Bốn tiểu đội đi đến tối mới trở về. Ba đội về tay không. Chỉ có một đội đem về một người Hán.
Dư-Ngư-Đồng bỗng thấy ngẩn người ra khi nhận ra người đó chẳng phải ai xa lạ, chính là Lý-Mộng-Ngọc. Chàng lập tức chạy tới đón hỏi:
-Sao? Cũng tới đây nữa à?
Lý-Mộng-Ngọc trông thấy Dư-Ngư-Đồng thì hết sức vui mừng hớn hở. Nhưng khi nghe chàng hỏi như vậy thì nàng có vẻ hơi thất vọng.
Lấy tay chỉ vào viên đội trưởng, Lý-Mộng-Ngọc nói:
-Tôi đi tìm anh, may mắn lại gặp được họ và được họ dắt về đây.
Bỗng Lý-Mộng-Ngọc nhìn Dư-Ngư-Đồng hỏi:
-Ủa! Anh bỏ áo cà sa rồi à?
Dư-Ngư-Đồng cười đáp:
-Tôi không làm hòa thượng nữa!
Tự-nhiên gương mặt Lý-Mộgn-Ngọc lộ ra một nét vui mừng nào đó mà không nói được. Hai giòng lệ nóng bỗng dưng âm thầm chảy xuống.
Hương Hương công chúa thấy không ai tìm được Tiêu-Thanh-Đồng thì lo lắng không biết mấy, hỏi Trần-Gia-Cách:
-Không biết chị em đi về đâu đây? Làm thế nào bây giờ?
Trần-Gia-Cách trấn an:
-Thế nào tôi cũng phải đi tìm chị cô đem về cho bằng được!
Hương Hương công chúa nói:
-Em sẽ cùng đi với anh.
Trần-Gia-Cách nói:
-Tốt lắm! Cô đi thưa với cha cô đi.
Hương Hương công chúa liền tìm gặp Mộc-Trác-Luân nói rõ ý định cùng Trần-Gia-Cách đi tìm chị.
Mộc-Trác-Luân nhìn Hương Hương công chúa, rồi lại nhớ đến Tiêu-Thanh-Đồng. Tâm thần ông ta hoàn toàn như rối loạn, chỉ biết nghẹn ngào nói:
-Cha biết con và Tổng-Đà-Chủ rất khắng khít. Con muốn sao cũng được. Cha để tùy ý con.
Hương Hương công chúa nhìn vào mặt cha, biết ông ta rất đau khổ. Nàng cúi xuống hôn nhẹ lên bàn tay ông ta một cái hết sức tha thiết.
Lý-Mộng-Ngọc như chẳng thèm quan tâm đến ai, chỉ ngồi hỏi chuyện Dư-Ngư-Đồng mà thôi. Trần-Gia-Cách rỉ tai Hương Hương công chúa nói:
-Người yêu của chị cô đấy. Bây giờ chàng đã đến đây, thế nào cũng khuyên được cô ấy trở lại.
Hương Hương công chúa mừng rỡ nói:
-Thật vậy à? Tại sao bấy lâu nay em không được nghe chị ấy nói rõ? Anh ta đã làm cho chị ấy quá đau khổ rồi!
Dứt lời, Hương Hương công chúa đi đến sát bên Lý-Mộgn-Ngọc ngắm thật kỹ ra chiều suy nghĩ. Khi ấy Mộc-Trách-Luân từ bên trong đi ra. Lý-Mộng-Ngọc trông thấy ông ta thì vộ lên tiếng chào hỏi.
Hương Hương công chúa ngắm Lý-Mộng-Ngọc một hồi rồi rỉ tai Trần-Gia-Cách nói:
-Anh nói anh ấy đi chung với ta để tìm chị Tiêu-Thanh-Đồng nhé!
Trần-Gia-Cách gật đầu liền tới chào Lý-Mộng-Ngọc hỏi thăm:
-Lý đại ca từ đâu đến vậy? Hôm nay chúng ta gặp nhau tại đây thật là may mắn vô cùng.
Lý-Mộng-Ngọc nghe hỏi mắc cỡ, gượng cười xoay qua Dư-Ngư-Đồng láy mắt. Dư-Ngư-Đồng hiẻu ý nói:
-Tổng-Đà-Chủ! Đây là đồ đệ của Lục sư thúc đó!
