"Cởi quần áo ra"
Trong phòng Vip của bệnh viện, một giọng nói quật cường mang theo áp bức vọng lớn ra ngoài. Nghe giọng nói của người đàn ông ắt hẳn người nghe đã biết có chuyện mờ ám nào đó.
Âm thanh dứt khoát kéo theo nhiều hiểu lầm nhưng sự thật bên trong ai thấu ngoài hai nhân vật trời đánh ấy.
Bạch Vĩnh Tân ngồi cạnh giường cầm chiếc khăn tắm to vẫn còn ướt. Còn Tiểu Lạc nằm trên giường tay giữ khư khư áo, khuôn mặt lộ rõ vẻ bất mãn lập tức hét lên
"Anh có quyền gì mà bắt em cởi hơn nữa bác sĩ nói đến tiếng sau phẫu thuật có thể nằm dưới vòi hoa sen tắm. Còn em những ba ngày rồi mà anh không cho em tắm. Em không cởi đấy em muốn đi tắm....."
Ba ngay nay anh ta đều lau người cho cô, bất quá cô không thể chịu đựng nổi cảm giác xấu hổ này. Hơn thế thời tiết nóng tận ba mươi tám độ cê ba ngày không tắm chỉ được lau cô còn không biết mình con phải con người nữa không.
Cộng thêm ba ngày này cô cũng phẫn nộ với anh hết mức rồi. Đại loại như cô muốn ăn cơm nhưng tận chín bữa ăn đều là cháo, cô muốn đi dạo nhưng chưa bước chân khỏi cửa đã bị lôi lại
Cuộc sống như thế khổ hơn cả tù nhân.
"Rốt cuộc em có cởi hay không?" Bạch Vĩnh Tân vẫn kiên nhẫn bắt ép đến cùng.
Thật đúng là cô có thể đi tắm nhưng vết mổ không nên tiếp xúc với nước nhanh như thế với lại anh cũng muốn lau người cho cô không lẽ để người khác chạm vào thân thể cô sao. Dù là phụ nữ anh cũng không cho phép.
Tiểu Lạc trừng mắt không có ý định muốn cởi.
"Không cởi"
"Được"
Nói rồi Bạch Vĩnh Tân bỏ khăn tắm ra hai tay giữ chặt áo cô rồi xé "toạc" một cái. Thanh âm trong trẻo phát ra nhanh chóng không gặp một trở ngại, Tiểu Lạc giận tim mặt. Hận không thể đạp cho một cái.
"Anh bỉ ổi. Tôi muốn đi tắm, anh nghe rõ không"
Trong tích tắc tiếng xé áo vừa hết tiếng giãy giụa cộng la hét chiếm chỗ. Lần này Tiểu Lạc thật sự không thể chịu nổi tính cách bá đạo đó của anh. Quá bá đạo, quá vô sỉ
Bạch Vĩnh Tân liền bỏ tay khỏi áo cô. Anh ngồi đó trừng mắt nhìn cô, anh cũng đang tức giận. Anh chỉ muốn tốt cho cô tại sao năm bảy lượt đều làm trái ý anh.
Anh cũng đâu muốn lau người cho cô mãi như thế, chẳng lẽ cô không biết anh mỗi lần lau người cho cô đều phải kiềm chế dục vọng khổ sở tới mức nào. Tại sao cô không một lần nghe theo anh chứ
"Đừng để tôi nhắc lại lần hai" anh phải cố gắng lắm mới có thể mới được nhẹ nhàng như.
"Anh quản tôi thế đủ chưa, anh có quyền gì mà ngăn cản tôi. Tôi với anh chỉ là tình nhân hơn chút cũng chỉ là ân nhân là bạn gái. Nhưng anh không có quyền thao túng hết mọi cuộc sống của tôi. Tôi chịu đựng thế đủ rồi" nói rồi cô đẩy anh ra hai tay che lại phần áo rồi nhổm người dậy lao ra khỏi giường.
