Thư Kí Nhỏ Làm Vợ Tôi Đi

chương 7: tiểu mập

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Năm ấy tôi và mẹ bị đuổi ra khỏi nhà vì lí do tôi không phải con ruột của cha tôi. Bà cả vì sợ sau này di trúc sẽ không hoàn toàn nhượng hết cho con bà nên đã ra lệnh tìm và giết hai mẹ con tôi. Khi tưởng trừng như sắp không thể chống chịu nổi thì tôi gặp một cô bé. Cô bé đã cho tôi toàn bộ số bánh còn lại và dấu hai mẹ con tôi ở trong tủ quần Áo. Dù nhỏ nhắn nhưng lại rất lanh lợi. Em biết cô ấy thế nào không?

Tiểu Lạc có chút ngớ người sau đó lắc đầu

"Mặc dù có khá nhiều người nhưng cô bé quyết chịu không nói ra hai mẹ con tôi. Tôi cũng không biết con bé làm thế nào để đuổi bọn chúng đi. Nhưng trên chân cô bé là một vết thương khá lớn máu đang chảy ra rất nhiều. Cô bé đã đưa tiền ăn sáng cho tôi sau đó dắt hai mẹ con tôi đi cửa sau"

"Sau đó anh đã sống thế nào " Tiểu Lạc chớp chớp đôi mắt hỏi

"Tôi cùng mẹ gặp phải cha ruột của tôi. Sau đó ông đưa hai mẹ con tôi ra nước ngoài sinh sống. Khi quay trở lại được biết cô bé đã chuyển đến nơi ở mới. Mẹ tôi nói phải tìm bằng được cô bé ấy để báo đáp nhưng lại chậm một bước" anh nói khi lại gợi nhớ về kí ức năm đó mắt anh hiện lên một tia bi thương.

"À vậy sau này anh có tìm thấy cô bé đó không? " Tiểu Lạc hỏi tiếp

"Có. Sau bao lâu tôi cũng tìm ra cô bé ấy "

"Anh lấy gì để chứng minh là cô gái ấy"

"Vết sẹo trên chân cô ấy"

Tiểu Lạc cau mày một cái. Cô gái mà anh tìm thấy là ai?

"Như vậy cũng khẳng định được sao? Bao nhiêu cô gái có vết sẹo ở chân. Nếu như họ ngụy biện thì sao? "

Tiểu Lạc cố gắng gặng hỏi. Chuyện này thì cô biết bởi cô bé đó chính là... cô. Nhưng anh nói đã tìm thấy vậy há chẳng phải anh tìm nhầm người sao. Cũng thật không ngờ thằng bé năm đó hiện tại lại là Bạch Vĩnh Tân.

Bạch Vĩnh Tân với bánh cho cô rồi nói tiếp.

"Không nhầm. Linh cảm của tôi chắc chắn sẽ không sai. Có lẽ em biết rõ chứ. Hửm" Bạch Vĩnh Tân tắt ti vi quay xuống vừa nghịch tóc cô vừa nói.

Không sai cô bé ấy là cô gái đang nằm trên đùi anh.

"Anh thay đổi nhiều quá. Tiểu Mập haha "

"..."

Mặt Bạch Vĩnh Tân liền biến sắc. Ngày trước anh rất mập hai má phúng phính. Lúc đó gặp anh cô nói "Tiểu Mập đói à, ăn bánh đi. Bánh cha tôi làm rất ngon đó"

"Tiểu Mập hai người chạy mau đi"

"Tiểu Mập hẹn gặp lại "

....

Sáng hôm sau khi tỉnh dậy đã là giờ. Hôm qua lúc cô đi ngủ anh vẫn còn xử lý tài liệu cũng chẳng biết anh ngủ lúc mấy giờ.

Và hiện tại cô đang gối đầu lên tay anh, còn một tay anh ôm cô ngủ. Cô mon men kéo cánh tay anh xuống nếu để cô gối lâu tay anh có thể mỏi hoặc đau. Vừa kéo xuống hai tay anh lại kéo cô vào rồi ôm thật chặt

"Ngủ chút nữa lát tôi đưa em đi chơi " Bạch Vĩnh Tân không mở mắt ra nói.

