Tiểu Lạc khá bất ngờ với lời cầu hôn vừa rồi, quá đột ngột đến nỗi tiêu hóa không kịp. Trong lòng rõ ràng đang ngọt ngào nhưng ngoài mặt chỉ tỏ ra dao động đôi chút sau đó lại khôi phục lại vẻ bất cần mà trả lời.
"Ai thèm gả cho anh chứ. Nhà bao việc":v
"Em dám không gả?"
"Tất nhiên"
"Vậy anh sẽ gả cho người khác"
"Anh có chắc là có đối tượng sao?"
"Có, nếu như ngay chỗ này còn người nào khác ngoài em ra"
Khi lời Bạch Vĩnh Tân vừa dứt phía sau liền truyền đến một giọng nói.
"Heyy.. Hai người đến sớm vậy"
Cả hai bất ngờ quay lưng lại, nhìn người trước mặt khiến Tiểu Lạc nhịn cười đến phát sặc, mặt Bạch Vĩnh Tân không thể không biến sắc sao. Mạnh miệng quá mà haha
"Khụ.. Cao Tư Nam anh có muốn gả cho Bạch Vĩnh Tân hay không? Chỗ này dù sao cũng chỉ có mình tôi, nên tôi có thể làm chứng cho hai người ahaha"
Và chắc chắn một điều rằng Bạch Vĩnh Tân đang ôm một bụng hối hận nào đó và ghét cay ghét đắng chiếc bóng đèn Cao Tư Nam. Anh là quá nóng vội đi, bất quá đâm lao phải theo lao thôi..
Còn riêng Cao Tư Nam hắn chưa hề biết chuyện gì xảy ra, hắn được hẹn đến đây cùng Hạ Miên chỉ là lúc đến nơi Hạ Miên của anh đã ngủ quên trên xe, mà lại thấy xe của Bạch Vĩnh Tân nên anh mới lên xem thử. Rồi không nào ngờ..
Cao Tư Nam nhún vai tỏ vẻ khá bất mãn lườm Bạch Vĩnh Tân kèm theo câu nhắc nhở "Cậu quản vợ mình cho tốt đi" hắn còn đang rất hối hận khi không ôm Hạ Miên ngủ trong xe mà leo lên đây trước để rồi làm trò cười cho cái cặp đôi tự dưng lên cơn kia. Xong hắn liền đi xuống không thể nán lại thêm giây phút nào.
Bạch Vĩnh Tân hằm mặt nói "Em khá như vậy thì để ông đây tự mình đi tìm đối tượng" rồi cũng liền sải bước đi. Tiểu Lạc dở khóc dở cười đứng nghĩ, khi hiểu ra liền đâm đầu vừa đi vừa hét "Êyy, chờ em với, em biết em sai rồi mà"
Tốt nhất đừng để mặc cô ở cái nơi khỉ ho cò gáy này điii
Sau khi trở lại từ khách sạn gần đó thì trời đã ngả tối, phía chân trời xuất hiện từng mảng mây đỏ dẫu mặt trời đã lặn từ lâu. Trên thảm cỏ xanh bị cả bốn biến thành một buổi party nhỏ bao gồm lều, ánh đèn và vô số đồ ăn thức uống. Đối với việc uống trà dưới bầu trời đầy sao, xung quanh là một không khí trong lành như thế luôn là điều hiếm hoi đối với các doanh nhân trẻ như Bạch Vĩnh Tân và Cao Tư Nam.
Ngoài công việc ra gần như không biết đến các vấn đề khác ấy vậy mà khi có người yêu một cái liền thay đổi đến chóng mặt:v
Hết thảy ngoài ăn uống, chụp ảnh và trò chuyện xong đều không biết nên làm gì khác, cho nên bọn họ tự tách ra mỗi cặp một không gian riêng. Tiểu Lạc cùng Bạch Vĩnh Tân ngồi trên thảm cỏ phía cao nhất của ngọn đồi, thi thoảng nói vài câu chuyện sau đó lại im lặng. Những chú đom đóm nhỏ bay lượn quanh, bất ngờ có một vệt sao băng lướt nhanh qua và đều lọt vào tầm mắt của cả hai.
