Khoảnh khắc đó, mọi suy nghĩ trong đầu Ân Tấn Minh đều trở nên trống rỗng. Mùi nước hoa trên người An Thư Mỹ cứ xông thẳng vào lục phủ ngũ tạng, cổ họng cô ta lại cứ nhè nhẹ phát ra những tiếng rên khe khẽ tựa như bài đồng thoại lay động lòng người. Anh là một người đàn ông bình thường, một người đàn ông đã ly hôn, ba tháng sống cô đơn, ba tháng một mình.
Tiếng líu ríu của An Thư Mỹ vẫn văng vẳng bên tai: “Tấn Minh…”.
Đầu óc Ân Tấn Minh đã trở thành một bức màn trắng xóa, càng lúc càng cảm thấy cơ thể mình đang nóng dần lên. Máu nóng cũng đang sôi trào, huyết quản chảy rần rật tựa như muốn bức phá lao ra ngoài.
Ân Tấn Minh đã hoàn toàn mê loạn, từng đường nét trên khuôn mặt, tận sâu trong đáy mắt khắc đầy một ham muốn. Lúc này, toàn bộ cơ thể như đã tập trung lại một nơi nào đó, anh cần phải trút ra, phải phóng thích tất cả những ham muốn đang trào dâng này.
Bầu không khí mê hoặc đang ngập tràn trong phòng. Hơi thở hai người ngày một nóng hơn, nụ hôn cũng càng thêm cuồng loạn, môi kề môi vấn vít, lưỡi quấn quýt đê mê, đôi bên quấn lấy nhau, chinh phục, ham muốn…
Ân Tấn Minh ngẩng đầu lên nhìn, chiếc sofa trong khách sạn khá hẹp, rõ ràng không đủ để anh bắt đầu tấn công. Anh cần một nơi rộng rãi hơn, tinh tế hơn, anh cần cảm giác khoán khoái và ngọt ngào đến tận cùng.
Nét quyến rũ chết người, cơ thể mềm nhũn, vờ như muốn cự tuyệt nhưng vẫn rộng mở chào đón của An Thư Mỹ khiến Ân Tấn Minh không thể ngăn nổi cảm xúc của mình, không thể nào tự kiềm chế thêm nữa, anh đã hoàn toàn mụ mị, hoàn toàn đắm chìm.
Ghế sofa trong khách sạn tuy hẹp nhưng giường lại rất rộng, anh chỉ cần xoay người là có thể nhấc bổng cô ta lên giường, có thể thư thái cùng cô ta hưởng thụ cảm giác đê mê ngọt ngào tuyệt vời nhất của cuộc sống này.
Đúng lúc xoay người ôm An Thư Mỹ lên giường, ánh mắt anh vô tình chạm phải chiếc vali đang để ở cạnh tường.
Cặp đồng tử của Ân Tấn Minh đột nhiên co rút, cơ thể bỗng chấn động, như một dòng nước lạnh chảy khắp toàn thân. Cảm giác đê mê cuồng nhiệt vừa mới đó không dưng biến mất như nước thủy triều xuống, dường như đã hoàn toàn biết mất. Có lẽ chính đôi mắt kia đã khống chế tất cả dục vọng đang trào dâng, khiến Ân Tấn Minh đang đắm chìm trong khoái lạc chợt bừng tỉnh.
Anh nghĩ đến Vương Nhã Khả.
Đúng là anh và cô đang thử ly hôn, anh không chấp nhận được cô thì có thể kiếm tìm những điều mình muốn, làm những việc mình thích. Anh có thể quan hệ với bất kỳ người phụ nữ nào bên ngoài, trong đơn cũng đã nói rất rõ, anh thậm chí có thể kết hôn với người phụ nữ khác, chỉ cần mọi thủ tục được giải quyết theo đúng trình tự của pháp luật.
Nhưng, khi nhìn thấy chiếc vali kia, khuôn mặt của Vương Nhã Khả đột nhiên hiện lên rất rõ nét trước mặt Ân Tấn Minh. Cô là một người phụ nữ hoạt bát, lém lỉnh, tự do phóng khoáng, đôi khi ương bướng, ngang ngạnh, thỉnh thoảng lại lãng mạn bay bổng, thậm chí còn vô duyên vô cớ kiếm chuyện gây sự với anh. Cô chẳng dịu dàng, không quan tâm đến cảm giác của người khác, cứ như một người phụ nữ phải chịu ấm ức nên đem tất cả mọi bực bội phiền muộn xả ra hết vậy.
Ân Tấn Minh sững người, mồ hôi đầm đìa.
