Thư Ký Không Lên Giường

chương 9

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đời này, Hạ Mạn Nghê chỉ muốn trôi qua bình bình phàm phàm, gả cho người đàn ông bình thường, thương cô yêu cô cưng chiều cô, sinh con trai ngoan trắng trẻo mập mạp, cả đời chỉ thích một người là cô, chỉ là nguyện vọng bình thường như vậy, chung quy lại thì không cách nào đạt thành, nguyên nhân nằm ở chỗ, ở bên người cô đàn ông luôn là quá xuất sắc, quá xuất sắc, quá không tầm thường.

Hoặc là nói, coi như cô rất nỗ lực không để cho loại người như vậy đến gần, nhưng dám đến gần cô tựa hồ luôn là loại người như vậy.

Hoặc là nói, cô yêu luôn là loại người như vậy?

Cô hèn nhát nhát gan, mặc dù cô luôn thích lớn giọng rống người, dùng lạnh lùng để tự bảo vệ mình, nhưng cô biết cô chỉ là con rùa đen, gặp phải chuyện đáng sợ, muốn làm nhất là trốn vào trong vỏ, gặp phải tình yêu cô không dám yêu cũng là như thế, luôn nghĩ trốn, càng xa càng tốt, cho là như vậy cũng sẽ không bị thương, cho là như vậy là an toàn.

Đúng vậy a, cô rời xa Phỉ Siết, lại ôm thống khổ qua nhiều năm, chỉ cần thấy được đàn ông đẹp trai lại bị hù muốn chết, yêu cầu đồng nghiệp nam của bản thân là không thể đẹp trai, mới có thể sống tốt qua ngày, kết quả bị người hãm hại, Thụ Á P không biết tâm chứa cái gì, đem cô lừa gạt đến bên cạnh Tần Hạo Đông, làm cô yêu hắn.

Thụ Á Phong nhất định là cố ý, trả thù cô cự tuyệt khi hắn cầu hôn cô, đúng không? Đàn ông cái mũi nhỏ đôi mắt nhỏ như vậy thực đáng ghét vô cùng, vậy mà người ta lại là người đàn ông kim cương độc thân xếp thứ nhất toàn thế giới, không phải có tiền nhất tập đoàn Bắc Phong, mà bởi vì là Thụ Á Phong người cùng tên của hắn giống nhau, ngọc thụ lâm phong, khí chất bức người, tác phong nhanh nhẹn, dịu dàng như nước. . . . . Dù sao tất cả mê người cực độ.

Hỏi cô tại sao không có yêu hắn? Ha, cái loại đàn ông này giống như là bệnh dịch, dĩ nhiên là có thể trốn xa hơn càng tốt.

Nói đi thì nói lại, người đàn ông kia cũng không có nghiêm túc quyến rũ cô, nếu mà hắn cũng giống như Tần Hạo Đông như vậy, dùng dịu dàng hấp dẫn cô, dùng thâm tình bức bách cô, sử dụng ánh mắt tràn đầy yêu cùng tổn thương của hắn ngắm nhìn cô. . . . .

Đáng chết! Cô thế nhưng lại đang nghĩ đến Tần Hạo Đông rồi!

Hạ Mạn Nghê đem cả mặt vùi vào trong chăn, cả đêm lăn qua lộn lại, như thế nào cũng không ngủ được.

Tối nay, bờ biển ánh trăng thật đẹp làm say lòng người, ngược lại tất cả đều giống như giấc mơ, không đủ chân thật.

Hai người nói rất nhiều lời, cô biết bọn họ trẻ tuổi như vậy liền kết hôn, là bởi vì Uông Hiểu Nhu mang thai đứa bé của hắn, cô cũng biết nguyên nhân ban đầu hắn ly hôn, là bởi vì Uông Hiểu Nhu trẻ tuổi khát vọng tự do cùng vui chơi, cho nên quyết định không cần hắn, không cần làm mẹ một đứa con trai .

