Chẳng qua là oan ức huynh đệ nhà mình lại giúp người ngoài, căm giận Triển Chiêu được thả đi, còn có cái tính háo thắng chẳng bao giờ chừa, ba cảm giác xoắn vào một chỗ, chọc cho Bạch Ngọc Đường mỗi lần nhìn thấy cái tên đầu lĩnh nha ban nha dịch Khai Phong Phủ thì liền nổi lên chán ghét…
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Chỉ nói là—–
Hoa sen mười dặm, hoa quế ba thu.
Kim Minh trì, xuyên kiều dạ, phiền lâu đăng, Lý Ngõa khúc.
Biện thành.
Năm này, hai năm Cảnh Hữu, cũng chính là năm thứ hai Triển Chiêu gia nhập Khai Phong Phủ.
Sáng sớm hôm nay y dẫn nha dịch trong phủ dọc theo đường cái Tây Giác Lâu thẳng hướng bắc bắt đầu một ngày tuần thành, không hiểu sao lại nhớ đến năm đầu, lần đầu tiên theo Bao đại nhân vào cung diện thánh, cũng là dọc theo con đường này———-
Y cũng không quay đầu, rời khỏi giang hồ, gia nhập triều đình.
Quyết định này khi đó của y, sau lại dẫn đến ít nhiều sự tình…
“Bộp!” Thứ gì đó bắn trúng mũ quan của Triển Chiêu rồi rơi xuống đất, y hoàn hồn cúi đầu nhìn, lại là một hạt đậu rang.
Ngửa đầu nhìn, lại thấy trên nhã gian tầng hai của tửu điếm Phan Lâu có người ngồi tựa vào lan can, một thân y phục tơ tằm bạch sắc trông thật hoa mỹ, “Ô, lỡ tay, xin lỗi, Miêu đại nhân.”
Người này sao vẫn còn ở kinh thành?
Người trên lầu kia——Ngũ đương gia của Hãm Không Đảo ở Tùng Giang phủ, Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường.
Phải biết là chuyện Diệu Vũ Lâu Ngự Tiền Hiến Nghệ () cũng không phải ý muốn của Triển Chiêu, Cái danh hào “Ngự Miêu” gì đó của triều đình phong tặng cũng không phải mong muốn của y, y gia nhập triều đình là tự bản thân có tâm nguyện muốn thực hiện, cái loại hư danh bỏ đi này cũng không ngờ lại bị gọi thường xuyên vậy.
Cái hư danh này lại còn rước lấy một trận rắc rối to bự nữa.
Nửa năm trước, chính là cái tên Bạch Ngọc Đường này, đang đêm đang hôm mò vào Khai Phong Phủ lấy danh nghĩa “mượn” mà trộm mất Tam bảo, chỉ mặt gọi tên một mực muốn Triển Chiêu y phải đến Hãm Không Đảo mới chịu trả lại.
Một là “mèo” mà một là “chuột”, đến người không tinh ý cũng vừa nhìn đã biết.
Vốn đã chán ghét nơi giang hồ cố hữu cát bào, trong lòng Triển Chiêu đều có dự liệu trước, duy chỉ có tai họa lần này thật đúng là ngoài ý muốn, mà chuyện ập lên đầu y cũng không có ít. (cố hữu cát bào: cắt áo bỏ bạn)
Tự mình đi đến Tùng Giang phủ, thật là một hồi phong ba, may mà nhờ Lô Phương đại nghĩa Tương Bình khôn khéo, mới đưa được Bạch Ngọc Đường từ Hãm Không Đảo về phục mệnh, khi ở trước thềm ngọc bẩm báo, y cũng có nói rằng một phen tranh chấp cũng chỉ vì khí phách, dốc hết sức chịu trách nhiệm mới có thể tránh cho cái tai họa này lớn thêm nữa.
Tuy rằng ngày ấy trong cung vàng điện ngọc y xác thực có nói qua mấy lời “Bạch Ngọc Đường người này kiệt ngạo bất tuân, vô cùng tùy ý” các loại, nhưng cũng chỉ vì giúp người nọ thoát tội, chứ không phải ý là Triển Chiêu y muốn tán thưởng gì gì đó hắn.
