Vương Tú Ân.
Lời này vừa thốt ra thì người nhân viên nữ cũng vừa lúc nhìn thẳng vào mặt Tiểu Lạc. Ban đầu là ngạc nhiên, sửng sốt rồi đến sợ hãi, đôi tay bê khay run run. Xong nhanh chóng đặt hai ly nước lên bàn, trước khi quay đi còn bỏ lại một câu
"Vị tiểu thư này đã nhận lầm người rồi. "
Rồi xoay người nhanh chân bước đi. Phản ứng của cô nhân viên thay đổi quá nhanh khiến Tiểu Lạc không thể theo kịp. Ban đầu là vui mừng rồi đến sợ hãi như vậy là có ý gì. Chiếc nhẫn cũ cũ trên cổ cô ấy, cô chưa từng quên.
Năm sáu tuổi, sau khi cứu Bạch Vĩnh Tân xong ba nuôi liền nhất quyết đòi chuyển nhà, khi ấy cô đã tới cô nhi viện để tạm biệt mọi người. Vương Tú Ân là một người khá thân với cô, em ấy nhỏ hơn cô một tuổi. Chiếc nhẫn trên cổ kia y như chiếc nhẫn của em ấy, nghe nói đó là vật duy nhất còn lại trên người. Khi em ấy mới có ba tháng tuổi nằm bơ vơ ở bờ sông.
Một thời gian sau cô cùng ba nuôi quay lại thì được biết Vương Tú Ân đã được một nhà giàu có nhận nuôi. Cho đến nay cô vẫn không biết tin tức gì của em ấy.
Rõ ràng chiếc nhẫn cũ cũ màu bạc đó y như một!
"Em quen cô ấy à" anh khuấy khuấy cốc cafe rồi hỏi cô.
Tiểu Lạc thôi nghĩ xong mới trả lời anh "Em thấy rất quen luôn nhưng mà cũng lâu lắm rồi em không gặp nên cũng không dám chắc chắn"
"Ừ"
......
Ngày hôm sau, khi anh đi làm thì cô lại đi ra quán cafe ngày hôm qua. Việc đầu tiên là xin nghỉ cho cô nhân viên ấy việc thứ hai là ngồi chờ cô ấy tới.
Nghe chủ tiệm nói, cô ấy hai mốt tuổi và điều đặc biệt hơn là đang mang thai ba tháng, nhưng người ta lại chưa từng thấy chồng và người nhà cô ấy. Tuổi này đang học đại học tại sao lại thế nhỉ chả lẽ vì cái thai hay sao.
Lúc Vương Tú Ân nghe quản lí nói thế sắc mặt không khỏi trùng xuống. Không vui không buồn từ từ bước đến bàn cô đang ngồi. Nếu theo như cục diện người vừa được nghỉ việc vừa được hưởng % lương thì phải vui mừng hạnh phúc mới đúng. Đằng này Vương Tú Ân không có chút nào vui vẻ hết, chắc chắn là có vấn đề.
"Chào chị, phiền chị có thể rút lại tiền để tôi có thể đi làm. Tôi và chị không quen không biết mong chị hãy hiểu sự tình một chút" Vương Tú Ân vừa bước gần liền nói.
Tiểu Lạc cười hiền hoà, tỏ ra vẻ rất quan tâm một đứa em gái "Em cứ ngồi xuống đây trước đi. Tiền chị đã đưa cho quản lý đâu thể nói lấy lại là lấy lại được."
Xong, Vương Tú Ân rất miễn cưỡng ngồi xuống ghế "Chị tìm tôi có việc gì. Tôi không phải Vương Tú Ân mà chị tìm, hơn nữa giữa chúng ta không có bất kì mối quan hệ nào cả. Vì vậy chị hãy tìm người khác thay vì ngồi đây mất thời gian "
"Chị có nói em là Vương Tú Ân đâu. Sao em cứ một mạch phủ nhận như thế, chẳng lẽ là có vấn đề thật chăng" móc mánh khóe từ câu nói của người khác. Đây mới là điểm mấu mà ít ai hiểu được và Tiểu Lạc hiểu rất rõ.