An Thư Mỹ cảm nhận được điều đó, đưa tay vòng qua ôm lấy cổ anh, áp sát vào mặt anh, bờ môi chầm chậm lần tìm đến vành tai, khe khẽ gọi: “Tấn Minh…”.
Ân Tấn Minh định thần trở lại, anh cong người ngồi dậy, để lại một mình An Thư Mỹ đang nằm trên sofa, với tay cầm hộp thuốc, rút ra một điếu, bật hai lần mới đánh được lửa.
Anh thở dài não nề, vấn vít trong làn khỏi mong lung, khẽ nói: “Xin lỗi!”.
Con tim An Thư Mỹ như chìm xuống đáy vực. Đã đến bước này rồi, tại sao anh bỗng nhiên lại gõ trống rút lui? Cô ta đã mất bao công sức để chuẩn bị cho ngày hôm nay, kể từ khi máy bay hạ cánh, kế hoạch của cô ta chỉ còn đợi khoảnh khắc này nữa là thành công mỹ mãn.
Từ ly rượu vang trong bữa tối cho đến khi trở về khách sạn, thay bộ trang phục gợi cảm, còn cả loại nước hoa kích thích ham muốn. Rượu có thể khiến người ta không thể kiềm chế được hành vi cảm xúc của mình nhưng tại sao nó không thể khiến anh trở thành người như cô ta mong muốn?
An Thư Mỹ không cam tâm, đã đắp một núi đất, chỉ còn thiếu một sọt nữa mà không thể hoàn thành, vì thế cô ta vẫn cố gắng thử vãn hồi tình thế, hơn nữa khoảnh khắc này, chính cô ta cũng không thể nào dừng lại được nữa. Cơ thể An Thư Mỹ rướn về phía Ân Tấn Minh, đôi bồng đào hùng vĩ áp sát vào tấm lưng vững chắc của anh, cô ta khẽ khàng để lộ bầu ngực căng tròn trước mặt anh, nhẹ nhàng hôn lên cổ anh, hơi thở gấp gáp, giọng nói vội vã mà mê đắm: “Đừng nói lời xin lỗi, Tấn Minh, anh biết tôi cần gì, anh biết…”
Ân Tấn Minh nắm lại cánh tay đang hướng xuống phía dưới để vỗ về của An Thư Mỹ, ngăn cản hành động của cô ta. Điếu thuốc cũng bị anh ấn mạnh vào chiếc gạt tàn trên bàn. Tâm trạng anh trở nên rối bời, giọng nói mang đầy vẻ quyết tâm: “Xin lỗi, tôi… tôi không thể…”, anh đứng lên nhặt lại chiếc áo vừa mới cởi ra, quay đầu lại nhìn An Thư Mỹ một cái, mở cửa phòng, quyết định đi ra ngoài.
Ân Tấn Minh cũng đã đi công tác được một tuần. Vương Nhã Khả khi trở về nhà chỉ có một mình, ngay cả người để đấu khẩu cũng không còn nữa, cô cảm thấy cuộc sống trở nên vô cùng nhàm chán. Kể từ sau khỉ thử ly hôn, tuy ngày ngày khói thuốc súng bốc lên không ngừng nhưng dù sao cũng không cảm thấy cô đơn.
Giờ đây, tan ca về nhà, trong căn phòng trống trải chỉ có những đồ dùng gia đình cứ lặng lẽ ở đó, lạnh lẽo, đơn độc, giống như cô của trước đây trong mắt Ân Tấn Minh vậy. Ngôi nhà trống vắng đến đáng sợ, cô ngoài việc cho cá của anh ăn, thay nước trong bể, dường như cũng chẳng có việc gì khác để làm.
Thời gian rảnh rỗi quá nhiều, không biết làm cách nào để giải phóng. Kêu Vương Nhã Khả chủ động hẹn gặp Bạch Đào Ninh là điều không thể, có thể cảm nhận được sự chu đáo của Bạch Đào Ninh, nhưng cô lại không thấy trái tim mình rung động.
Sự chiếm hữu của Bạch Đào Ninh có lúc cảm thấy vô cùng kỳ lạ, ví dụ như khi cô vừa mới nhận lời thử hẹn hò, anh ta liền phát tán thông tin này cho toàn bộ nhân viên công ty khiến cô không còn đường rút lui, lại như lần ăn cơm cùng Hoàng Sở Hạo, khi anh ta thể hiện sự độc chiếm để khiến Hoàng Sở Hạo vô cùng khó xử, cũng khiến cô cực kỳ khó nghĩ.