Thật ra mà nói, y đối với cái kẻ bất quá chỉ vì một cái danh hào liền đại náo Đông Kinh, cực kì không có hảo cảm.
Bây giờ nhìn thấy hắn, ngoại trừ chau mày ra, Triển Chiêu cũng thật không biết phải đáp lại thế nào.
Thu hồi ánh mắt, nhìn thẳng phía trước, khẽ phất phất tay, một đoàn nha dịch sau lưng vẫn nhất tề từng bước theo y.
Cái kẻ cố tình gây sự, càng để ý tới hắn lại càng nháo đến lợi hại.
Quê nhà Thường Châu kia thường gọi cái kiểu này là “Người điên”… (nguyên văn là “Nhân lai phong”)
Nghĩ đến đây, khóe miệng của Ngự Tiền Tứ Phẩm Đới Đao Hộ Vệ nhịn không được mà lộ ra mấy tia tiếu ý.
Mắt ngó theo người kia dẫn đội rời đi, Bạch Ngọc Đường híp mắt một cái, “A, quan uy thật là lớn đi”
“Ngũ gia nói gì vậy?” Nhàn Hán đang đứng bên cạnh châm thêm trà nghe không rõ liền hỏi một câu.
Tầm mắt Bạch Ngọc Đường vẫn còn rơi trên cái thân ảnh màu đỏ dẫn đầu đoàn người kia, “Không có gì, chỉ nói là có con mèo cậy vào nhân thế.” Hắn cười lạnh một cái.
“Mèo cậy nhân thế?” Nhàn Hán gãi đầu một cái, “Ngũ gia nói đùa, tiểu nhân chỉ nghe qua ‘Chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng’, nhưng đâu có ‘Mèo cậy nhân thế’?
Bạch Ngọc Đường hừ một tiếng, không đáp lại nữa, người nọ cũng thức thời, ngậm miệng châm trà rồi định cúi đầu lui ra. Lại nghe Bạch Ngọc Đường hỏi; “Cửa hàng đối diện cho thuê?”
Nhàn Hán đưa đầu nhìn một cái, cửa hàng bên đường vốn bỏ không lại có người ra vào, “Này cũng không biết từ khi nào, Ngũ gia đợi chút, tiểu nhân đi hỏi thăm một chút.”
Dứt lời liền như một làn khói phóng ra ngoài nhã gian.
Bạch Ngọc Đường thật không vừa lòng mà bĩu môi, cầm lấy Thượng Hương trà bên cạnh mà nhấp một cái. Nhớ tới người kia, trong bụng lại khó chịu, lúc nãy hắn cũng không phải cố tình trêu chọc y, chỉ muốn một mình đến đây dùng trà, thế nào lại vừa giương mắt lên lại có thể thấy con mèo xui xẻo, tâm tình sáng sớm đang tốt đẹp cũng bị quấy rối.
Cũng chẳng biết đại ca nghĩ thế nào, lẽ ra cái sự tình trộm Tam bảo giải quyết xong, còn lại cái gì cũng chỉ nên là chuyện giữa huynh đệ bọn họ, muốn đánh muốn chửi muốn lấy gia pháp hầu hạ gì thì cũng nên đợi khi trở về Hãm Không Đảo hẵng nói, nhưng đại ca lại vứt hắn lại một mình ở đây, còn giao một quầy buôn bán cho hắn, muốn hắn chăm chỉ coi sóc tu thân dưỡng tính.
Chẳng qua là oan ức huynh đệ nhà mình lại giúp người ngoài, căm giận Triển Chiêu được thả đi, còn có cái tính háo thắng chẳng bao giờ chừa, ba cảm giác xoắn vào một chỗ, chọc cho Bạch Ngọc Đường mỗi lần nhìn thấy cái tên đầu lĩnh nha ban nha dịch Khai Phong Phủ thì liền nổi lên chán ghét —– Hạt đậu lúc nãy chính là bằng chứng, bản thân hắn còn chưa có nghĩ được thế nào đây, thì tay đã táy máy rồi, thấy người nọ ngẩng đầu nhìn sang đây, hắn không áy náy mà còn ác ý mở miệng đòi chút tiện nghi chọc giận y xem y có thể làm gì.