Trần-Gia-Cách nói:
-Tôi biết! Chúng tôi đã gặp nhau qua vài lần. Lý đại ca trông cũng chẳng có gì khác lạ nên tôi chỉ mới gặp đã nhận ra ngay.
Dư-Ngư-Đồng đáp:
-Nàng là sư muội của em!
Trần-Gia-Cách giật mình hỏi:
-Cái gì?
Dư-Ngư-Đồng nói:
-Nàng ra ngoài thường thích ăn mặc cải nam trang.
Bấy giờ Trần-Gia-Cách mới chú ý nhìn Lý-Mộng-Ngọc thật kỹ. Bấy lâu nay chàng vẫn ngờ rằng Tiêu-Thanh-Đồng và Lý-Mộng-Ngọc là một cặp tình nhân đã ⬘thề non hẹn biển⬙ với nhau. Đã có lần Tiêu-Thanh-Đồng nói cho chàng biết rằng cứ hỏi rõ Lục-Phỉ-Thanh sẽ biết hết, nhưng chàng chưa bao giờ dám hỏi thẳng, vì chàng vẫn đinh ninh rằng Lý-Mộng-Ngọc là con trai. Có lẽ vì lòng ngờ vực đối với Tiêu-Thanh-Đồng mà chàng không dám nghĩ ngợi gì thêm. Và cũng có lẽ vì vậy mà khi gặp Hương Hương công chúa đối với chàng một dạ tình nồng, chàng cũng không cảm thấy khó xử.
Nhưng giờ đây khi biết rõ Lý-Mộng-Ngọc là nữ, Trần-Gia-Cách như người mất hồn, không biết phải làm sao. Ai nấy đều nhìn thấy một điều quái lại nơi Trần-Gia-Cách mà không hiểu được là điều gì.
Bỗng nhiên Lý-Mộng-Ngọc lên tiếng:
-À, mà Tiêu-Thanh-Đồng đâu rồi? Tôi có một việc cần phải nói rõ với ả!
Khi biết được Lý-Mộng-Ngọc là nữ, lại có vẻ quyến luyến Dư-Ngư-Đồng, Lạc-Băng mừng lắm nghĩ thầm:
-Có lẽ đây là liều thuốc có thể chữa trị được tất cả cho thập-tứ đệ đây. Xem chừng y cũng có cảm tình đặc biệt với nàng ta nữa. Hay lắm!
Nghĩ vậy, Lạc-Băng liền nói với Lý-Mộng-Ngọc:
-Hôm qua Tiêu-Thanh-Đồng đã một người một ngựa tự ý bỏ đi rồi. Nếu em có điều gì cần nói với Tiêu-Thanh-Đồng xin cứ cho biết.
Lý-Mộng-Ngọc ngạc nhiên hỏi:
-Tiêu-Thanh-Đồng đã một người một ngựa bỏ đi?
Lạc-Băng đáp:
-Phải! Trong người Tiêu-Thanh-Đồng còn mang bệnh nặng nữa!
Lý-Mộng-Ngọc vội vã hỏi:
-Đi về hướng nào?
Lạc-Băng đáp:
-Ai cũng thấy đi về hướng Đông-Bắc. Nhưng chắc chắc sau đó đã đổi hướng vì bao nhiêu người đi tìm mà không thấy.
Lý-Mộng-Ngọc nghe nói hốt hoảng, dậm chân than:
-Chết rồi! Chết rồi! Nguy rồi! Làm sao bây giờ!
Mọi người thấy vậy đều lo lắng hỏi. Lý-Mộng-Ngọc nói:
-Bọn Quan-Đông Tam-Ma () nhất quyết đòi báo thù cho bằng được. Bọn chúng bị em phá nhiều phen tức điên người nhưng vẫn đuổi theo em chứ nhất định không chịu buông tha. Nếu Tiêu-Thanh-Đồng đi về hướng Đông-Bắc thì thế nào cũng chạm mặt chúng chứ chẳng không!
...
Hôm ấy, Lý-Mộng-Ngọc lên tìm Dư-Ngư-Đồng tại Bảo-Tương-Tự trên bến Mạnh-Tân thì mới hay chàng đã làm hòa-thượng. Quá đau khổ, Lý-Mộng-Ngọc ôm mặt khóc ngất.