Cô luôn cho rằng, rốt cuộc là anh ta bá đạo chiếm giữ hay là một cách thể hiện âm mưu của anh ta? Bộ mặt mà anh ta thể hiện cho cô thấy liệu có phải là bộ mặt chân thật nhất?
Cô không biết tại sao mình lại nghi ngờ, đoán mò như thế, đây là một điều cấm kỵ trong tình yêu. Cô cố đặt mình vào lập trường của Bạch Đào Ninh để suy xét, nên cũng có thể lý giải và chấn nhận được phần nào, sau đó lại nghĩ đến những thứ tốt đẹp của anh ta. Nhưng Nhã Khả cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Cô chẳng giống người đang yêu, mà như người phải thỏa hiệp một cách bị động vậy.
Đúng là Bạch Đào Ninh rất chu đáo, ngày ngày đều gửi tặng Nhã Khả một bó hoa, nào là hoa dạ lan hương, hoa ý lan, hoa sao, hoa loa kèn, hồng trắng, hồng phấn, hồng xanh, hồng đỏ…
Nhìn những đóa hoa này, cô thoáng thất thần, nhớ lại trước đây cô cũng hay mua rất nhiều hoa. Hằng ngày mỗi khi về nhà, cô đều mua một bó hoa tươi, mỗi ngày một loại khác nhau, mục đích là để tạo bất ngờ cho Ân Tấn Minh. Cô muốn anh sau khi tan ca nhìn thấy những bông hoa tươi thắm này thì mọi buồn phiền đều tan biến, tâm trạng trở nên thư thái thoải mái hơn.
Nhưng đáp lại mọi mong mỏi của cô, Ân Tấn Minh vẫn giữ vẻ lặng lẽ thờ ơ và điềm nhiên như thế. Anh chẳng quan tâm đến hoa, vì có bao giờ anh để ý xem cô nghĩ gì và làm gì đâu.
Oán hận tích tụ phải chăng bắt đầu từ đó? Từng chuyện nhỏ nhặt, thái độ bất mãn qua từng ngày dần dần chất đống, cuối cùng tạo thành một dòng chảy dữ dội không sao ngăn cản được. Cô là phụ nữ, không phải là một món đồ dùng gia đình, cũng không phải là một linh kiện điện tử. Vương Nhã Khả cảm thấy sự thờ ơ của Ân Tấn Minh khiến cô trở nên vô nghĩa trong lòng anh, từ đó cô thấy chán nản, chùn bước và thất vọng.
Khi lần đầu tiên nhận được điện thoại của An Thư Mỹ, cô còn cố gắng kìm nén những xúc cảm của bản thân. Cô không nghĩ rằng người ngoài như cô ta có thể làm ảnh hưởng đến cuộc hôn nhân của mình, người cô quan tâm chính là anh.
Nếu anh còn coi trọng cô, quan tâm cô hơn một chút, yêu thương cô hơn một chút, chăm sóc cô nhiều một chút thì cô vẫn sẽ cố chịu đựng, cố chấp để giữ gìn cuộc hôn nhân này.
Vương Nhã Khả đề xuất chuyện ly hôn, không phải vì An Thư Mỹ, mà là vì cô không cảm nhận được tình yêu từ phía Ân Tấn Minh nữa.
Chúng ta thường không dễ dàng đặt toàn bộ niềm tin của mình vào chuyện tình cảm, cho nên đối với Bạch Đào Ninh, cô chỉ muốn nói lời cảm ơn, không chút động lòng. Rất nhiều khi, sau khi tan ca trở về nhà, cô thực sự không thể từ chối được mới bất đắc dĩ cùng anh ta đi ăn.
Khoảng thời gian không muốn ra ngoài tụ tập bạn bè, Vương Nhã Khả luôn chăm chỉ ở nhà cho cá ăn, ngắm nhìn chúng vô lo vô nghĩ bơi lội tung tăng trong bể, hoặc ngồi thẫn thờ trên sofa như một pho tượng để suy nghĩ về cuộc sống của mình.
Cô chưa từng nghĩ lại xem cuộc sống của mình trước đây ra sao. Trước khi kết hôn, cô có rất nhiều bạn, sau khi kết hôn, kết bạn càng ít đi, ít đến mức chỉ còn lại Chương Tây và Lư Hiểu Dương.
Vòng lẩn quẩn của cuộc sống chẳng khiến Vương Nhã Khả cảm thấy hào hứng gì, trong khi ngày này đối với Chương Tây và Lư Hiểu Dương lại vô cùng ý nghĩa, chẳng hề đơn độc.