Hắn cũng biết, nhiều năm trước cô cùng Phỉ Siết không thể không chấm dứt tình yêu bi thương, nam nữ cô gắng đặt ở cùng nhau kết quả là một đôi không thích hợp, cô cần chính là người đàn ông chung tình chỉ yêu một người phụ nữ là cô, Phỉ Siết cũng là không thể nào chỉ yêu một người phụ nữ, coi như cô biết Phỉ Siết là yêu cô, nhưng vẫn bị thương tích khắp người.

"Khi em tận mắt nhìn thấy Phỉ Siết ôm một người phụ nữ khác đang làm chuyện đó, em cả người như mắc bệnh tâm thần, tâm như là bị xé nứt ra, thét chói tai, không ngừng thét chói tai, muốn mắng mọi người nhưng lại không biết dùng chữ gì, sau đó em khóc, khóc suốt, điên cuồng khóc mãnh liệt khóc, không biết thế giới tại sao đột nhiên biến thành như vậy. . . .

"Em không có biện pháp đi yêu người đàn ông này rồi, buổi tối hôm đó em liền bỏ đi, Phỉ Siết đuổi kịp phi trường , thế lực của hắn ở Ảrập ngay lúc ấy cũng đã là đứng đầu rồi, em chỉ có thể cầu Thụ Á Phong giúp, là anh ấy giúp em rời đi Ảrập, nếu không, em có thể không đi được. . . . ."

Ngay lúc ấy, Tần Hạo Đông hỏi cô. "Có muốn anh giúp em một tay báo thù hay không?"

"Làm sao báo thù?"

"Em cảm thấy bắt cóc hắn không để cho hắn xuất cảnh tốt hơn? Hay là khước từ cơ hội hợp tác lần này hay hơn?" Hắn rất nghiêm túc hỏi, giống như hắn thật sẽ làm như vậy.

Hạ Mạn Nghê nghĩ đến đã cảm thấy buồn cười, núp ở trong chăn cười ra tiếng.

Mặc dù biết không thể có, nhưng là lòng của cô vẫn cảm thấy rất ngọt, ngọt đến khiến cô cảm thấy rất khó tin.

Nếu như lời này là Phỉ Siết nói với cô, cô sẽ hoảng sợ sẽ rối loạn, sẽ cảm thấy đại sự không ổn, lại cho là thật, nhưng là do trong miệng Tần Hạo Đông nói ra, cô lại chỉ cảm thấy ngọt ngào, bởi vì, cô biết hắn đang lấy lòng cô, nghĩ biện pháp cố gắng cưng chiều cô, mặc dù có một chút bất cần đời thích thú .

Là rất yêu rất thích hắn chứ? Ai.

Khi tình yêu đến, thật là đem lý trí toàn bộ vứt bỏ, quên mất hắn là hoa hoa công tử, quên mất hắn là đại soái ca sẽ đưa tới một đống hoa tranh nhau vì hắn nở rộ, quên mất đàn ông như vậy căn bản là không thể chỉ thích cô một người phụ nữ sự thực. . . . . Cô nên làm cái gì? Cửa phòng thình lình truyền đến hai tiếng tiếng gõ cửa. . .

Hạ Mạn Nghê nháy mắt mấy cái, vén chăn lên, là ảo giác chứ? Bây giờ cũng là hai giờ đêm! Người nào sẽ gõ cửa phòng cô?

"Là ai?" Cô hỏi khẽ .

"Là anh."

Tần Hạo Đông? Mở a! Hơn nửa đêm, hơn nữa bọn họ ở mấy phút phía trước mới chia tay trở về phòng tắm ngủ, hắn hiện tại tới gõ cửa phòng cô làm gì?

Một người đàn ông nửa đêm chạy đến gian phòng phụ nữ, nghĩ như thế nào đều có ý đồ bất chính, nếu như người phụ nữ này hiện tại đi cửa mở ra, vậy thì bày tỏ người phụ nữ này cũng rất thích ý đồ người đàn ông này, đúng không?

"Mở cửa."

"Em. . . Đã ngủ, có lời gì ngày mai rồi hãy nói." Hạ Mạn Nghê đem chăn kéo lên đậy kín đầu, tựa như làm con rùa đen rút đầu còn nói một tiếng: "Ngủ ngon."