Dư-Ngư-Đồng dù có xúc động nhưng phải cố đè nén, liền viết vội một lá thư để lại cho quần hùng Hồng Hoa Hội rồi thừa lúc Lý-Mộng-Ngọc không chú ý, lẻn ra khỏi cổng chùa, dùng khinh công chạy lẹ đi, không cho nàng trông thấy.
Khóc một hồi, Lý-Mộng-Ngọc lau khô dòng lệ, quyết định đi tìm Dư-Ngư-Đồng, và quyết tâm nghĩ ra kế hoạch để lay chuyển ý chàng. Nàng lục lọi hết các khách sạn ở Mạnh-Tân, mong tìm được Trần-Gia-Cách và quần hùng Hồng Hoa Hội để săn được ít manh mối.
Nhưng rốt cuộc, Trần-Gia-Cách và quần hùng Hồng Hoa Hội đâu chẳng thấy mà lại gặp lại đám Quan-Đông Tam-Ma. Tình cờ nghe được âm mưu của chúng định sang xứ Hồi tìm Tiêu-Thanh-Đồng thanh toán, Lý-Mộng-Ngọc vốn đã hận ba tên đã nhiều phen làm khổ Dư-Ngư-Đồng nên tìm cách phá chúng chơi cho bõ ghét.
Lý-Mộng-Ngọc liền ra phố tìm mua một bao bả đậu, đem về pha với một loại trà thật thơm để trong bình trà trong phòng chúng. Bọn Quan-Đông Tam-Ma sau khi uống vào thì ôm bụng lăn lộn. Chúng nhờ chủ khách sạn tìm lương y về bắt mạch thì ông ta bảo rằng chúng không bị trúng độc gì cả, mà chỉ bị thổ tả mà thôi, chỉ cần uống một liều thuốc là hết.
Trong khi tửu bảo sắc thuốc cho y, Lý-Mộng-Ngọc chưa chịu buông tha lại lén lút bỏ thêm một ít thuốc xổ, cộng thêm với nhiều loại thuốc bắc, lại pha với bả đậu vào trong siêu. Tam Ma sau khi uống vào lại ôm bụng lăn lộn thêm một chuyến nữa vì bị bao nhiêu chất thuốc tác dụng khác nhau công phá kịch liệt, lại phải nhờ chủ khách sạn tìm lương y đến xem.
Sau khi chuyển mạch cho ba tên, lương y bắt cả ba phải uống một liều thuốc xổ. Sau khi cắt nghĩa rành rẽ, vị thầy thuốc chính tay xắc thuốc cho ba tên uống. Cả ba lại thêm một phen khổ sở vì phải mửa hết tất cả những gì trong bụng ra ngoài. Một lần ⬘xổ⬙ như thế thật là khổ sở, mất sức rất nhiều.
Cả ba ôm bụng rên rỉ cả nửa buổi, sau đó lương y mới cho uống liều thuốc giải. Đến lúc cả ba cảm thấy đỡ đỡ thì có một đứa trẻ từ đâu mang đến một phong thư. Cả ba liền bóc thư ra cùng nhau xem:
"Thúy-Vũ Hoàng-Sam là một nữ lưu hào kiệt, há lại sợ những con chuột bọ như các ngươi? Đó là ta chỉ mới dùng một kế mọn cho chúng bây ăn bả đậu. Nếu không sớm quay về thì lần sau đừng mong sống sót!"
Quan-Đông Tam-Ma giận lắm. Sau khi vừa bình phục liền đổ xô đi tìm Tiêu-Thanh-Đồng vì chúng tin rằng nàng chỉ quanh quẩn đâu đây. Nhưng tìm mãi mà không thấy nên chúng lại thẳng đường đến xứ Hồi, vì cho rằng chắc nàng đã về lại nơi đó.
Qua địa phận Cam-Túc, Tam-Ma lại gặp Lý-Mộng-Ngọc. Chúng nhìn nàng, bỗng nhiên nhớ lại tình hình mọi chuyện. Nhưng chỉ vừa mới có ý hoài nghi nàng đã trốn đi biệt tăm khỏi tầm tay chúng.
Buổi sáng hôm ấy, vừa dùng điểm tâm xong, Tam-Ma thấy có mười mấy người, kẻ gánh người khiêng, nói rằng đồ của ⬘Đẳng đại-gia⬙.