Cô còn nhớ trước đây có đọc một câu trong một cuốn sách, nói rằng, người phụ nữ sau khi kết hôn đa phần đều đặt hoàn toàn tâm trí vào gia đình. Trước đây cô không tin, bây giờ nghĩ lại mới thấy nó là thật. Đã ba năm trôi qua, từ một cô gái hoạt bát, lém lỉnh, Vương Nhã Khả biến thành một cô nàng thục nữ, sớm tối bên bếp chăm lo cho chồng. Trước đây, cô chưa từng nghĩ đến việc bản thân mình sẽ làm những việc đó.
Nhưng sau này nghĩ lại, làm như thế chẳng mang lại điều gì tốt đẹp cho bản thân. Cho dù người phụ nữ ngày ngày chăm chỉ nội trợ, chăm lo cho gia đình cũng không chắc chắn có thể níu kéo được hôn nhân. Cô luôn cố gắng gìn giữ, đề phòng, nhưng kết quả thì sao? Hôn nhân lại giống như chiếc đuôi hổ, chưa kịp tận hưởng cảm giác hạnh phúc thì đã bị cắt đứt ngay trước mặt cô.
Người ta kết hôn, cô cũng kết hôn, nhưng tại sao người ta lại được sống trong hạnh phúc, vui vẻ, tay trong tay cùng nhau đi chợ, chồng làm cơm, vợ rửa bát, còn với cô, mọi thứ lại trở nên mờ mịt khói súng thế? Bây giờ cũng may là đã dứt khoát, ai đi đường nấy, chỉ còn đợi làm thủ tục ly hôn. Vương Nhã Khả cũng chẳng dứt khoát được như người khác là ly hôn ngay mà lại đồng ý thử ly hôn trước.
Cô có cảm giác như mình bị Ân Tấn Minh bức ép đến bước đường cùng. Ân Tấn Minh và An Thư Mỹ có quan hệ như thế mà lại còn khăng khăng dây cà ra dây dưa muối thực hiện thử ly hôn với cô, rõ ràng mà muốn khiến cô phải sống trong dằn vặt đây mà.
Nhưng những điều khoản sống chung cũng rất công bằng. Trong đơn cũng ghi rõ, cô cũng có thế yêu và quan hệ với người đàn ông khác, hai bên không được can thiệp vào chuyện nội bộ của nhau, đây cũng là một cách ly hôn. Vả lại bây giờ, Vương Nhã Khả cũng đang thúc đẩy tình cảm với Bạch Đào Ninh. Cứ nhìn vào sự nhiệt tình của Bạch Đào Ninh, chỉ cần cô muốn là có thể thêm dầu vào lửa.
Vương Nhã Khả là người biết điều. Cô tự thấy mình nghĩ như vậy là không đúng, liền uốn nắn chỉnh sửa ngay, không thể tiếp tục nghĩ như vậy nữa. Nhưng nếu cô không nghĩ thì cảm giác chán nản, buồn bực lại cứ thế trào ra.
Một mình Nhã Khả đơn độc trong căn phòng vắng vẻ, phòng khách, phòng sách, nhà tắm, toàn bộ ngôi nhà lúc này đã thuộc về cô. Tuy cô đang được tận hưởng cảm giác tự do, thoải mái tuyệt đối, nhưng lợi và hại luôn song hành bên nhau như một cặp song sinh trong một bào thai vậy. Nếu không, tại sao mấy ngàn năm trước ông lão bị mất ngựa[] ở vùng biên cương xa xôi lại vui đến thế?
[] Vương Nhã Khả đang nghĩ lại câu chuyện Tái ông thất mã
Kể ra thì cứ như hiện tại cũng có điểm hay, không thể trốn tránh, cô đơn và lẻ loi, buồn chán và mệt mỏi cùng bủa vây quanh cô.
Nhiều khi Vương Nhã Khả cảm thấy mình bị coi thường. Tuy chuyện ly hôn là do cô đề xuất nhưng Ân Tấn Minh lại có ngay người phụ nữ khác. Nhưng cái đêm trước khi anh đi công tác, chỉ vì một tiếng cảm ơn của anh, con tim cô bỗng trở nên yếu mềm. Khi ấy, cô hoàn toàn không ý thức được bản thân mình đang làm gì, mọi thứ diễn ra đều theo bản năng, không kìm nén được sự quan tâm đến anh, không biết anh có mang đủ đồ đạc hay không, rồi lại sắp xếp gọn gàng đống đồ lộn xộn trong vali.
Đợi cô phản ứng lại, mọi thứ cần làm đều đã xong.