Tiếp theo, vẫn còn đánh tiếng ngáp lớn, thanh âm lớn đến có thể ngay cả ở bên bể bơi lầu một cũng nghe thấy.

Đứng ở cạnh cửa, Tần Hạo Đông khóe miệng chứa đựng một chút cười.

Cô thật sự rất đáng yêu a, đáng yêu đến hắn nằm ở trên giường đầy trong đầu đều là một cái nhăn mày một nụ cười của cô, căn bản không cách nào ngủ.

Hắn biết cô căn bản không ngủ, nếu không, hắn mới vừa gõ cửa, cô không thể nào nghe thấy , nhưng cô lại nghe được, thanh âm vẫn còn rất to rõ, cho thấy, người phụ nữ này cùng một dạng lăn lộn khó ngủ giống hắn.

"Anh không có một lời muốn nói với em, anh chỉ là muốn ôm em ngủ, mở cửa được không? Như vậy, anh mới ngủ được, ngày mai còn phải cùng người đàn ông kia đi họp đấu trí rồi, nếu không ngủ, anh sẽ không có sức sống." Hắn nói qua một chuỗi ngụy biện giống thật mà là giả, nghe rất xuôi.

Đêm an tĩnh chỉ nghe được bên ngoài cửa sổ côn trùng kêu vang cùng tiếng gió, cho nên lời của hắn nói dĩ nhiên cũng đều truyền vào trong tai cô.

Thật là xấu hổ! Coi như cả lầu hai chỉ có cô cùng hắn cùng phòng của Tiểu Ân, cử chỉ hắn như vậy cũng không tránh khỏi quá mức lớn mật, giống như là có người lúc nửa đêm khi phụ nữ ngủ bên cửa sổ lại đánh đàn ghi-ta bày tỏ tình yêu, khiến cho người phụ nữ đó không thể không giơ tay đầu hàng.

Ở tại lầu một lão Trần cùng mẹ Lâu sẽ nghe được sao? Nghe chủ nhân của bọn họ như là nổi điên, nửa đêm đến cửa phòng cô nói chuyện tán tỉnh?

"Mở cửa được không? Chỉ là muốn ôm em ngủ mà thôi, em không nên hiểu sai."

Không nghe thấy! Cô đắp chăn càng chặt hơn.

"Thừa nhận đi, em cũng muốn ôm anh ngủ, mở cửa." Lời nói mang theo nụ cười, so gió đêm còn mềm mại thì thầm phiêu đãng ở trong không khí.

Không nghe thấy! Không nghe thấy! Cô thật là là không nghe thấy!

Ai muốn ôm hắn ngủ chứ? Nói hưu nói vượn. . . . . . Được rồi, coi như là thật, cô cũng không thể như vậy chạy tới giúp hắn mở cửa chứ? Cô cũng hai mươi sáu tuổi rồi! Cũng không thể làm loại con gái không hiểu chuyện đó!

Nhưng mà, giọng nói nhẹ nhàng ôn nhu giống như ma chú đó, hại cô vẫn động lòng, vẫn động lòng, cũng sắp cầm giữ không nổi rồi.

"Vậy em ra ngoài để cho anh ôm hạ một cái, một cái là tốt rồi, anh liền trở về phòng không quấy rối em." Hắn rốt cuộc đầu hàng, hào phóng lui một bước.

"Như vậy còn không được, em muốn anh đứng ở chỗ này đối với em hát tình ca rồi, lão Trần cùng mẹ Lâu rất thích nghe anh ca hát, nếu như mà anh thật hát, bọn họ cũng sẽ đứng lên vỗ tay giúp anh cố gắng lên. . . . . ."

Lời nói chưa dứt, cửa phòng rắc một tiếng mở ra.

Hạ Mạn Nghê đứng ở cạnh cửa, áo ngủ cô mặc màu trắng, thoạt nhìn thật sự là giống đứa trẻ vô tội.

Tần Hạo Đông tâm vừa động, tay dài duỗi một cái đem cả người cô ôm vào trong ngực, cúi đầu liền bắt được môi của cô, cái hôn này, giống như là muốn kéo dài một thế kỷ vậy, căn bản không tính toán buông cô ra.

