Dịch giả: Tiểu Băng
Tô Trường An cau mày.
Thiên Đạo và Chân Thần ai cũng bảo là mình đúng, có cách nhìn và quan điểm riêng, Tô Trường An không tin bên nào.
"Đế Quân hàng lâm, đưa Thần tính trong tay ngươi cho ta, để ta bổ toàn bản thân, ngươi cũng có thể trở thành tiên, mới có vốn liếng đối kháng với Tà Thần, chúng ta cùng nhau bảo vệ thế giới này." Thiên Đạo tiếp tục nói.
Tô Trường An ngần ngừ, quay qua nhìn mọi người.
Hắn muốn họ giúp hắn lựa chọn.
Nhưng họ cũng bối rối.
Ngọc Hành bước ra: "Trường An, Đế Quân mạnh lắm. Ta biết ngươi còn nghi ngờ Thiên Đạo, ta cũng nghi ngờ, nhưng nó nói không sai, chỉ khi ngươi thành tựu Tiên Đạo, hóa là Tiên thật sự, chúng ta mới có vốn liếng đối kháng với Đế Quân, nếu không tất cả chúng ta đều phải chết."
Tô Trường An đương nhiên hiểu chứ, hắn gật đầu xòe tay ra.
Trong mắt Thiên Đạo hiện ra vẻ vội vàng.
Sự vội vàng ấy làm Tô Trường An bất an, hắn dừng lại.
"Sao vậy?" Thiên Đạo liền hỏi.
"Đế Quân thì sao? Tà Thần Đế Quân cũng là ngươi đưa tới đúng không?" Tô Trường An hỏi.
"Ta là ý chí của thế giới. Ta sẽ không làm bất kì việc gì có hại cho thế giới này." Thiên Đạo đáp.
"Đưa cho nó đi Trường An." Ngọc Hành cười.
Thần tính của cả sáu Chân Thần đều đang ở trong người Tô Trường An, chỉ có Thần tính của Tất Phương là bị thiếu đi một thành, trong cơ thể Hồng Loan có sáu thành. Thiên Đạo cần lấy hết, có nghĩa phải rút cả của hắn lẫn Hồng Loan.
Tô Trường An chìa một tay về phía cô, tay kia giơ lên cao.
Hắn chỉ rút ra một phần Thần tính trong người Hồng Loan để vừa đủ mà thôi. Trong tay hắn, Thần tính vàng rực, sáng chói đẹp đẽ.
"Thần tính!" Thiên Đạo cảm thán, đôi mắt mê say. Nó há miệng, Thần tính bay về chui vào miệng nó.
Yên tĩnh.
Tất cả vạn vật đều trở nên yên tĩnh, gió ngừng thổi, sông ngừng chảy.
Mọi người ngưng thần nín thở nhìn gương mặt khổng lồ kia.
Đây là phúc, hay là họa.
Oanh!
Một tiếng vang trầm đục.
Tiếng vang chẳng biết bắt nguồn từ đâu, mà như từ khắp xung quanh vọng tới. Một luồng sức mạnh mịt mờ mà mạnh mẽ xuất hiện trong trời đất, sau đó nó nối tiếp nhau, cuồn cuộn như sóng trào, khiến ai nấy chao đảo phải vận linh lực lên chống đỡ.
Mấy trăm hơi thở sau, mọi thứ ngừng bặt.
Nó xuất hiện đột ngột, chấm dứt cũng đột ngột như vậy.
Gương mặt khổng lồ tiêu tán, hóa thành mây đen. Trong mây đen như có thứ gì đó đang quay cuồng, rất đáng sợ.
"Thiên Đạo bổ toàn chưa?" Ai đó lẩm bẩm.
Mây đen quay cuồng dừng lại, bắn những luồng sáng xuống dưới.
Đó là những làn hào quang, không phải hào quang ánh sao, mà là hào quang giống kiểu của thần linh, bên trong đầy Thiên Đạo chi lực.
Số lượng hào quang không nhiều không ít vừa vặn đúng ba ngàn.
Đây là?
Tô Trường An sững người. Ba ngàn hào quang chiếu thẳng vào ba ngàn anh linh vừa mới thoát ra khỏi lồng giam Tinh Hải.
Họ đứng trong hào quang, trong mắt cũng đầy khó hiểu.
Thiên Đạo bổ toàn rồi, thì dùng Thiên Đạo chi lực để bồi dưỡng những anh linh hay sao?
Một tiếng hét thảm vang lên.
Tô Trường An giật mình nhìn sang, thấy thân thể một anh linh bị kim quang xé nát vỡ tan, tiêu tán thành ánh sao, quang mang màu vàng cuốn lấy ánh sao, thụt trở về trong đám mây.
"Cái này!!!?" Tô Trường An trợn to mắt.
"Sư phó, sư thúc tổ!" Hắn kêu to.
Mọi người cũng đã nhận ra ánh hào quang màu vàng này không có gì tốt, đều lập tức vận linh lực, muốn thoát ra khỏi ánh sáng vàng bao bọc, nhưng kiếm trận của Ngọc Hành hay trường đao của Mạc Thính Vũ thì đánh vào kim quang cũng đều không tạo ra được chút ảnh hưởng nào, nó chỉ hơi lắc lư mà thôi.
"Chuyện gì vậy?" Mấy người Hồng Loan lo lắng.
Liên tiếp có những anh linh bị kim quang xé vỡ, hóa thành ánh sao sau đó được đưa vào trong mây.
Tô Trường An như bị đánh trúng, hắn ngẩng đầu lên, rống vang: "Thiên Đạo, ngươi muốn làm gì?"
Hắn vất vả biết bao mới gặp lại được sư tôn và các sư tổ, tưởng là mọi chuyện đã kết thúc, đâu ngờ lại có biến cố thế này.
Chuyện trên đời chính là như vậy, tuyệt vọng không đáng sợ, đáng sợ chính là đã gieo cho hi vọng rồi sau đó lại khiến ngươi tuyệt vọng.
"Bổ toàn Thiên Đạo, Thần tính của lục thần là phải có, ba ngàn đạo thống cũng không thể thiếu!"
"Đây là thiên mệnh."
Từ trong mây vọng ra giọng nói vô tình của Thiên Đạo.
---oo---