Đúng là, có được lợi lộc gì đâu mà còn đi làm giúp người ta cơ chứ? Giờ thì người ta đang tay trong tay, vai kề vai bên người phụ nữ khác, cô thì giống như người thiếu phụ của xã hội phong kiến, nhẫn nhục, chịu khó để chuẩn bị hành trang cho anh. Đó chẳng phải cô bị coi thường thì là gì? Đến khi Ân Tấn Minh không còn áp lực, tâm trạng ổn định, nói không chừng chuyện đó còn trở thành trò cười cũng nên?
Lúc ấy, có khi anh và An Thư Mỹ vừa uống rượu vừa đem chuyện của cô ra mà châm chọc, chế giễu.
Nghĩ như vậy, bất chợt cô cảm giác con tim như trăm mối tơ vò, nỗi hổ thẹn trào dâng khiến mặt cô nóng bừng. Căn phòng trống trải bỗng chốc trở nên bức bối không có cách nào giải tỏa được. Nhã Khả đưa tay với lấy di động, gọi cho Chương Tây và Lư Hiểu Dương. Cô phải tụ tập bạn bè để ca múa, săn bắn, phải bố cáo với thiên hạ, Ân Tấn Minh đã đi rồi, Vương Nhã Khả phải sống lại những ngày tràn ngập hương sắc trước đây thôi.
Kể từ khi đến Thạch Gia trang, Ân Tấn Minh chẳng có ngày nào được nhàn rỗi. Thời gian của anh ngoài việc dành cho ngủ và ăn ra thì tất cả đều trao trọn cho công việc, gặp khách hàng, hướng dẫn nhân viên cấp dưới, họp hành, bàn bạc kế hoạch, thông báo tin tức…
Tóm lại là rất bận, chỉ hận một nổi là không thể chẻ đôi một phút thành hai phút được.
An Thư Mỹ sau cơ hội bị bỏ lỡ lần trước, cô ta tổng kết kinh nghiệm và cảm thấy tất cả là do vấn đề môi trường, hoàn cảnh. Lần sau cô ta nhất định phải đổi địa điểm, tốt nhất là phòng cô ta.
Họ ngày ngày giáp mặt nhau, Ân Tấn Minh đối với cô ta cũng rất nhiệt tình, dường như đã quên hết mọi chuyện của ngày hôm đó. Anh điềm nhiên như chẳng có chuyện gì, còn gọi cô ta đi gặp khách hàng cùng anh, cùng tham gia hội nghị, cũng rất cẩn thận tỉ mỉ xin ý kiến của cô ta, thành khẩn, nghiêm túc.
Nhưng, Ân Tấn Minh cũng cố gắng để An Thư Mỹ không có cơ hội đơn độc ở bên mình.
An Thư Mỹ biết Ân Tấn Minh nửa là vì công việc, nửa là muốn né tránh, cô ta cũng cảm thấy lần trước mình có phần gấp gáp. Cô ta muốn tìm cơ hội để bù đắp, nhưng Ân Tấn Minh vốn chẳng cho cô ta cơ hội.
Hai người đấu trí đấu dũng cư như mèo vờn chuột vậy. An Thư Mỹ luôn rơi vào thế bất lợi. Cô ta tức đến mức nghiến răng ken két, không biết làm thế nào, hận là không thể đạp cửa phòng anh mà xông vào xử lý cho xong rồi đi ra.
Xung phong đi đầu chẳng từ gian khổ như thế, nên mấy ngày nay, cả người Ân Tấn Minh cứ ỉu xìu. Nhưng bù lại, tình hình tiêu thụ cũng có chút khởi sắc, ngoài hai đơn hàng đã được ký hợp đồng xong xuôi, không ít khách hàng tiềm năng đang chủ động đặt mối quan hệ lâu dài.
Tuy kế hoạch vừa mới được bắt đầu nhưng so ra vẫn còn cách khá xa dự tính ban đầu, song, dù sao cũng đã bổ khuyết được phần nào những thiếu sót trước đó, chỉ mà mất bò mới lo làm chuồng nên mọi việc thành ra như thế. Vì thế thành tích này cũng có thể coi là vượt trội.
Hơn nữa, mấy ngày ở đây, Ân Tấn Minh cũng thu hoạch được thêm nhiều thứ khác.
Việc mở rộng thị trường vùng Hoa Bắc khó khăn như thế, không phải do chỉ đạo của anh có vấn đề, cũng không phải do đoàn marketing anh phái đến không đủ năng lực, mà bên trong còn có nội tình khác, có người đã đứng sau lưng thọc gậy bánh xe.