"Này, anh vô lại. . . . . ." Hai tay cô muốn đánh hắn, lại bị một bàn tay to bắt lại, trực tiếp lôi cô vào phòng, dùng chân đá lên cửa phòng.

"Này, anh không có tuân thủ lời hứa, anh rõ ràng nói chỉ ôm một cái. . . . . . Đừng. . . . . ." Hắn hôn cô đến không thở nổi, hai chân như nhũn ra, cả người cũng yếu đuối ở trong lòng hắn, tất cả đều vô dụng.

Xuyên thấu ánh trăng ngoài cửa sổ, đèn đêm bên bể bơi, chiếu lên cô giống như ôm lấy đôi cánh tinh linh mỏng, khuôn mặt ngượng ngùng bị hắn ôm hôn, bị ngón tay dài hắn giữ lại mà không thể không ngẩng lên nhìn lại hắn, có chút buồn bã, có chút quấn quýt si mê, có chút não.

"Đúng, anh nói láo, anh là vô lại, anh không muốn chỉ ôm em một cái, là rất nhiều, anh nói, anh không muốn đợi, anh muốn ngươi, tối nay bắt đầu."

Hắn nhẹ nhàng giơ tay, nâng một bên gò má cii, hôn gò má cô, một tay kia lượn quanh trên hông của cô, kéo xuống vạt áo áo ngủ cô, áo ngủ trong nháy mắt rộng mở, không ngờ, bên trong không một mảnh vải, hắn con mắt trợt tối, cô vội vàng đưa tay lôi kéo váy, hốt hoảng lại che không được còn giúp hắn nhìn!

"Đừng cự tuyệt anh." Hắn đột nhiên cong người xuống, hôn tay cô nắm chặt váy, hôn cổ của cô, hôn xương quai xanh cô, mặt mày, mũi cùng tai;. . . . . .

Cô khẽ rên, buông lỏng ra tay nắm chặt áo ngủ, hoàn toàn không ngăn được làn sóng điện khi hôn truyền đến trên người cô, cả người không ngừng run rẩy. . . . . .

Tần Hạo Đông bàn tay to thăm dò vào, dọc theo rãnh giữa hai vú nhẹ vân vê nụ hoa trước ngực cô, Hạ Mạn Nghê run lợi hại hơn, da thịt nhạy cảm khi đầu ngón tay hắn hạ xuống nóng bỏng như lửa, tê dại khó nhịn, cô liều mạng cắn môi mới đè nén không ngừng thốt ra yêu kiều, nhưng mà cuối cùng vẫn là tốn công vô ích. . . . . .

Khi hắn ấn cô đè ở trên mặt tường lạnh như băng, cởi xuống áo ngủ trên người của hắn, hắn trần truồng lộ ra màu da màu đồng mạnh khỏe lồng ngực cùng hai chân thon dài hấp dẫn, cùng vật kiêu ngạo vô cùng khổng lồ dâng trào cũng trong lúc đó, hắn cũng nửa quỳ ở trước người của cô, dùng phương thức vô cùng làm cho người ta xấu hổ lại làm cho người ta điên cuồng, hôn cô, để cho cô vui thích, để cho cô không thể tiếp tục đè nén mình xuống, lên tiếng yêu kiều cùng khóc thút thít. . . . . .

"Không cần. . . . . . Trời ạ, này quá mắc cỡ. . . . . ." Cô uốn éo người muốn chạy trốn nụ hôn của hắn, nhưng là hai chân của cô hư mềm vô lực, cả người cũng hư mềm vô lực, chỉ có thể liều mạng dùng đôi tay giữ chặt hai cánh tay hắn để chống đỡ thân thể của mình. . . . . .

Không nghĩ tới, hắn sẽ dùng loại phương thức này để yêu cô, đang ở lúc cô cuối cùng không chịu nổi như vậy yêu thì Tần Hạo Đông đã ôm cô lên đi tới giường.

"Anh rất xấu. . . . . ." Thời điểm mắng hắn, giọng nói cô còn mang nức nở.