Chỉ vì giận —– tranh chấp trong thiên hạ, đa phần đều bắt nguồn từ ba chữ này.
Mà nơi Triển Chiêu đảm nhiệm chức vụ lại là Khai Phong Phủ vốn là nha môn Biện Kinh, ngày sau sợ là thời điểm chạm mặt chỉ có nhiều chứ không có ít.
Cứ như vậy, thì còn tu cái gì thân dưỡng cái gì tính.
Cũng may thành Biện Kinh là dưới chân thiên tử, là nơi phồn hoa phong lưu bậc nhất, mặc dù có một hai kẻ đáng ghét, cũng không phải dễ dàng đụng mặt, bởi vậy Bạch Ngọc Đường còn khá là yêu thích nơi này.
Âm thanh huyên náo ồn ào càng lớn, hắn lại càng thích tìm yên tĩnh trong ồn ào, tai nghe thấy người bên ngoài nhã gian dần nhiều hơn, thời gian yên tĩnh cũng nhanh qua, hắn đứng lên trả tiền trà, tự mình rời đi.
“Đại nhân, đây không phải chính là tai vạ để lại của đám dân lưu lạc kia sao.”
Nha dịch bên cạnh bảy miệng tám lưỡi nói, Triển Chiêu cúi đầu nhìn thân thể lão khất cái cạnh chân tường đã co lại thành một đoàn, nhìn lão gầy đến không còn ra dạng người, trong lòng biết hơn phân nửa là do chết đói.
Đây không phải lần đầu y phát hiện người chết trong ngõ hẻm cụt này, lúc này mặc dù đã đến giữa xuân, nhưng những người khất cái kia vẫn còn bị lạnh, đêm đến đều muốn tìm một nơi khuất gió, miếu đổ nát và từ đường bỏ hoang đều đông nghẹt, cho nên ngõ nhỏ là lựa chọn tốt nhất.
Năm ngoái quanh kinh thành gặp một trận hạn hán, tuy rằng không phải đại hạn, nhưng vẫn có một lượng lớn dân đói tràn vào thành, y còn nhớ kĩ khi đó dân đói tụ thành đoàn ăn xin thậm chí còn cướp giật trên đường, đến nay mấy tháng đã qua, tuy rằng tình trạng thiên tai đã hết, phần lớn mọi người đã về quê cày cấy, nhưng còn lại vài người già yếu không ai trông nom, theo giải thích của nha dịch, những lão khất cái thế này, trong thành mỗi ngày đều chết hai ba người.
Bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài ngõ truyền đến một trận ồn ào, chỉ thấy một đám y phục rách rưới chen lấn nhau giơ bát hướng về một phía, Triển Chiêu nhíu nhíu mày, sớm có một nha dịch lanh lợi chạy đi xem thế nào, lát sau trở về, vẻ mặt khinh thường, “Nhà Mã Thiện trong hẻm Du Lâm phía đông làm việc thiện, bố thí cháo cho ăn xin, người đến sớm còn được cho năm mai tiền đồng, nên mới ầm ĩ như vậy.”
Triển Chiêu gật đầu ý bảo hiểu rồi, nhưng trong lòng thì một trận bực bội, những người vừa chạy qua đó rõ ràng là có tay có chân thậm chí còn là thanh niên khỏe mạnh, lại không muốn tìm nghề kiếm sống, chỉ thích giở trò ngồi mát ăn bát vàng.
Đúng là cần có người giúp đỡ, nhưng không cần thiết phải dùng phương pháp khiến người ỷ lại thế này.
Y thở dài một tiếng, nhẹ đến mức nha dịch đứng gần nhất kia cũng không nghe thấy.
Mấy nha dịch một trận bận rộn, hiểu rõ lão khất cái kia đích thực là bị đói mà chết, báo cho Triển Chiêu biết, y gật đầu để lại vài người cùng một câu “An táng cho tốt”, liền dẫn những người khác đi.