Anh chỉ có thời gian ba tháng, nếu không giải quyết chuyện này trước thì muốn đạt được định mức mà Trần Tử Nam đặt ra là vô cùng khó khăn.
An Thư Mỹ đang muốn làm gì đương nhiên là anh biết. Nhưng hiện tại, anh tuyệt đối sẽ không đụng chạm đến cô ta. Chuyện này cũng không liên quan đến Vương Nhã Khả, họ đã thử ly hôn, anh không cần phải vì cô mà gìn giữ tấm thân ngọc ngà và rồi cũng tin tưởng cô cũng sẽ không như vậy.
Nhưng, anh đã suy đi tính lại rất nhiều, trong một khoảng thời gian gấp gáp như vậy, muốn đạt được định mức mà Trần Tử Nam đặt ra không phải là việc đơn giản. Mà kẻ đứng đằng sau kia, anh vẫn chưa tìm ra manh mối, tức là bất kỳ người nào cũng là nghi can, bao gồm cả An Thư Mỹ, cả Trần Tử Nam.
Anh không muốn mình bị bán đứng như thế. Kể từ khi bước chân vào con đường marketing đến nay, mọi đường đi nước bước của anh đều rất cẩn thận, tỉ mỉ, hiếm khi có cảm giác khó khăn như lúc này. Vì thế, một mặt anh dốc toàn lực liên hệ khách hàng, mở rộng thị trường, một mặt để ý quan sát từng chi tiết nhỏ, muốn biết người nào đang gây khó dễ cho anh. Đương nhiên, anh vẫn phải tỏ ra điềm nhiên, mọi chuyện bình thường như chưa từng xảy ra vấn đề gì.
Anh không động chạm đến An Thư Mỹ, nhưng An Thư Mỹ lại chẳng hề có ý định buông tha anh.
“Cốc, cốc, cốc”, có người gõ cửa.
Ân Tấn Minh vùi đầu trong đống tài liệu, đang gạch chân khoanh tròn những vấn đề cần chú ý trong bản kế hoạch, chiếc máy tính xách tay đặt ở bên phải, màn hình đã hiện sẵn bản báo cáo điện tử, căn phòng này trở thành phòng làm việc chính thức của anh. Nghe thấy tiếng gõ cửa, Ân Tấn Minh liếc nhìn đồng hồ, đã hơn mười giờ, người đến tìm anh lúc này có nhắm mắt đoán cũng chẳng thể nghĩ ra được người nào khác ngoài An Thư Mỹ.
Nếu là mấy nhân viên cốt cán của anh cần gặp nhất định sẽ gọi điện.
Anh buông bút xuống, đứng lên ra mở cửa.
Bên ngoài quả nhiên là An Thư Mỹ. Cô ta đã thay chiếc váy mặc ban ngày khi tiếp khách bằng một bộ trang phục kiểu Tây, liếc mắt nhìn qua cũng thấy bộ trang phục này như khiến cô ta hoàn toàn lột xác, gọn nhẹ hơn, trông vô cùng thoải mái.
An Thư Mỹ có dáng người rất đẹp, cô ta mặc bộ này càng tôn thêm từng đường cong rõ nét trên cơ thể, vô cùng cuốn hút.
Ân Tấn Minh mỉm cười nói: “Là cô à, tối không ra ngoài sao?”.
An Thư Mỹ không đáp, đôi mắt khẽ đảo, lông mày chớp chớp, cử chỉ xinh đẹp mà hoạt bát, điềm nhiên mỉm cười, nói: “Sao? Không định mời tôi vào sao?”.
Ân Tấn Minh cười “ha ha” tiếp lời: “Mời vào! Phòng này đã bị tôi cho bừa bộn rối tung rối mù lên rồi, cô đừng cười nhé!”.
An Thư Mỹ phì cười: “Tấn Minh, anh còn nhớ không? Lần trước ở nhà anh, anh cũng nói như thế!”.
“Đúng vậy, tôi còn nhớ khi ấy cô cũng nói là nhà của đàn ông độc thân mà, có thể hiểu được!”, Ân Tấn Minh tươi cười rạng rỡ mời cô ta vào phòng.
Bước vào phòng, An Thư Mỹ ngoái đầu lại cười, nói vẻ hờn dỗi: “Anh đấy à, toàn gạt tôi thôi. Anh xem, đâu có bừa bộn gì, chỉ có trên bàn hơi lộn xộn thôi, cũng là bởi anh đang làm việc mà!”.