"Đúng, anh hư, là một người đàn ông hư, nhưng mà. . . . . ." Hắn đặt cô lên giường, cả người nhẹ nhàng đè ở trên người mềm mại trơn bóng cô. "Anh thật sự yêu em, như em mong muốn, chỉ vì một mình em mà điên cuồng."

Dứt lời, hông của hắn trầm xuống, thật sâu, thật sâu tiến vào cô. . . . . .

Sáng sớm hôm sau, Hạ Mạn Nghê xuất hiện tại trên bàn bữa ăn sáng, đầu cúi thật thấp là không dám nhìn Tần Hạo Đông đã ăn điểm tâm, lại không dám nhìn mẹ Lâu đang thay cô chuẩn bị bữa ăn, đầu của cô vẫn rất thấp, cho nên không có nhìn thấy trên bàn ăn hai cặp mắt đều ở đây nhìn chằm chằm cô.

"Mẹ." Tần Hữu Ân đột nhiên mở miệng gọi cô một tiếng.

A? Đang muốn xé một ổ bánh mì bỏ vào trong miệng tay bỗng dưng dừng lại, Hạ Mạn Nghê trợn to mắt ngẩng đầu lên, nhìn Tần Hữu Ân.

Tần Hữu Ân cười ngọt ngào rất lâu rồi, miệng cũng sắp muốn nứt ra rồi. "Mẹ, con rốt cuộc có thể gọi dì là mẹ, đúng không? Mẹ?"

Làm sao lại như vậy? Hạ Mạn Nghê nhìn về phía Tần Hạo đông.

Hắn uống sữa tươi, làm bộ xem báo, khóe môi lại nhếch lên hình cung một chút cười khả nghi.

Hắn cũng không để ý tới cô! Hắn lại đem vấn đề Tiểu Ân ném cho cô? Bảo cô trả lời thế nào? Nói đúng, giống như liền nhất định gả cho hắn. Nói không đúng, không phải dễ dàng đả thương tâm đứa bé cảm thấy yếu ớt?

"Mẹ, con thật vui vẻ, con rốt cuộc mỗi một ngày đều có thể nhìn thấy cùng được mẹ ôm, con có thể một ôm chưa? Rất ít khi ôm nha...?" Tiểu Ân ngồi ở chỗ ngồi, một đôi mắt to vô cùng mong đợi nhìn cô.

Ba nói mẹ sẽ xấu hổ, không thể trực tiếp xông tới ôm lấy mẹ, như vậy mẹ sẽ bị dọa đi, muốn chậm một chút, mẹ nói xong thì mới có thể xông tới ôm lấy người, cho nên Tiểu Ân vẫn chịu đựng, hai chân mập ở dưới bàn nhịn không nhịn được a, đã sớm muốn chạy như bay qua.

Hạ Mạn Nghê nhìn thấy trong mắt Tiểu Ân, là khẩn thiết chờ đợi, Tiểu Ân thích cô, tựa như cô cũng thích Tiểu Ân, nó bởi vì có thể gọi cô là mẹ mà vui vẻ không thôi, mà lại cũng bởi vì hắn gọi cô là mẹ mà trong nháy mắt cảm động không thôi. . . . . .

"Không được sao?" Trên mặt nhỏ đáng yêu lộ ra nồng đậm thất vọng, mắt to giống như là sắp khóc.

"Dĩ nhiên có thể." Cô nhìn thấy tâm đều đau rồi, để xuống bánh bao, trực tiếp đi tới trước mặt Tần Hữu Ân một tay ôm lấy nó, ôm thật chặt.

"Muốn ôm một trăm lần một ngàn lần một vạn lần đều được!" Khuôn mặt nho nhỏ thoáng trong giây lát nở ra nụ cười thật tươi, tay nhỏ bé mập mạp bám thật chặt hắn mẹ mới, khuôn mặt thuận thế dựa vào trên ngực mềm mại thơm ngát của mẹ mới, một bộ dáng hạnh phúc không tả được. Tần Hạo Đông nhìn chằm chằm con trai, con trai khiêu mày cười.

Thật sự, hắn có thấy con trai đang khiêu chân mày, nó đang khiêu mày,chính xác nó đang thị uy cha sao?