Đẳng-Nhất-Lôi thấy toàn những thịt gà thịt vịt, trứng ngỗng, trứng vịt, lại có cả một cái đầu trâu, một cái mũi heo và một ít rau sống.
Đẳng-Nhất-Lôi nạt lớn hỏi:
-Chúng bây đem những thứ này đến đây để làm gì?
Bọn người thưa:
-Có một người khách quan họ Đằng ứng tiền ra trước, bảo chúng tôi đem các món này tới đây.
Đẳng-Nhất-Lôi nổi trận lôi đình nạt lớn:
-Đừng nói ba xàm! Ai mua mấy thứ này làm gì!
Vừa lúc đó, có người đi tới, khiêng cỗ quan tài và một người nữa gánh hai thúng đầy, nào nhang đèn, vàng mả, giấy xúc... Toàn là những đồ để tẩm liệm xác chết.
Người gánh đồ bước vào tiệm trước, trịnh trọng thưa:
-Chúng tôi xin mạn phép được vào tẩm liệm người quá cố. Chẳng hay ba tử thi ấy quàng ở chỗ nào?
Chủ khách sạn cả giận hét lớn:
-Mi bị quỷ nhập chắc? Đem quan tài vào đây làm chi?
Người ấy ngạc nhiên ngơ ngác hỏi:
-Ủa! Không phải tại đây có ba người chết trong đêm hay sao? Rõ ràng có người đến ứng tiền trả trước, bảo chúng tôi ở đây có ba người, họ Đẳng, họ Cổ và một người Mông-Cổ họ Hấp bị chết bất đắc kỳ tử kia mà!
Cả chủ khách sạn cùng Tam-Ma còn đang dở khóc dở cười chợt nghe có một ban nhạc đám ma ở bên ngoài, trổi lên những khúc nhạc bi ai. Dẫn đầu ban nhạc đám ma là một đứa trẻ vừa đi vừa cầm trên tay hai câu văn điếu đi vào trong đưa cho Đẳng-Nhất-Lôi.
Đẳng-Nhất-Lôi mở ra thấy có hai vế đối là:
Ba bao cỏ mọc về âm phủ
Sáu đứa ma quan xuống dạ đài
Trên đầu vế trước ở bên mặt có viết một hàng chữ nhỏ:
"Nhất-Lôi, Kim-Phiêu, Hợp-Đài, thiên thu bằng hữu"
Phía dưới vế sau ở bên trái cũng có một hàng chữ nhỏ:
"Ba anh em kết nghĩa là Tiêu-Văn-Kỳ, Diêm-Thế-Khôi, Diêm-Thế-Chương đồng bái vãng"
Ngoài ra còn có một tẩm hoành viết rằng:
"Nhiều điều bất nghĩa"
Hấp-Hợp-Đài chụp xé nát tất cả liễn lẫn hoành nạt thằng bé rằng:
-Ai sai mi đem cái này lại đây?
Đứa bé sợ sệt mếu máo thưa:
-Có một chàng công tử cho con tiền, bảo rằng có ba người bạn bị trúng gió chết tại nhà này nên sai con đem mấy món này để đến đây điếu chứ con có biết gì đâu mà ông lại nạt con.
Đẳng-Nhất-Lôi hỏi mấy người kia thì ai cũng trả lời như thằng bé. Hắn giận quá nói lớn:
-Lại cái con nha đầu đó nữa rồi! Mau rượt theo nó!
Tam-Ma liền đổ xô đi tìm kiếm khắp nơi nhưng Lý-Mộng-Ngọc đã cao bay xa chạy. Cả bọn ⬘giận ói máu⬙ đành tạm gác mà tiếp tục lên đường.
Hôm ấy, Tam-Ma nghỉ chân tại mộ khách sạn tại Lương-Châu. Nửa đêm bỗng dưng thấy có lửa cháy phía đàng sau. Tam-Ma cả kinh chạy ra khỏi phòng, ra đàng sau dò xét. Thì ra chỉ là một đống rơm nhỏ do ai châm lửa, chỉ cháy trong vòng một vài phút rồi tắt hẳn.
Đẳng-Nhất-Lôi bỗng dậm chân kêu lên:
-Nguy tai! Chúng ta trúng kế ⬘điệu hổ ly sơn⬙ rồi! Mau trở về phòng!
