"Không phải... em là đang sợ..." Tiểu Lạc lắp bắp chưa biết nói ra sao. Không lẽ nói toạc ra là cô nằm mơ thấy sâu, mà hình như nãy cô đụng phải tóc anh nên mới nhột như thế. A không phải hình như là râu anh..
Cơ mà cô cũng không biết nữa.
"Nếu em sợ mùi hoa cúc thì trên người anh không còn. Vậy em sợ cái gì"
Tiểu Lạc hết cách liền kể toàn bộ mọi chuyện cho anh nghe. Nhưng có ai tin người đàn bà cận kề hai mươi ba xuân này còn sợ sâu chứ. Tuy nhiên anh lại tin cô.
Hắc.
"Anh tin không" cô hỏi anh.
Anh đưa tay véo nhẹ má cô, trên môi anh ẩn hiện ý cười "Anh tin"
Mấy trò trẻ con này anh cũng tin răm rắp. Người ta nói sau khi có người phụ nữ khác, một là người đó sẽ lạnh nhạt trối bỏ bạn hai là sẽ tỏ ra như không có gì và lấy lòng bạn để coi như chưa có gì xảy ra. Hoặc là cố tình làm thế để giữ mối quan hệ của hai bên..
Không lẽ anh cũng tham lam như thế sao?
Nhưng còn cô, cô không muốn chung với người đàn bà khác. Thật kinh tởm
"Người đàn bà đó là ai" cô nghi vấn hỏi anh. Nếu anh phủ nhận cô sẽ giành anh lại còn nếu không giành được thì vứt.
Nhưng cô vẫn là không nỡ dâng anh cho người khác.
Sự thật là thế nào?
Liệu có tàn khốc không...
Anh không nhìn cô một hồi lâu, đến lúc cô né tránh ánh mắt ấy anh mới từ từ lên tiếng, nội dung không liên quan tới câu hỏi của cô
Anh nói "Em tin anh không?"
Tiểu Lạc im lặng không lên tiếng. Bởi lẽ tin tưởng thì có thể thay đổi gì đâu.
Thấy cô im lặng không trả lời anh thấy hơi buồn bực, cô vẫn chưa thực sự tin tưởng anh..
"Vậy em cho là mối quan hệ giữa chúng ta là gì" anh nâng cằm cô lên để nhìn đối diện với mặt mình. Anh biết cách này là mình ép cô nhưng ngoài cách này anh không còn cách nào khác.
Tiểu Lạc nhìn vào sâu đôi mắt của anh, đôi mắt ấy nghiêm túc đến lạ thường. Nó làm cô cảm thấy hơi run sợ, cô vẫn còn nhớ ánh mắt tức giận hôm ấy. Thế là cô buột miệng nói
"Tình nhân" rồi đến "Ân nhân"
Thấy anh vẫn nhìn mình không dời mắt, như muốn chờ thêm câu trả lời khác. Thế là cô bổ sung thêm câu "Bạn"
Ngay lúc này cánh tay giữ cằm cô tăng thêm lực, mắt anh cũng mở to hơn nhìn cô. Biết rõ câu trả lời không như anh mong muốn, để ngăn anh tức giận vô cớ. Cô vội vàng nói thêm "Bạn.. Bạn gái.. À không người yêu"
"Còn nữa" anh lạnh nhạt lên tiếng. Ngữ điệu chính là đang rất kiềm chế
Tiểu Lạc không nghĩ ra thêm giữa bọn họ còn có quan hệ gì. Im lặng một lúc cô mới lên tiếng "Tuy chúng ta chung sống như vợ chồng nhưng cũng không thể coi là vợ chồng. Em thấy chúng ta không còn quan hệ nào khác"
Cô nói xong anh liền buông cằm cô ra, không nói lời nào mà nhướn người lại gần cô. Hai người nằm sát nhau, sát tới mức có thể cảm nhận được hơi ấm của đối phương. Hơi thở của hai người dần hòa quyện vào nhau. Anh hôn lên trán cô rồi trượt theo sống mũi rồi dừng lại ở môi cô. Anh ngậm gặm vừa liếm cánh môi dưới, vừa hay anh cũng chỉnh lại tư thế nằm để thoải mái hơn cho cả hai.
