —-
Một vị phu nhân thân cao thể tráng, đầu đầy trâm vàng đong đưa chói mắt, lúc này đang nắm tai của một nam tử trung niên kéo từ trong phòng khách ra, nam tử kia tuổi tác trên dưới bốn mươi, da mặt trắng nõn ba phần râu ria xem ra cũng khá nhã nhặn, chẳng qua vừa liếc là thấy ngay thần sắc đang sợ hãi.
Tiếng mắng chửi của phu nhân kia không ngừng truyền đến —–
“Toàn nhà này là tổ tiên để lại, ả bảo tà môn thì liền tà môn? Ta phi! Tiểu đồ đĩ có gì tốt? Nếu không phải vì có thằng nhãi con, ngươi còn yêu quý ả như vậy sao? Ta xem trên dưới toàn gia này, có mà ả là tà môn nhất! Ngay cả nuôi thằng nhãi con cũng tà môn! Mất dạng hai ba ngày, lăn qua lăn lại phí dầu phí lửa đầy phủ, bản thân nó lại êm đẹp xuất hiện, ta…”
Nàng bỗng nhiên ngừng nói là vì cuối cùng đã nhìn thấy Bạch Ngọc Đường, đôi mắt lớn như mắt trâu càng mở to vài phần, bàn tay đang véo tai tướng công nhà mình cũng bất giác buông ra.
Bạch y nhân này, có lẽ ai lần đầu nhìn thấy, trong lòng đều sẽ nghi hoặc một chút bây giờ là chiều tối sao chiều tối. (Chỗ này ý nói cái gì vậy trời??? =.=)
Nam tử kia thấy có khách, vội vã sửa sang áo bào, tằng hắng một cái ra vẻ một chút uy nghiêm.
Bạch Ngọc Đường trong đầu cười thầm một tiếng, nháy mắt với Bạch Phúc bên cạnh, “Hoặc thuê hoặc mua, tùy ngươi làm thế nào, nói chung Ngũ gia phải đón đêm Nguyệt Tịch ở đây.”
Để lại những lời này, hắn cũng không quay đầu liền đi thẳng.
Thế là một ngày này, tòa nhà của Mạnh gia ngõ Tây Điềm Thủy cùng hơn chục gốc quế nổi danh thành tây trong đó, tất cả âm thầm đổi chủ.
Không có ai biết.
Lại nói Bạch Phúc từ thuở nhỏ đã theo bên cạnh Bạch Ngọc Đường, từ trước đến nay thủ đoạn lão luyện đầu óc khôn khéo thật đắc lực, hôm đó Bạch Ngọc Đường nói muốn ở trong tòa nhà này qua đêm Nguyệt Tịch, thật sự khi đến ngày Nguyệt Tịch, lúc Bạch Ngọc Đường bước vào cái nơi vốn là Mạnh trạch bây giờ là Bạch phủ này, toàn bộ tòa nhà trên dưới đều được quét tước sạch sẽ đổi mới hoàn toàn, màu sắc an bài bố trí đều rất hợp ý hắn.
Bạch Ngọc Đường vừa đi vừa nhìn, thỉnh thoảng khen một câu, đến khi vào phòng khách, liếc mắt thấy một bên bày hai hũ rượu, liền hỏi chuyện gì xảy ra.
“Là chưởng quỹ của Phan Lâu tửu điếm đưa tới, nói một là hợp với cảnh nhà, hai là mừng Ngũ gia dọn đến nơi ở tốt.”
Bạch Phúc bên cạnh đáp, lại thấy Bạch Ngọc Đường nhìn giấy niêm phong đỏ thẫm trên miệng hũ——
Thần sắc như đang có điều suy nghĩ.