Dịch giả: Tiểu Băng
Có lẽ là bởi vì sự nôn nóng và giận dữ.
Linh lực ào ạt mênh mông, nặng nề ùa tới.
Nhưng Thiên Đạo rất bình thản.
Y lạnh lùng nhìn Tô Trường An, trong ánh mắt đầy thương cảm.
Tô Trường An đã dùng tới sát chiêu.
Thiên Đạo không buồn né tránh.
Đương nhiên, trên thực tế y chẳng cần phải tránh.
Vì khi nắm đấm của Tô Trường An chỉ còn cách mặt y nửa tấc, thì thân thể Tô Trường An rung lên, rồi cứ thế bị hất văng ngược ra đập mạnh xuống đất.
"Đúng là não ngắn.” Thiên Đạo lạnh lùng.
Tô Trường An không thể nào ra tay với y!
Đây là quy tắc. Y không thể gây thương tổn cho Tô Trường An, Tô Trường An cũng không thể gây thương tổn cho y được.
Nhưng vì Hồng Loan bị bắt, khiến Tô Trường An nóng ruột mà quên mất việc này, kết quả chính mình bị tổn thương. Ít nhất đây chính là điều Thiên Đạo đang nhìn thấy.
Nói xong, Thiên Đạo quay qua nhìn Hồng Loan.
Y cẩn thận dò xét cô gái, ánh mắt khoan thai dần chuyển thành mê say, như đang thưởng thức một thứ gì rất đẹp.
"Tất Phương chuyển thế, đã mất đi Thần tính mà vẫn êm đẹp còn sống, chẳng lẽ là dựa vào một tia Thiên Ngô Thần tính này?" Y nhíu mày khó hiểu.
Tư Mã Hủ sớm đã chuyển Thiên Đạo chi lực vào trong người Hồng Loan, Thiên Đạo chi lực đó đã thành công che đi năm thành Tất Phương Thần tính ở trong cơ thể Hồng Loan.
Hồng Loan không đáp, chỉ lạnh lùng nhìn y. Ánh mắt lạnh lùng, tựa như kiếm bén.
"Đừng nhìn ta như vậy.” Thiên Đạo dịu dàng cười cười. “Ngươi là do ta sáng tạo ra từ mấy vạn năm trước, theo ý nghĩa nào đó, ta chính là phụ thân của ngươi. Bây giờ là lúc trở về trong lòng cha rồi.”
Nói xong, Thiên Đạo đặt tay lên gáy Hồng Loan để rút hết Thần tính trong người cô ra.
Hồng Loan nhắm mắt lại, vẻ như được giải thoát.
"Hồng Loan!" Tô Trường An gào to, lại vọt lên.
"Ngây thơ!” Thiên Đạo cười lạnh.
Y không vội hút Thần tính ra khỏi người Hồng Loan, không phải vì y muốn chọc ghẹo Tô Trường An, mà vì tự nhiên trong lòng y thấy lo lắng.
Mấy người Tô Trường An tốn sức và tâm tư lưu lại một thành Thiên Ngô Thần tính, mặc dù bảo là dùng để uy hiếp y, nhưng một kế hoạch như vậy, với sức mạnh tuyệt đối của y, xem ra có vẻ quá là khiên cưỡng.
Kẻ duy nhất trong bọn có khả năng chống lại y là Tô Trường An thì cơ bản không thể nào ra tay được, chỉ cần y biết chỗ có tia Thần tính, nếu muốn cướp đi, đám người này đương nhiên không có khả năng chống đỡ. Thiên Đạo không tin mấy người Tô Trường An lại chỉ bày ra một cái kế đơn giản như vậy, y lờ mờ nghĩ chắc chắn trong này có điều lừa dối.
Công kích của Tô Trường An đã tới nơi.
Đương nhiên, cũng giống như lần trước, hắn cũng bị bắn văng ra.
Hắn cau mày thật chặt.
Hắn cảm nhận được Thiên Đạo đã nghi ngờ. Mồ hôi lạnh túa ra. Hắn lùi lại, cố gắng giả vờ nổi giận, nhìn Thiên Đạo giận dữ hét: "Thả cô ấy ra!"
Chút biến hóa nho nhỏ trên mặt hắn đương nhiên không qua được mắt của Thiên Đạo.
Y thu tay về, nhìn Tô Trường An, ánh mắt trêu tức và đùa cợt.
"Nói gì đi chứ, nói mục đích thực sự của các ngươi.” Thiên Đạo lạnh lùng.
Tô Trường An nhướng mày, trong lòng giật thót, thầm nghĩ một tiếng không tốt, nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ không hiểu: "Ngươi có ý gì?"
"Còn muốn gạt ta?"
"Không nói có đúng không?" Thiên Đạo mỉm cười, cầm lấy cổ tay Hồng Loan sau đó buông ra. Hồng Loan hét lên đau đớn, ngã nhào xuống đất.
Thiên Đạo lại túm vào hư không, Cổ Tiễn Quân bị một lực khống chế bay vào trong tay y. “Nếu ta không nhớ lầm, nữ nhân này là thê tử của ngươi, giờ mạng của ả là đang nằm trong tay ngươi đó.”
Tô Trường An vừa nóng ruột vừa bối rối.
"Vẫn không nói? Ta không có nhiều kiên nhẫn với ngươi.” Thiên Đạo lạnh băng vung tay, vẻ định đập vào gáy Cổ Tiễn Quân. Có thể tưởng tượng được, với lực của y, một chưởng này Cổ Tiễn Quân nhất định sẽ hồn bay phách tán.
"Dừng tay!" Tô Trường An kêu to.
Thiên Đạo cũng đã dự đoán trước, ngừng tay nhìn Tô Trường An.
Tô Trường An chần chừ một hồi lâu, ngẩng đầu lên định nói.
Nhưng lúc này, một bóng người màu trắng xuất hiện, dùng tốc độ cực nhanh vọt tới chỗ Thiên Đạo.
Sau đó người này đã hiện ra bên cạnh Tô Trường An, trên tay y là Hồng Loan.
"Là ngươi?" Thiên Đạo đến lúc này mới nhìn ra bóng người kia là Tần Bạch Y.
"Không phải ngươi muốn biết kế hoạch của chúng ta sao?" Tần Bạch Y lạnh nhạt, bàn tay đặt lên đỉnh đầu Hồng Loan.
"Vậy ta cho ngươi biết, kế hoạch của chúng ta rất đơn giản.”
Một làn linh lực tuôn ra khỏi người Tần Bạch Y, truyền vào thân thể Hồng Loan.
Hồng Loan rung lên, mặt như giấy trắng, linh lực trong cơ thể cô bắt đầu trở nên tán loạn, sẵn sàng nổ tung.
"Bất quá cá chết lưới rách mà thôi.”
Tần Bạch Y híp mắt, trong mắt lóe hàn mang.
---oo---