"Chị... " Vương Tú Ân nghe xong ngập ngừng không biết nói thêm gì.
Tiểu Lạc ngồi nhìn biểu cảm trên mặt của Vương Tú Ân, lúc cô nói câu đó xong khuôn mặt có chút bối rối kèm theo tay em ấy đang đổ rất nhiều mồ hôi. Căng thẳng kinh..
Lúc này Vương Tú Ân đã đứng lên nói "Chị nghĩ nhiều rồi. Tôi thực xin lỗi chị bởi tôi thực không rảnh" xong rồi bước đi.
"Tú Ân...." Tiểu Lạc không có ý định giữ Vương Tú Ân lại bằng chân tay. Nhưng cô có cách khác, lúc này đây Vương Tú Ân đang bước bỗng khựng lại vài giây rồi lại bước tiếp. Tiểu Lạc vội nói "Mẹ Hà đang rất bệnh nặng. Mẹ Hà nói rất nhớ em, mọi người đều đến nhìn mẹ Hà lần cuối" xong còn cố rơi vài giọt nước mắt kèm giọng nói uỷ khuất đến cực độ "Em biết không, mẹ Hà chỉ mong được nhìn em lần cuối trước khi ra đi. Chị thật đau lòng thay mẹ Hà mà, tâm nguyện cuối cùng cũng không thể thành hiện thực... "
Vương Tú Ân lúc này đứng hẳn lại, nghe đến tên mẹ Hà sắc mặt tái mét lại vội vàng chạy quay lại nắm tay Tiểu Lạc lắp bắp nói "Chị... Mẹ Hà...Mẹ Hà.. Làm sao. "
Như đạt được mong muốn Tiểu Lạc muốn cười mà không dám. Đã diễn là phải nhịn..
"Em không phải người chị tìm, em đi đi" giọng buồn thật là buồn của cô khiến Vương Tú Ân không thể sinh nghi.
"Chị.. Em là Tú Ân đây. Chị mau nói mẹ Hà làm sao rồi. Tại sao lại nhìn mặt lần cuối chứ chị nói đi"
Chiều cùng ngày, ngay tại quán này Tiểu Lạc ngồi chiếc bàn sáng nay ngồi. Và gọi một ly trà sữa vị sữa chua kèm một đĩa nho xanh. Chủ quán lẫn phục vụ có lẽ đều nghĩ là cô thích đồ ăn uống ở đây. Tuy nhiên sự thật đều không phải như thế, cô lại tới đây là để hẹn gặp người yêu cũ.
"Em tới sớm vậy" Lôi Báo trong bộ quần áo đơn giản vừa bước đến bàn cô, lúc nói xong không khỏi cười sáng lạn.
Nếu như đây là lúc còn yêu nhau, có lẽ cô ngồi đây cũng còn bị say nắng nhưng hiện tại nhìn nụ cười này kiểu gì cũng cảm thấy gượng gạo xong không còn ấm áp như trước. Có lẽ chỉ tại cô đã có anh thế thôi.
"Tôi cũng vừa mới tới" cô cũng không có đáp lại nhiều
Lôi Báo ngồi xuống ghế, gọi phục vụ đem lên một ly cà phê đen kèm một ly trà sữa vị dâu hơn hết chính là không có trân châu. Có ai như cô không, uống trà sữa đều không có trân châu. Quá vô vị phải không?
"Anh vẫn còn nhớ em không hay đổi vị mà"
Tiểu Lạc không khách khí uống thử một ngụm. Cuối cùng một lát sau.........
Bạch Vĩnh Tân ở công ty đang chuẩn bị về nhà thì chuông điện thoại reo lên. Bỏ ra xem liền thấy cuộc gọi tới từ quản gia, anh không nhanh không chậm mà bắt máy. Xong anh chỉ kịp nghe thấy giọng nói vội vàng lo lắng đến hấp tấp của quản gia
"Thiếu gia... Thiếu phu nhân mất tích rồi"