Khi tư thế ổn định, môi lưỡi anh bắt đầu hoạt động mạnh mẽ. Đầu lưỡi anh từ từ đi vào Tiểu Lạc chỉ cảm thấy những cái răng đều cảm nhận rõ lưỡi anh di chuyển qua.
Đầu lưỡi anh nhanh chóng lọt vào khoang miệng cô khi tìm thấy lưỡi cô anh mút mạnh một cái. Sau đó từ từ càn quét mọi ngóc ngách trong miệng cô.
Tiểu Lạc thấy khó chịu bởi lẽ anh không mấy khi hôn cô như thế. Môi lưỡi anh hoạt động dứt khoát mạnh mẽ, cộng thêm ánh mắt thâm trầm không lẫn dục vọng đó đều thấy được ý muốn chiếm hữu chiếm đoạt của anh manh liệt tới mức nào.
....
"Ngoài em ra, anh không hề chạm vào người đàn bà nào khác" đây là câu nói của anh sau khi rời khỏi môi cô. Anh tiếp tục "Người phụ nữ hôm qua ảo tưởng mình là vị hôn thê của anh. Sau đó anh không để ý cô ta đã thừa cơ nhào vào lòng anh. Anh nghe nói cô ta nằm phòng bên dưới chúng ta"
Tiểu Lạc có chút hơi buồn cười hỏi "Anh đẩy cô ta"
Anh thấy việc này quá đỗi bình thường nên từ tốn đáp "Không. Mà là đạp"
Tiểu Lạc "....."
Anh thấy tâm trạng vui hẳn lên vì vậy anh liền muốn hôn cô thêm. Nhưng cô thì khác sau nụ hôn cuồng nhiệt ấy đầu óc cô càng choáng váng. Cô thực không muốn tiếp tục liền quay đầu né tránh nụ hôn tiếp theo của anh.
"Đừng, em thấy khó chịu lắm. Đầu em rất đau"
Đây là triệu chứng sau khi tỉnh dậy mà bác sĩ có đề cập tới. Vậy mà anh quên mất.
"Được rồi, để anh xoa huyệt cho em. Quay mặt lại đi"
Anh nhẹ nhàng xoa huyệt thái dương cho cô, tay anh lúc này còn nhẹ nhàng hơn cả tay con gái. Làm đầu cô dễ chịu không ít, kì thực lĩnh vực này anh rất thông thạo.
"Em mệt thì ngủ tiếp đi. Anh sẽ về nấu bữa tối cho em" anh bước xuống giường vừa đắp chăn cho cô vừa nói.
"Nhưng em không buồn ngủ. Anh về em chán chết mất" cô chỉ vừa nói xong anh đã nhét chiếc laptop vào tay cô rồi tiến ra cửa. Trước khi đóng cửa anh không quên để lại một câu "Chờ anh"
Sau một thời gian đi siêu thị Bạch Vĩnh Tân đã lôi cả đống đồ ở siêu thị về nhà. Với lời khuyên của bác sĩ, hôm nay anh sẽ nấu những món vừa ngon vừa bổ cho cô.
Anh dơ một miếng rau củ trước màn hình laptop rồi hỏi Tiểu Lạc"Em biết đây là gì không."
Qua màn hình nhỏ, Tiểu Lạc chăm chú nhìn rồi kết luận lại hai từ "Đu đủ"
Nhưng vừa nói xong thấy nụ cười bí hiểm của anh, cô liền biết mình đoán sai.
"Là bí đỏ. Em biết anh định nấu món gì không"
Tiểu Lạc trầm ngâm một lát "Canh bí đỏ"
Anh lắc đầu
"bánh flan bí đỏ" cô tiếp tục đoán nhưng vẫn không phải.
"Soup bí đỏ"
"Sai rồi là cháo bi đỏ" nụ cười trên môi anh càng đậm hơn.
Trong lúc chờ thức ăn chín anh bê đĩa nho lại gần laptop. Anh nhìn vào màn hình rồi lại nhìn sang đĩa nho
"Em nhìn xem thích quả nào anh ăn hộ em"
Tiểu Lạc nuốt nước bọt, trực tiếp mắng "Vô sỉ" rồi úp laptop xuống giường. Biết rõ người ta đang rất thèm mà còn..
Sau đó cô chỉ nghe thấy "Ôi.. Cháy, cháy rồi. Cá của tôi"
Tiểu Lạc phì cười.