Có lầm hay không? Nó có thể có người mẹ này, là do nó có người cha này tốn sức của chín trâu hai hổ thay nó nghĩ biện pháp bắt về, thế nhưng. . . . . .

Ăn đậu hũ của vợ hắn!

Như vậy còn chưa tính, tiểu tử kia lại vẫn ăn cả tủy xương mới biết nó cũng ngon, đến khi chán ngán ở trong ngực vợ hắn nói ——

"Mẹ, người thích nhất chính là Tiểu Ân hay là ba?"

"Đương nhiên là Tiểu Ân á."

Đứa bé lại ha ha ha mà cười rồi.

Tần Hạo Đông híp mắt, cắn răng, gặm bánh bao giống như ở phát tiết phẫn nộ.

Đủ rồi chưa? Tiểu tử này! Đắc ý vênh váo việc phải nhường nó chứ làm người cha tốt muốn kéo nó ra khỏi ngực mềm mại kia vứt sang một bên. "Con cũng vậy yêu mẹ, thật yêu thật yêu. Mẹ có thể thật sự làm mẹ Ân Ân chứ?"

"A?"

"Cùng ba kết hôn a, như vậy mới có thể thật sự là mẹ Ân Ân a. . . . . ."

Nghe vậy, Tần Hạo Đông há miệng khẽ mở, vừa bực mình vừa buồn cười.

Thực sự hắn tên tiểu tử này! Thế nhưng thay cha hắn cầu hôn xin cưới?

Nói đúng, cũng tốt thế này không tồi, tiến độ có thể so với hắn mở miệng mau hơn, hắn trước kia thế nào lại không muốn dùng qua cái chiêu này?

Nửa giờ sau, Ân Ân đi nhà trẻ, Tần Hạo Đông dám vô lại vào trong xe Ferrari của Hạ Mạn Nghê .

"Em lái xe, để cho anh ngủ thêm chút nữ, đến công ty thì gọi anh."

"Không cần! Anh xuống xe!"

Tần Hạo Đông nửa mở mắt."Tức giận à nha? Bởi vì anh buổi sáng không có hôn em sao? Hiện tại bù một cái như thế nào? Mới vừa Tiểu Ân ở đây, không thích hợp trình diễn hình ảnh quá hạn chế, sát lại đây, để cho anh hôn một cái."

Hắn giang hai cánh tay đem cô ngồi gần ở ghế lái ôm một cái——

"Anh hèn hạ! Thế nhưng lợi dụng một đứa bé!" Cô tức giận thở phì phò nhìn chằm chằm hắn.

"Lợi dụng nó cái gì?" Hắn giả bộ ngu, mặt vô tội.

"Lợi dụng nó . . . . . . . . . . . ." Hạ Mạn Nghê nói không được nữa, bởi vì cô đột nhiên phát hiện người đàn ông này căn bản là không có cùng cô cầu hôn qua, nếu như cô nói hắn lợi dụng Tiểu Ân bức hôn, có phần nói không được. Không làm được, người đàn ông này căn bản là không có nguyện vọng cùng cô kết hôn, là chính cô nghĩ quá nhiều!

"Gả cho anh đi." Hắn ngoài ý muốn mở miệng.

"A?" Hạ Mạn Nghê bị dọa sợ tới mức quát to một tiếng. Loại tâm tư trong nháy mắt bị người nhìn thấu kinh ngạc cùng hốt hoảng.

Thật là gặp quỷ! Giống như mỗi lần trong lòng cô nghĩ cái gì hắn cũng sẽ biết! Chẳng lẽ, hắn thần thông?

Tần Hạo Đông nhìn cô một cái."Em làm gì đấy?"

Thật sẽ bị cô hù chết! Người phụ nữ này thế nào lại như vậy, nhát như chuột, động một chút là hù được, kết quả lúc này ngay cả hắn cũng bị cô hù sợ.

"Em. . . . . . Em. . . . . . Không có a, không có sao!" Không mặt trong nháy mắt ửng hồng.

"Vậy em gọi lớn tiếng như vậy làm gì?"

"Nói cho anh không có sao!"