Cổ-Kim-Phiêu và Hấp-Hợp-Đài nghe nói chợt tỉnh ngộ, liền theo Đẳng-Nhất-Lôi trở về lại phòng.
Ba gói hành trang của Tam-Ma không cánh mà bay! Thế vào chỗ để hành-lý là từng xấp giấy vàng mả, dùng để cúng cô hồn.
Cổ-Kim-Phiêu giận quá, vỗ bàn thét lớn:
-Quân khốn nạn! Không dám lộ diện ra đối phó với chúng ta mà lại âm thầm lén lút làm những trò hèn hạ đê tiện như thế này!
Đẳng-Nhất-Lôi cười khổ nói:
-Có chửi thêm bao nhiêu nữa đã chết được ai? Bây giờ không còn được một phân bạc để trả tiền phòng với tiền cơm đây mới là khổ!
Trọn đêm, Tam-Ma không dám chớp mắt, chỉ ngồi thay phiên nhau mà canh gác chứ chẳng biết suy nghĩ được mưu kế gì đối địch.
Đẳng-Nhất-Lôi nói:
-Bây giờ chúng ta không chịu thừa cơ hội này để trốn đi, còn chờ đến sáng cho khách sạn đòi tiền cơm và tiền mướn phòng hay sao?
Hắn vừa dứt lời thì có tiếng gõ cửa. Người tài-phú của khách sạn cầm đèn bước vào. Thấy Tam-Ma như đang chuẩn bị lên đường, y bèn chặn lại lên tiếng trước:
-Lữ quán của chúng tôi gần đây không được phát đạt lắm. Xin quý khách vui lòng trả tiền cơm và tiền phòng trước khi đi.
Cổ-Kim-Phiêu nói:
-Thật chúng tôi xui xẻo bị kẻ gian vào trộm hết, chẳng còn một cái gì. Xin tài phú làm ơn cho mượn đỡ vài trăm lượng bạc để tiêu xài, khi nào trở về sẽ tới đây trả lại cả vốn lẫn lời.
Dứt lời, Cổ-Kim-Phiêu bóp họng tên tài phú kéo vào trong, hăm dọa giết chết nếu y la lên một tiếng nào.
Vừa lúc đó, hàng trăm tiếng ở bên ngoài la lớn, vọng vào trong:
-Có cướp! Mau bắt lấy chúng!
Cổ-Kim-Phiêu liền bắt tên tài phú dẫn đến tủ tiền mở ra. Quơ lẹ một số bạc bỏ vào người, Cổ-Kim-Phiêu nói với đồng bọn:
-Mau nhảy lên nóc nhà tẩu thoát.
Tam-Ma lại tiếp tục cuộc hành trình. Đến ải Gia-Cốc, Đẳng-Nhất-Lôi nói:
-Chúng ta nay đã vào đến địa phận của kẻ thù. Chúng ta phải cẩng thận hơn bao giờ hết.
Thế là cả ba bàn với nhau chia phiên gác vào ban đêm, cứ hai người ngủ thì một người gác.
Lúc đó là canh gác của Hấp-Hợp-Đài. Trọn ngày mệt mỏi, nên dù cố thức, đôi mắt như muốn nhắm nghiền lại. Đang lúc mơ mơ màng màng, Hấp-Hợp-Đài nghe có tiếng hai viên đá nhỏ rơi lạch cạch xuống đất. Hấp-Hợp-Đài hiểu ngay đó là lối ⬘đầu thạch vấn lộ⬙ () của thích khách để xem dò động tĩnh.
Hấp-Hợp-Đài rút kinh nghiệm lần trước, rón rén đi thật nhẹ, khẽ mở đi khẽ về nơi phát ra tiếng động, mục đích rình để bắt cho được thích khách. Đợi một lúc lâu không thấy gì, Hấp-Hợp-Đài bỗng giật mình sực nhớ ra điều gì, thầm kêu khổ:
-"Chết rồi! lại trúng kế ⬘điệu hổ ly sơn⬙!
Hấp-Hợp-Đài trở về phòng thấy Đẳng-Nhất-Lôi và Cổ-Kim-Phiêu đứng trước cửa phòng, mặt lơ láo nhìn nhau. Hấp-Hợp-Đài cầm đèn soi vào bên trong thấy lổm ngổm trên đầu giường, trên ghế, trên tường, trên trường, dưới đất đầy dẫy những rắn lục, ễnh ương, cắc kè, cóc tía... Bên ngoài cửa sổ lại có hai cây cần câu của kẻ thù bày trò trêu ghẹo chúng.