Nhưng vừa bước được hai bước cô liền bị ném trở lại giường. Cả người tiếp xúc mạnh xuống giường ít nhiều cũng khiến cả người cô dâng lên một hồi đau đớn.
"Tôi cho phép em bỏ đi sao"
Tiểu Lạc đau đớn không nói bị giọng nói quát tháo của anh làm cô run nhe người.
Anh không hề giảm cơn tức " Tôi có quyền gì ngăn cản em ư " anh đột nhiên cười lạnh "Quyền của tôi phải cần có người cho phép ư. An Tiểu Lạc cả cuộc đời này em đã được bán cho tôi. Em nên nhớ tôi đều có quyền thao túng cuộc đời em. Em dám không nghe, tôi sẽ cho em biết hậu quả như thế nào"
Nói rồi anh đứng phắt dậy lao ra khỏi cửa cánh cửa bị anh đạp một cách tàn nhẫn. Sự tức giận của anh đã đạt đến đỉnh điểm.
Tiểu Lạc khổ sở nằm trên giường. Ánh mắt vô hồn nhìn chằm chằm một góc nào đó. Ánh mắt đó, giọng nói đó cô chưa từng nhìn thấy. Thật sự quá ghê gớm quá sợ hãi. Cô.. Cô sai rồi ư.
Cả đêm hôm đó cô không ngủ...
Cho tới ba ngày tiếp theo cô đều không thấy anh, cô được tắm được đi ra ngoài nhưng tại sao bản thân đều không vui vẻ. Ba ngày thật sự trôi qua như mấy thế kỉ từng giây từng phút dài đằng đẵng trôi qua. Nhìn khắp căn phòng đâu đâu cũng hiện lên anh, anh ôn nhu, anh tức giận, anh làm việc, anh....
Chỗ nào cũng có anh, Chỉ có trong Tim cô là không còn anh. Anh đi rồi, anh bỏ cô thật rồi.
Nghĩ đến đây ngực lại đau rộn lên nước mắt chầm chậm rơi xuống. Cô sai rồi, cô sai lầm rồi. Anh thà rằng xuất hiện đi đánh cô mắng cô cũng được. Trái tim cô như bị khoét sâu đau đớn cả tâm can.
Ngu xuẩn một phút đau đớn cả đời.
Nước mắt vẫn cứ rơi xuống, Tiểu Lạc ngồi bệt trên sàn nhà tựa lưng vào giường cả người như mất hồn. Mới ba ngày cả người tiều tụy hẳn đi....
Còn Bạch Vĩnh Tân từ lúc ra khỏi bệnh viện anh sống chết lao đầu vào công việc. Thế nhưng không phải cứ làm việc là tâm không nghĩ tới. Anh hối hận vì đã lao ra khỏi đó anh hối hận rồi.
Ba ngày nay anh cũng khổ sở không hơn không kém. Nhưng anh bắt buộc bản thân phải kiềm chế
Đứng ở cửa bệnh viện nghe tiếng khóc không hồi kết của cô anh thật sự chịu không nổi nữa. Anh muốn ôm cô vào lòng anh không muốn cô khóc không muốn cô đau lòng, bởi đơn giản là vì... Anh còn đau lòng hơn cô
Tiểu Lạc vùi đầu vào đầu gối toàn thân run bần bẩy. Giây phút ấy cửa bị đạp ra bóng hình quen thuộc chợt lao vào ôm lấy cô. Tiểu Lạc như tìm thấy nguồn sống hai tay ôm chặt lấy như bỏ ra sẽ mất đi.
Mọi thứ nhanh như một giấc mơ, giữa bóng tối miên man cùng lớp sương dày đặc trong mắt. Tiểu Lạc cứ ngỡ là mơ
"Tân đừng bỏ em ở lại. Đừng bỏ em, em sai rồi, em rất sợ. Anh đừng đi được không.. Đừng đi" nước mắt tuôn ra ngày một nhiều.
Bóng hình đó cũng ôm chặt lấy cô nhẹ nhàng nói "Anh ở đây"
.....