"Cho nên em là đáp ứng?"

"Cái gì?"

"Kết hôn a, " Tần Hạo Đông giật nhẹ môi."Anh mới vừa đang cùng em cầu hôn, em không nghe thấy sao?"

Cầu hôn?

Có thể tùy tiện thế này sao?

Quá tùy tiện ý chứ? Giống như là thuận miệng nói một chút, giống như cùng ăn ba bữa cơm.

Trong mắt Hạ Mạn Nghê đều là mất mát, có một loại cảm giác không được quý trọng .

Là bởi vì, cô đêm qua đã thành công là phụ nữ của hắn sao? Cho nên, hắn có thể như vậy cho rằng đương nhiên cô sẽ gả cho hắn?

"Không cần." Cô lấy ra cánh tay hắn đặt trên người cô, đem thân thể ngồi thẳng, gương mặt ngượng ngùng thay một tầng nhàn nhạt lạnh lùng. Lòng của Tần Hạo Đông nhẹ nhàng bị đâm một cái, lại một cái, cho là sẽ không đau, hốc mắt cũng trong phút chốc nóng lên.

Quả thật. . . . . . Là như vậy, vốn cho là đã sớm chết đi tâm, gặp cô, sống thay đổi, không nhịn được một chút xíu cự tuyệt, đây chính là sau khi tâm đàn ông chịu qua tổn thương sao?

Bởi vì sợ bị cự tuyệt, cố ý đem đại sự cầu hôn này nói xong như thể không chút để ý, chính là sợ bị thương a, kết quả, thật bị thương.

Người phụ nữ độc ác, cự tuyệt rất sảng khoái, thật đúng là không nể mặt.

Tần Hạo Đông nhìn cô, đưa tay bắt lấy tay mềm cô, cô muốn hất ra, hắn vẫn cứ không thả.

"Anh là nghiêm túc, mặc dù anh cũng không nghĩ qua mình sẽ lại cưới, nhưng khi gặp em, cái vấn đề này đột nhiên lại đơn giản, anh nghĩ muốn cùng với em ở chung một chỗ, kết hôn chính là chuyện đương nhiên, giống như căn bản không cần suy tính, anh liền nghĩ như vậy, có lẽ đối với em mà nói thật quá nhanh.

Dù sao, anh là đã ly dị còn mang một đứa bé, em thật sự nên cự tuyệt anh. . . . . . Chỉ là, anh hiện tại cảm thấy có chút thật mất mặt rồi, cho nên không đi xe em nữa, đợi lát nữa công ty gặp thôi."

Nói dứt lời, Tần Hạo Đông mở cửa xe, chân dài bước đi ra, đầu không có nghoảnh lại hướng xe của mình đi tới.

Hạ Mạn Nghê sững sờ nhìn bóng lưng hắn cao lớn lại có vẻ cô đơn, trong phút chốc, cô muốn xông ra ôm lấy hắn, nói cô đồng ý, đồng ý gả hắn, cô gặp quỷ mới không quan tâm hắn đã ly dị, còn mang theo một đứa bé đáng yêu như vậy!

Nơi cổ họng nghẹn lại, hốc mắt nhiễm sương mù, mũi cay xè rất khó chịu, lý trí cùng tình cảm ở trong nội tâm Hạ Mạn Nghê không ngừng giãy giụa.

Cô muốn an ủi hắn a, rõ ràng là một lần tâm từng bị thương nên rất khó khỏi hẳn, cô lại vô tình dầy xéo, cô tại sao có thể làm như vậy đây? Vì một ít hư vinh tự ái sao?

Tay cầm tay lái, chân ga làm thế nào cũng không đạp xuống.

Cô không muốn làm tâm hắn tổn thương! Một chút cũng không muốn lại tổn thương tâm của hắn!

Nghĩ tới đây, Hạ Mạn Nghê cuối cùng cũng xuống xe hướng về phía của hắn chạy đi ——

Lại nhìn thấy Tần Hạo Đông đã lên xe, đóng cửa xe, xe sắp rời biệt thự.

"Tần Hạo Đông!" Tình thế cấp bách cô la lên tên của hắn, vừa chạy vừa kêu.