Đẳng-Nhất-Lôi giận quá gầm lên:
-Vô phúc mà con nha đầu kia lọt vào tay ta thì nó sẽ biết! Ta phải ăn gan uống máu nó mới hả giận!
...
Tất cả mọi người nghe Lý-Mộng-Ngọc kể lại những chuyện chọc phá bọn Tam-Ma thì không khỏi ôm bụng lăn ra cười. Nhưng ai nấy không khỏi lo ngại cho Tiêu-Thanh-Đồng vì nếu trong lúc nàng mang bệnh mà đụng độ với Tam-Ma thì thật là hết sức nguy hiểm.
Trần-Gia-Cách nói:
-Việc này không thể chậm trễ được. Để tôi tức tốc đi tìm Tiêu-Thanh-Đồng.
Từ-Thiện-Hoằng bàn:
-Tổng-Đà-Chủ nên để cho anh em cùng theo giúp thì hay hơn. Theo tôi thì Lý cô nương và thập-tứ đệ, vợ chồng tôi, cũng nên chia thêm hai ngã để đi tìm thì hay hơn. Nếu nhóm này không tìm được cũng còn có nhóm kia. Chẳng những thế, chúng ta có thể liên lạc, tin cho nhau biết để có gì còn tiếp ứng nhau được.
Lạc-Băng nói:
-Vợ chồng chúng tôi cũng có thể đi giúp một tay.
Từ-Thiện-Hoằng đáp:
-Tứ ca cùng tứ tẩu nên ở lại với mọi người để đề phòng Trương-Siêu-Trọng, đừng cho hắn thoát thân.
Trần-Gia-Cách nói:
-Thất ca bàn rất đúng! Chúng ta hãy theo sách lược ấy mà thi hành.
Mọi người sau đó lên đường đi theo hướng Đông-Bắc để tìm Tiêu-Thanh-Đồng. Hương Hương công chúa cũng từ giã Mộc-Trác-Luân rồi đi chung với mọi người.
Thấy Mộc-Trác-Luân có vẻ buồn buồn, Văn-Thái-Lai cùng Lạc-Băng hiểu rõ tâm trạng của ông ta nên tìm lời an ủi. Đang trò chuyện thì một tên quân tâm phúc của Mộc-Trác-Luân hớt ha hớt hãi chạy vào nói:
-Nguy rồi, Tộc-trưởng! Hoa-Nhĩ-Đạt đã được bọn chúng cứu đi. Tám tên quân lãnh nhiệm vụ canh gác đều bị giết sạch. Chúng có để lại một tấm giấy này đây.
Dứt lời tên quân đưa lên một tờ giấy viết bằng tiếng Hán. Mộc-Trác-Luân cùng Văn-Thái-Lai mở ra xem thấy có những hàng chữ như sau:
"Thống-Lãnh Ngự-Lâm-Quân Trương-Siêu-Trọng trân trọng tạ lỗi cùng Trần tổng đà-chủ cùng Bôn-Lô-Thủ Văn tứ đương gia."
Văn-Thái-Lai xem xong giận dữ vò nát tờ giấy, nói với Mộc-Trác-Luân:
-Mộc lão anh hùng! Xin lão anh hùng tiếp tục phụ trách việc bao vây quân Thanh tại đây, để bọn tôi rượt theo bắt cho kỳ được tên gian tặc Trương-Siêu-Trọng này!
Mộc-Trác-Luân gật đầu tỏ ý ưng thuận. Văn-Thái-Lai sau đó cùng với Lạc-Băng, Vệ-Xuân-Hoa, Chương-Tấn và Tâm-Nghiện lên ngựa, tìm dấu chân ngựa của Trương-Siêu-Trọng trong sa mạc để truy tầm.
Chú-Thích:
(-) "Quan-Đông Lục-Ma" đã chết hết ba mạng. Giờ xin gọi là "Quan-Đông Tam-Ma" cho tiện.
(-) Đầu thạch vấn lộ: liệng đá hỏi đường, có nghĩa là liệng đá để xem dò.