"Anh có biết nước tràn bờ đê sẽ như thế nào không. Để tôi đi vệ sinh lát tôi sẽ quay lại ôm anh rồi ngủ tiếp được không?" Tiểu Lạc vừa nói xong thì anh cũng bỏ tay ra. Cô cũng vội đi vào nhà vệ sinh sau khi ra liền leo lên giường trực tiếp ôm anh rồi ngủ tiếp. giờ mặc kệ giờ

Lúc miên man tỉnh dậy cô sờ bên cạnh còn có chút hơi ấm nhưng người không thấy. Có lẽ anh đã dậy trước. Làm vệ sinh cá nhân xong ra ngoài phòng khách liền thấy Bạch Vĩnh Tân ở trong bếp bưng ra hai đĩa bánh mì với sữa

"Mau vào ăn sáng đi"

Tiểu Lạc gật đầu sau đó ngồi vào bàn ăn.

Khi đã ăn xong cô và anh liền đi thay quần áo bắt đầu một cuộc vui chơi. Cô hí hoáy mãi cũng không biết mặc gì, mặc đầm sẽ hở ra vết cắn còn thâm tím một chút kia.

Cuối cùng là anh chọn cho cô, chiếc áo sơ mi trắng giống anh, với chiếc chân váy màu đen dài khỏi gối. Trước giờ cô rất ít mặc váy vì sẽ lộ ra vết sẹo ở chân, Vĩnh Tân liền lấy chiếc bút vẽ ra bông bồ công anh ngay chính chỗ vết sẹo. Còn trang điểm thì cô không biết hề. Quê quá

Còn nói về chuyện đi chơi thì anh nói là hoãn lại. Cô có chút tụt hứng..

Hai người lòng vòng đến khu mua sắm quần áo túi xách dày dép đều rất rất và rất đắt. Anh chọn cho cô một chiếc túi xách cô cũng chọn cho anh một chiếc cà vạt với một chiếc thắt lưng.

Đến siêu thị anh bảo cô chọn hoa quả sau đó về nhà. Nhà ở đây là nhà bố mẹ anh ta. Cô không ổn, tự dưng đưa cô về đấy làm gì?

Cô đứng ở dan hàng táo anh đứng dan hàng nho. Nhận thấy Tiểu Lạc nhìn mình căm phẫn..

Cô liềm ném cho anh của táo, anh cũng đỡ được. Đến quả thứ hai thứ ba, bốn năm sáu anh vẫn đỡ được. Tổng cộng sáu quả trên tay anh, cái gì đang xảy ra vậy?

Anh nhìn cô mỉm cười một cái sau đó ném táo lại phía cô. Quả thứ nhất đỡ được, thứ hai đỡ được, thứ ba cũng đỡ được nhưng đến thứ tư, năm sáu cô còn tay đâu mà đỡ chứ. Thế là sáu quả táo lăn lóc trên nền nhà

Nhân Viên chạy ra mặt tối sầm liền quát.

"Các người tức nhau ghét nhau thì về đóng cửa lại mà xử lý. Hai người xem đống quả dập nát hết rồi, yêu cầu các người bồi thường. Nếu không tôi sẽ báo cho bảo vệ về tội phá hoại siêu thị của các người "

Tiểu Lạc liền cười một cái

"Bà cô già, hiện tại tôi không đem theo tiền tôi có thể thế chấp chồng tôi ở đây không?" nói rồi liếc mắt sang chỗ Bạch Vĩnh Tân.

Bà cô già! Cô nhân Viên tức ói máu.

"Chúng tôi không dịch vụ thuế chấp và cầm đồ. Yêu cầu các người mau bồi thường" cô nhân Viên gần như mất kiên nhẫn

"Bà cô già. Đừng tức giận như thế chứ. Nhìm xem lúc cô tức giận già thêm chục tuổi thảo nào không ai lấy cũng phải thôi"

"Cô.. Cô.. " bà ta tức hộc máu liền không thèm đối chấp. Liền đi gọi quản lý, quản lý gọi giám đốc. Giám đốc liền nói cứ để họ quăng thoải mái đi

"Em biết bà ta chưa có chồng"

Bạch Vĩnh Tân đã chọn được một đống nho sau đó đến cạnh cô hỏi

"Nghĩ thế"

"..."

Sau khi chọn đống đồ xong cô và anh liền rời khỏi siêu thị rồi lên xe đi về nhà bố mẹ anh ta. Cô tức! Và cũng rất sợ.

........

//

Ngày ta chính thức

Truyện Chữ Hay