Ân Tấn Minh thu dọn tài liệu trên bàn, nhìn An Thư Mỹ ngồi xuống, cười nói: “Tôi đi lấy cho cô cốc nước!”.
An Thư Mỹ không tiếp lời, đôi mắt thoáng cười như sóng nước dập dềnh vỗ vào bờ, như hoa đào mừng nở ngày xuân, chăm chú nhìn bóng nhìn Ân Tấn Minh đi qua đi lại.
Cốc nước được chuyển đến tay cô ta, Ân Tấn Minh vẫn tỏ vẻ điềm nhiên ngồi xuống bên cạnh, hỏi: “Cô đến tìm tôi có chuyện gì không?”.
“Đúng là có chút chuyện, nhưng, anh đang làm việc, tôi đợi anh làm việc xong mới nói. Dù sao tôi cũng không vội!”, Ân Tấn Minh mỉm cười rạng rỡ.
“Chuyện công việc có gấp cũng không được, tôi đang tranh thủ xem lại mấy bảng báo cáo, tình hình hai ngày nay tiến triển khá tốt. Ngày mai tôi sẽ giao tài liệu cho cô đọc. Có chuyện cô nói đi, cô không đến, tôi cũng chuẩn bị nghỉ rồi!”, anh cười, “Nói đi, rốt cuộc có chuyện gì?”.
An Thư Mỹ nhìn chằm chằm vào mắt Ân Tấn Minh, rất nghiêm túc nói từng câu từng lời: “Tấn Minh, hôm nay là sinh nhật tôi!”.
Ân Tấn Minh thầm cười trong bụng, cách này quá cũ rồi, mượn ngày sinh nhật để tiếp cận anh sao? Cô ta cũng không nghĩ được thứ gì mới mẻ hơn. Nhưng nét mặt anh vẫn phối hợp rất hài hòa với giọng nói biểu thị sự ngạc nhiên: “A, xin lỗi, xin lỗi, ngay cả quà sinh nhật tôi cũng không chuẩn bị”, sau đó tạo dáng xem đồng hồ, anh nói tiếp, “Giờ cũng không quá muộn, hay chúng ta ra ngoài chút, nhân tiện tôi mua quà sinh nhật tặng cô luôn?”.
Giọng An Thư Mỹ mềm mại uyển chuyển, ý vị sâu xa, "Không cần đâu, tôi chỉ muốn có người bên cạnh trong ngày này mà thôi. Tôi đã mua bánh gato, đợi anh xong việc rồi cùng tôi thổi nến, cùng tôi ăn bánh, đó là món quà lớn nhất với tôi rồi."
"Vậy được, quà để bổ sung sau, tôi nên ăn bánh sinh nhật cùng cô trước." Ân Tấn Minh vừa nói vừa thu dọn đống tài liệu, báo cáo trên bàn, rồi tắt máy tính, xong xuôi mới nhìn về An Thư Mỹ, chân thành nói, "Công việc nhiều quá, không có thọ tinh xuất hiện. Chắc chết sớm thôi!"
An Thư Mỹ thản nhiên nở nụ cười, thướt tha đứng lên, đưa Ân Tấn Minh đến phòng mình.
Bố cục trong các phòng khách sạn hầu hết đều giống nhau. An Thư Mỹ có rất nhiều kinh nghiệm nên trong phòng đặt thêm một bình hoa cúc vàng, tràn ngập màu vàng, vô cùng rực rỡ. Trên bàn là một chiếc bánh gato. So với phòng của Ân Tấn Minh, rõ ràng căn phòng này ấm áp, thơm tho hơn nhiều, hương vị cuộc sống đúng là nồng đậm hơn hẳn.
Trước đó, Ân Tấn Minh chưa từng đặt chân vào phòng này, nhìn lướt qua, bất giác thốt lên, "Bước vào cái, cảm giác khác hẳn, đúng là cô biết hưởng thụ cuộc sống thật."
"Cảm ơn đã khen ngợi, rất vui nếu được chia sẻ cùng anh." An Thư Mỹ tươi cười rạng rỡ, lời nói thốt ra mà ý vị sâu xa vô cùng.
"Số tôi vất vả, lại thô lỗ cục mịch, nên cũng chẳng hy vọng có cơ hội được chia sẽ cùng cô. Cô đừng cười tôi nhé!" Ân Tấn Minh miệng cười rạng rỡ, thuận miệng đáp lời.
Lọ hoa kia khiến anh đột nhiên nhớ ra, trước đây Vương Nhã Khả cũng từng cắm hoa ở nhà, có khi là hoa bách hợp, có khi là hoa hồng, có khi là hoa dành dành, có khi là hoa sao, có khi là hoa oải hương.