Ra khỏi ngõ hẻm Triển Chiêu ngoảnh lại, thấy nha dịch cùng chiếu cuốn thi thể lão khất cái, nghĩ đến mấy nấm mồ trong bãi tha ma ngoài thành lại thêm một cái mới.
Thật ra cũng không quá dễ nói… Kết quả hỏi một ai đó, lại không phải như vậy đâu.
Từ tửu điếm Phan Lâu ăn sáng uống trà trở về, Bạch Ngọc Đường men theo phố Phan Lâu đi về phía đông, đêm qua kiểm tra sổ sách làm đầu choáng não căng, hôm nay cũng không có nổi tinh thần đi du ngoạn, lúc này chỉ muốn trở về nghỉ một buổi.
Xa xa hắn trông thấy người nhà họ Cao trên phố Phan Lâu lại đem bày ra linh phiên hỏa bồn. (linh phiên hỏa bồn: cờ tang và chậu than, là những vật dụng dùng trong đám tang)
Nói về căn trạch viện Bạch Ngọc Đường mới mua nằm đối diện gia đình này, kì quái là đại môn trạch viện cũng không mở ra đường cái, trái lại mở ra hướng ngã ba hẻm nhỏ xíu, ban đầu hắn chẳng qua cảm thấy mới lạ thú vị, bây giờ xem ra lúc trước thật sáng suốt.
Tiểu nhi tử Cao gia nửa tháng trước đã chết, cũng không biết làm sao mà đến hôm nay vẫn chưa an táng, theo tục lệ thì cứ quàn linh cữu trong nhà một ngày sẽ ầm ĩ một ngày, tuy có tường cao ngăn cách nhưng nhiều ngày cũng phiền khiến Bạch Ngọc Đường nổi giận, nếu mà đại môn quay về phía đó thì còn không biết đến mức nào.
Tang sự cứ kéo dài như vậy, cũng thật là cổ quái.
Rốt cuộc có muốn trở về hay không, quay về cũng ầm ĩ, bên ngoài cũng ồn ào, cái gì là thành Biện Kinh… Chợ đêm cũng phải mở hết nửa đêm, giữa ban ngày thì càng không có nơi yên tĩnh.
Bạch Ngọc Đường lần này nhất thời không tiến không lùi nhíu nhíu đôi mày kiếm đứng bên đường, cứ như vậy, tiếng nói chuyện trong quán trà bên đường cũng thuận gió thổi đến tai.
“Cao gia này xảy ra chuyện gì? Liên tiếp làm ầm ĩ mấy ngày nay, bọn họ không phiền người bên ngoài cũng phiền.”
“Cũng không phải là không có chỗ chôn cất đi.”
“Buồn cười, Cao gia hắn cũng là một viên ngoại, có thể không mua được một âm trạch tốt sao?”
“Không biết nữa, mấy ngày gần đây không biết gặp tà ma gì, ngoài thành có mấy chỗ liên tiếp có người trộm mộ, còn toàn là mộ mới, này chứ, Cao gia vốn thương yêu nhất tiểu nhi tử này, sợ nó ngày sau bị thất lạc thi cốt không được toàn vẹn, đang tìm người đến xem nơi phong thủy tốt cho ổn thỏa…”
Đề tài buôn chuyện của bình dân bách tính chính là như vậy, nói tới nói lui không ngoài mấy chuyện thanh sắc khuyển mã y thực trụ hành sinh lão bệnh tử, nhân sinh một đời cây cỏ một thu, còn không phải nên ghi nhớ một chút sao.
Chẳng qua là khắp phố phường có thể nghe thấy nhàn ngôn toái ngữ mà thôi.
Bạch Ngọc Đường nghĩ vậy, rốt cuộc lại bước chân hướng về phía trạch viện của mình.
Không biết nếu bảo Bạch Phúc lấy giấy lục che cửa sổ lại thì có an tĩnh hơn không…
Ngẫm lại thì thành Biện Kinh này, còn chỗ nào có thể khiến hắn nguyện ý đi chứ.
Ba ngày sau, mười chín tháng hai.
Hôm đó trên hoàng lịch viết, thần tài hướng đông, hung thần tây bắc, thích hợp cưới xin, lễ bái, khai trương, kị phát mông, động thổ. (Có ai biết “phát mông” là gì không? Ta không rõ lắm:?)