Hắn nhìn thấy cô, đầu lảo đảo nghiêng ngã hướng phía hắn chạy lại, trên mặt còn vương vấn nước mắt.

Cô đang khóc, khóc thương tâm dường như chọc cho hắn đau lòng, hại toàn bộ trái tim hắn bị nhéo đau, vừa khó thở vừa vội gấp rút.

Sau đó, cô đã thở hồng hộc đứng ở trước cửa sổ xe hắn, ngưng đôi mắt rưng rưng nước mắt nhìn hắn.

"Làm sao vậy?" Nhịn xuống kích động muốn xuống xe ôm cô vào ngực, Tần Hạo Đông mở cửa xe xuống nhẹ nhàng hỏi.

"Anh có đồ quên mang đi."

"Cái gì?" Hắn mới vừa hai tay trống không lên xe của cô, nhớ rõ là không mang bất kỳ vật gì.

Cô hít hít lỗ mũi, có chút ngượng ngùng nói: "Thì. . . . . . Một vật rất quan trọng."

"Như vậy, em đã cầm tới sao?" Hắn nhìn cô, nhìn lại tay của cô, rỗng tuếch.

"Cầm tới đây rồi."

"Ở đâu?"

"Nơi này." Cô vỗ vỗ ngực, tim đập mạnh và loạn nhịp thái độ không được tự nhiên, con mắt bình tĩnh rơi vào trên mặt hắn.

"Trái tim của em, anh quên mang đi trái tim của em, am giúp anh mang tới, anh. . . . . . Có muốn không?"

Tần Hạo Đông ngưng mắt nhìn cô, thật lâu thật lâu, giống như là giờ phút này muốn khắc thật sâu say mê hấp dẫn của cô vào trong tâm tưởng, vĩnh viễn, vĩnh viễn không quên.

"Em nhường một chút." Hắn nói.

Cô không khỏi nhìn lại hắn, hắn không cần cô sao? Muốn cô đi sao? Cũng bởi vì cô mới vừa cự tuyệt cầu hôn của hắn, cho nên hắn quyết định bỏ qua?

Không! Tại sao có thể như vậy? Không thể như vậy!

"Em muốn lấy anh! Anh mới vừa rõ ràng nói muốn lấy em mà! Không thể đuổi em đi!" Cô tức giận rồi, giận, tâm cũng bị thương, đôi tay nắm quyền oán hận nhìn chằm chằm hắn.

"Anh không có muốn đuổi em đi."

"Nhưng mà anh kêu em tránh ra! Em không đồng ý! Em hiểu biết rõ anh đang giận em, nhưng mà anh cũng nói anh yêu em, bây giờ không phải là thời điểm đùa giỡn tính khí trẻ con, nếu như anh bây giờ không quan tâm em, về sau cũng không cần, em là nói nghiêm túc, đừng nghĩ là em nói giỡn!" Hắn bật cười, tỉnh ngộ chân thành nhìn cô.

"Em đã biểu đạt đầy đủ em phải quyết tâm gả cho anh, anh biết rõ rồi, nhưng mà em không đồng ý nhường một chút, anh làm thế nào xuống xe ôm em hôn em đây?"

A? Hạ Mạn Nghê ngây ngẩn cả người, mặt oanh một tiếng, nóng bỏng tựa như bị lửa thiêu.

Trời ạ! Nhìn xem cô mới vừa làm chuyện mất mặt gì a?

Trời ạ! Cô mới vừa chĩnh nghĩa cùng hắn tỏ tình, muốn hắn cưới cô, nói cô phải gả cho hắn! Ách, ông trời! Thật mắc cỡ chết người!

"Anh hiện tại chuyện duy nhất muốn làm em đều không cho anh làm, không khỏi quá xấu bụng, ân?" Hắn cười, cười to, biết người phụ này này giờ phút này nhất định ước gì tìm được động vùi mình vào trong đấy không gặp người nữa.

Nhưng hắn sẽ không đồng ý, bởi vì hắn cũng không muốn thời điểm đang hôn nàng, một miệng đầy là cát.

Truyện Chữ Hay