Vương Nhã Khả cũng từng mua hoa cúc vàng, nhưng dù cô có cắm loài hoa nào đi chăng nữa dường như từ trước đến nay anh cũng chẳng bận tâm. Anh cho rằng tất cả những thứ đó là chuyện đương nhiên nên cũng ngoảnh mặt làm ngơ. Sự chu đáo của Vương Nhã Khả lại bị anh cho là rỗi hơi đi làm mấy chuyện linh tinh vớ vẩn.
Sau này, khi chuyện tình cảm của hai người nảy sinh vấn đề, cô cũng không còn mua hoa nữa. Chuyện này, dường như đã trải qua một quá trình rất dài, nhưng anh hoàn toàn không để ý, có hoa hay không, anh cũng chẳng thấy có gì khác biệt.
Thái độ của anh khi đó, về cơ bản nghĩ rằng hai người đã kết hôn, dù làm tổn thương hay không coi trọng cô thì cô vẫn là vợ của anh. Giấy đăng ký kết hôn là tờ giấy biểu thị quyền sở hữu, nên không nhất thiết phải để ý xem xô nghĩ gì, cũng chẳng dỗ dành để cô vui như ngày xưa.
Thật nực cười, những việc trước đây cô làm, anh chẳng bao giờ bận tâm. Cho đến mãi sau này, khi hai người mỗi người một ngả, ở một nơi xa lạ, anh lại bắt gặp cảnh tượng quen thuộc của ngày xưa, chợt nhớ đến chuyện trước đây, vật vẫn như cũ mà người chẳng còn như ngày xưa.
Bây giờ nghĩ lại, sâu thẳm trong trái tim Ân Tấn Minh chợt trào dâng một cảm xúc kỳ lạ.
Vương Nhã Khả thích lãng mạn, thích từng cử chỉ ngọt ngào, anh biết. Trước đây anh luôn cố gắng theo đuổi, chiều chuộng cô, tại sao sau này càng lúc anh càng thấy cô phiền phức, không muốn tiêu tốn thời gian và công sức vào những việc đó, không hề động lòng trước bầu không khí mà cô cố gắng tạo ra?
Tảng băng ba thước chẳng thể tích tụ trong một ngày, nếu khi đó anh quan tâm đến cô hơn, chăm sóc cô nhiều hơn thì cô cũng chẳng cố tình gây sự, tranh cãi không ngừng nghỉ với anh như thế.
Ân Tấn Minh thoáng sững người trong khoảnh khắc đó, dường như anh thấu hiểu được tâm trạng của Nhã Khả trước thái độ hờ hững của anh.
Nhưng, thấu hiểu được thì sao chứ? Cô và Bạch Đào Ninh đã bắt đầu một mối tình mới, anh trở thành người ngoài cuộc. Có lẽ, chẳng cần đợi đến ba tháng, cô nhất định sẽ yêu cầu anh nhanh chóng làm thủ tục ly hôn theo đúng trình tự của pháp luật.
Con tim anh như bị thứ gì đó chẹn ngang, am ỉ một nỗi đau khó thốt nên lời.
"Tấn Minh, anh đang nghĩ gì thế? Sao mê mẩn vậy?"
"À, không có gì. Nào, châm nến đi!"
An Thư Mỹ chuẩn bị hai mươi cây nến, tất nhiên không dùng nó để biểu thị nay cô ta mới hai mươi tuổi, chỉ là cô ta hy vọng cuộc sống của cô ta mãi lưu giữ được nụ cười tươi trẻ của tuổi hai mươi.
Nến đã được châm, Ân Tấn Minh nhìn An Thư Mỹ, nở nụ cười tán thưởng, vui vẻ nói, "Mau, mau ước đi!"
An Thư Mỹ chắp tay, nhắm mắt, khóe môi khẽ động. Sau khi ước xong, cô ta mở mắt, nhìn Ân Tấn Minh nở nụ cười rạng rỡ, một hơi thổi tắt nến.
Ân Tấn Minh hát bài ca chúc mừng sinh nhật, An Thư Mỹ hiện nét cười rạng rỡ trên mặt, vô cùng vui vẻ.
Sau khi lấy chiếc dĩa giấy và dao được đặt sẵn trên bàn đưa cho cô, anh mỉm cười nói, "Nào, thọ tinh cắt bánh gato!"
An Thư Mỹ nhận lấy, sau đó không vội cắt bánh, lại mỉm cười gian xảo, nói, "Anh biết tôi vừa ước gì không?"