Vì thế một ngày này khung cảnh trên phố Phan Lâu có ba cửa hàng khai trương, còn có mấy tiểu quỷ đầu đầy mồ hôi chạy đi nhặt pháo thừa. Phố Phan Lâu này lại nằm ngay thành đông náo nhiệt, ba cửa hàng này một nhà bán lụa hoa, một nhà chế tác nữ trang, đều là nhằm vào mấy chỗ kĩ nữ tiếp khách.
Chỉ có một nhà cuối cùng, là nơi bán đồ ăn, nhưng mà bảng hiệu kia khẩu khí cũng thật lớn ——
Một tiễn một chén. (tiễn: cách gọi một lượng tiền, ở đây ý là một chỉ, lượng = chỉ)
Trước khoan nói một chén là chén gì, chỉ nói cái giá một tiễn, nếu ý là một văn tiền thì cũng được đi, nhưng người phục vụ lỗ mũi chỉ thiên mà chỉ vào tấm biển kia lớn tiếng thông báo với đám người ồn ào vây xem rằng một tiễn chính là một chỉ bạc, bảo bọn họ đừng hiểu sai ý mà vào quán rồi lại bị hố.
Đây không phải đem khách nhân đuổi ra ngoài sao? Nào có cái công việc nào như thế.
Trở lại, nói về một chén này…
Bảng giá một chỉ bạc, nếu là bào như vi cá sơn trân hải vị thì cũng miễn cưỡng thuyết phục đi, nực cười là một chén này chẳng qua là một chén đậu hủ não.
Phải nói là thành Biện Kinh to như vậy thì mấy tiểu quầy tiểu sạp tiểu cửa hàng bán đậu hủ não sợ là không có một trăm cũng có tám mươi, cũng chẳng biết nhà hắn có cái gì mới mẻ mà dám rao giá trên trời như vậy.
Chúng láng giềng nghe xong cũng chỉ cười cười xì xào bàn tán, nói xong thì mọi người cũng tản đi, sinh ý trên phố này tới nhanh đi nhanh, một năm không hề hiếm thấy chuyện vừa khai trương đã sập tiệm, nhà người ta muốn buôn bán thế nào là chuyện của người ta.
Con người đối với loại sự tình này có một chút cổ quái, đối với một việc nào đó, nếu như tất cả mọi người đều không muốn can thiệp, lại sẽ có một kẻ tiên phong bước ra xem một chút.
Đầu tiên là một công tử y phục đỏ thẫm bước vào, có người nhận biết đó là cậu ấm Trương gia ngõ Điềm Thủy, có biệt hiệu là một ngạ quỷ đạo đầu thai, các món ăn nổi tiếng của các tửu lâu trong thành Biện Kinh chưa có món nào mà hắn chưa đánh giá qua, lão bản tửu lâu cũng coi hắn như thần tài mà tiếp đãi, chỉ mong hắn hướng tân Thái Thượng nói tốt một tiếng. (ngạ quỷ đạo: đại khái là “quỷ đói”, ý là ăn rất nhiều)
Trương công tử đợi ở trong ước chừng một nén hương, lúc hắn đi ra thì mấy cái cổ dài đang xem náo nhiệt miễn phí đều vây lại, thấy hắn một bộ dáng cưỡi mây đạp gió, cước bộ cứ như không thật, nhiều lần căn dặn hầu bàn bên cạnh, “Mỗi ngày một phần đưa đến quý phủ của ta, nghìn vạn lần đừng quên.”
Hầu bàn cười, trên mặt đều là vẻ hãnh diện.
Nhìn Trương công tử trong miệng thần thần lẩm bẩm “Mỹ vị, mỹ vị” đi về phía tây, mọi người nhất thời nhìn nhau, trên mặt đều là dáng vẻ kinh nghi bất định.
Có một người tiên phong, dĩ nhiên là có người thứ hai thứ ba.
Ngày mười chín tháng hai, thích hợp khai trương.