Tiểu Lạc dựa vào lòng anh nói nhỏ "Có phải chúng ta nên ước một cái gì đó không?"
Bạch Vĩnh Tân vừa vuốt vuốt tóc cô vừa nói "Anh hi vọng lần sau đến đây, cùng ở chỗ này sẽ có một nhà ba người!"
"Em nhìn xem có phải ước nguyện của anh thành hiện thực không? "
Tiểu Lạc quay đầu hướng tầm nhìn về phía bầu trời, đáy mắt hiện lên sự kích động rõ rệt. Mới vài giây trước xuất hiện một vệt sao băng thì giờ đây là vô vàn các vệt sao băng đang rơi xuống không ngớt, Bạch Vĩnh Tân được đà lấn tới..
"Em xem đến cả ông trời còn ủng hộ anh, ấy vậy mà em nỡ từ chối. An Tiểu Lạc em thực sự từ chối việc gả cho anh sao?"
"Anh có thể nói lại không?"
"Bỏ đi, dù sao anh cũng không miễn cưỡng em nữa" đang lẽ anh phải nói là "bỏ đi, dẫu sao trong hộ khẩu nhà anh cũng có tên em rồi", nhưng mà vẫn là nên nghĩ thấu đáo một chút.
Tiểu Lạc thấy rõ sự thất vọng trong mắt anh mặc dù anh không thể hiện ra ngoài, thế nên cô đáp "Được"
"Em nói được cái gì cơ?"
"Em đồng ý gả... cho anh"
Lúc này đây biểu hiện trên khuôn mặt của Bạch Vĩnh Tân khó có thể diễn tả, vui sướng có, hạnh phúc có. Tóm lại là cách mạng thành công rồi ^^
"Anh yêu em, yêu em "
Bên kia Hạ Miên cùng Cao Tư Nam đến bờ suối dưới chân núi ngồi, ở đây không ngờ rằng còn có nhiều đom đóm hơn so với trên núi. Nhiệt độ khác so với trên cao kèm theo tiếng nước chảy róc rách và ồm ộp của mấy con ếch.
"Hạ Miên, có phải buổi chiều cuối tuần em hay ra bờ hồ bên ngoại thành không?" Cao Tư Nam bỗng dưng hỏi.
Hạ Miên lộ ra khuôn mặt khá bất ngờ, nói "Phải, nhưng đó là của lúc trước hồi em còn là sinh viên rồi".
Hồi ấy mỗi buổi chiều cuối tuần lúc rảnh rỗi và có gió mát cô thường đến đó chơi, có nhiều khi còn cùng Tiểu Lạc thổi bong bóng hay đọc sách chẳng hạn. Cô thắc mắc hỏi thêm "Sao anh hỏi vậy? "
Hắn nói "Anh vẫn luôn nhìn thấy một người con gái đứng đưa lưng về phía anh. Mặc dù không hề thấy mặt nhưng những hành động trẻ con của cô ấy kéo sự chú ý của anh áp vào. Có lần trời mưa cô ấy không tới, anh chỉ biết lúc ấy mình có cảm giác mong mỏi chờ mong muốn nhìn thấy cô ấy đến nhường nào. Cho đến khi quá tò mò mà xuống đó, khi ấy anh thấy cô ấy đang ôm người đàn ông khác trên mặt cô ấy còn phảng phất hạnh phúc"
Cao Tư Nam ôm một Hạ Miên sửng sốt nào đó vào lòng. Cùng lúc đó những ngôi sao băng đang dần bay xuống từ từ từng đợt sau đó là cả một trận mưa sao băng lớn. Cả hai cùng ngước lên bầu trời, giữa lúc ấy tiếng nói trầm ấm đầy tình cảm của Cao Tư Nam lại vang lên "Hạ Miên anh không thể nhìn người phụ nữ của ở trong lòng của người đàn ông khác một lần nào nữa. Hạ Miên, Anh yêu em, yêu em từ rất lâu rồi!"
Chào các cậu tớ đã quay trở lại sau hơn một năm không ra chap mới
//