Chuyện kể ngày hôm đó, danh tiếng cổ quái của “Một tiễn một chén” trên phố Phan Lâu, theo bộ dáng “chẹp chẹp” còn thèm thuồng của người thứ hai người thứ ba khi trở ra, mượn tai mượn miệng của dân chúng, chỉ trong vòng một ngày thì đã truyền khắp toàn bộ thành đông.
“Triển đại nhân, hoàng lịch hôm nay nói không thích hợp động thổ.” Một nha dịch tuổi còn nhỏ giơ cái xẻng có chút do dự nói.
Triệu Hổ bên cạnh cười mắng, “Tiểu tử ngươi kiểu cách quá đi.” Vỗ gáy hắn, bảo mau chôn đi.
Triển Chiêu không nói gì, nhưng cũng cười không nổi, lúc này bọn họ đang ở bãi tha ma ngoài thành, hôm nay khí trời không tốt, sắc trời âm u gió lạnh từng trận như muốn mưa, mấy cây dương xa xa mặc dù khoác lên một màu xanh biếc tươi mới rất đẹp, nhưng trên cây lại đậu mấy chục con quạ đen âm trầm không phải màu xanh, tiếng kêu ầm ĩ không ngừng truyền tới.
Có lẽ là đang tức giận đám người kia quấy rầy bọn nó đánh chén đồ ăn ngon.
Quạ đen thích ăn xác người, đây là chuyện ai cũng biết.
Mười mấy nha dịch bọn hắn bây giờ đang vây quanh bốn cái xác chết đứng —- cũng không phải là án tử giết người cướp của gì, bốn thi thể kia đều là khất cái trong thành Biện Kinh, nhìn quần áo thì có một người là hôm trước vừa chết chìm trong sông, hai người thì tranh nhau cái màn thầu rồi bị giẫm chết, còn lại một thi thể chính là lão đầu chết đói trong ngõ hẻm ngày ấy.
Nói là nhìn quần áo để nhận ra, là bởi vì bốn người này đều đã mất đầu.
Thật ra bốn người này là mấy ngày nay bọn nha dịch gọi người tới mai táng, nhưng mới vài ngày thì lại chẳng biết bị ai quật lên, nếu nói là trộm mộ thì bãi tha ma này toàn là người nghèo một thân bó một cái chiếu, nào có thứ gì đáng giá, nếu nói là chó hoang chôn xương làm lộ đầu ra thì chó hoang cũng đâu có cắt đi đầu người.
Sáng sớm mấy nha dịch lại tới đây chôn xác, thấy tình hình này liền kinh hãi vội vã quay về Khai Phong Phủ báo lại. Đang gặp lúc có mấy gia đình đến làm khổ chủ, tới Khai Phong Phủ báo án, bọn họ đều là gia đình gần đây trong nhà có tang sự, chỉ là vì hạ táng không chu toàn, mộ phần người nhà cũng bị cắt đầu, chết không toàn thây chính là điềm đại hung, mấy người quỳ gối trong công đường nước mắt nước mũi một tràng cầu xin Bao đại nhân mau tìm được hung thủ hủy mộ trộm thi.
Vì thế bọn Triển Chiêu trước đây dẫn vài người ra bãi tha ma, nhìn thấy hình dạng thi cốt lộ ra, còn có mấy nha dịch bị nôn ói.
Sau này có lẽ là nôn ói thành quen, thẳng đến bãi tha ma, lại đều có thể vừa nói vừa cười.
Thi cốt có gia đình đàng hoàng thì tự nhiên có người lo liệu, trong bãi tha ma này lại chỉ có bọn họ tận tâm đi chôn.
Chỉ là cái đoạn “Vụ án không đầu” này xảy ra sao mà khéo quá, quả thực là không có đầu mối…
“Quạc——-!”
Xa xa, vang lên tiếng kêu của một con quạ đen.
Tiếp đó là một trận huyên náo om sòm.
______________________________________
Search google tìm “đậu hủ não” mà không thấy, ta nghĩ đại khái chắc cũng giống như món đậu hủ nước đường ấy, đậu hủ mềm mềm đó cũng giống giống não á….
() phần có chú thích đính chính nha. Đại khái là ta dịch sai nhưng mà sửa lại rồi.