Tiểu Lạc cơ hồ cảm thấy hoảng loạn lòng dấy lên niềm bất an, cô đưa tay giật mạnh dây truyền nước ra, khó nhọc nhìn Cao Tư Nam nói. "Cao Tư Nam đưa tôi.. đưa tôi ra sân bay mau lên"
Lúc này Cao Tư Nam cũng cảm thấy hơi bối rối, nếu như Bạch Vĩnh Tân gặp nạn thật thì sẽ thế nào mà nếu như đưa Tiểu Lạc ra ngoài ngộ nhỡ có chuyện gì xảy ra hắn biết ăn nói sao với thằng bạn trí cốt đây.
"Chị dâu đừng lo cứ ở đây tôi sẽ đi. Yên tâm đi Tân chắc chắn sẽ không sao hết" mặc dù nói thế nhưng hắn vẫn cảm thấy hơi lo sợ.
Tiểu Lạc đè vết máu ở tay không cho nó chảy ra sau đó tiến xuống giường, lòng kiên định nói " vậy một mình tôi tự đi, nếu xảy ra chuyện gì một mình tôi chịu. Chỉ cần thấy anh ấy dù ruột gan theo vết mổ chui ra cũng được, tôi nhất định phải nhìn thấy anh ấy"
Trên chiếc xe BMW đang lao trên đường, Cao Tư Nam thoáng thấy nỗi bất an kèm lo lắng và sợ hãi trong mắt Tiểu Lạc. Đúng vậy! Tiểu Lạc rất sợ nếu như Bạch Vĩnh Tân gặp trắc trở thật, cô không biết sẽ như thế nào nữa. Chẳng lẽ, chẳng lẽ người nào bên cạnh cô tốt với cô đều sẽ ra đi hết sao. Từ mẹ đến cha nuôi ngay cả bây giờ Bạch Vĩnh Tân cũng ra đi nốt há chẳng phải đã chứng minh cô là một sao chổi thật sự sao. Cô hoàn toàn không dám nghĩ tiếp chỉ có thể đè nén nỗi sợ hãi xuống. Chỉ mong anh không xảy ra chuyện gì, chắc chắn là không sao mà phải không?
Mong thánh đức chua trời sẽ phù hộ
"Tiểu Lạc.. " lần đầu tiên Cao Tư Nam gọi chính tên cô, hắn nói tiếp " cô là người con gái cũng như người phụ nữ đầu tiên tiếp xúc được với Tân. Tôi biết Tân dành rất nhiều tình cảm cho cô, và cô cũng vậy. Dù sao tôi cũng là bạn thân của Tân, tôi cũng như cô đều không chịu nổi cú sốc này. Nhưng nếu như thực sự cậu ấy ra đi cô cũng đừng quá đau buồn.... "
"Anh đừng nghĩ tới những điềm chẳng lành nữa được không. Chắc chắn anh ấy sẽ không sao, sẽ không sao đâu" Tiểu Lạc an ủi hắn cũng như an ủi chính mình.
Xe nhanh chóng tới sân bay, Tiểu Lạc vẫn mặc quần áo bệnh nhân ngồi trên chiếc xe lăn được Cao Tư Nam đẩy đi. Khuôn mặt cô sớm đã tái nhợt, một phần vì vận động mạnh nên hơi nhói ở bụng một phần vì sợ hãi tạo nên.
Khung cảnh bây giờ ở sân bay khá hỗn loạn, một chiếc máy bay lao vào một toà nhà cao trọc trời khiến toà nhà đổ rập xuống. Vì là công trình đang thi công bỏ dở dang những nửa tháng nên căn bản về toà nhà không thương vong về người chỉ tổn thất về vật chất. Tuy nhiên, chiếc máy bay thì khá là tan hoang nhiều chỗ bị va chạm mạnh mà vỡ tan tành. Và có thể nổ bất cứ lúc nào
Theo như nguồn tin ban đầu, máy bay vẫn hoạt động bình thường và không có dấu hiệu bất thường trên đường bay. Cho tới khi chuẩn bị hạ cánh thì bộ phận phanh có vấn đề. Dường như có một sự kiểm soát nào đó nói cách khác toàn bộ sự việc đã bị người nào đó thao túng. Việc này là có người cố ý sắp đặt, nhằm đúng lúc đánh trúng trí mạng. Không lẽ lực lượng khủng bố làm??
Trong mớ hỗn độn và tan hoang, lực lượng cứu hộ lần lượt đem người bên trong ra. Theo thống kê có gần khách quốc tế và hơn trăm người nội địa, số người sống sót hay tử vong vẫn chưa thể xác định.
Tiểu Lạc cùng Cao Tư Nam mau chóng tới chỗ thi thể cũng là người được đem từ trong máy bay ra. Có gần mười mấy cái xác chết được che kín vải nằm trên mặt đất chỉ có mỗi một trường hợp còn thở nhưng cũng bị trấn thương không hề nhẹ. Trường hợp này đã được các bác sĩ là y tá kiểm tra rồi đưa tới bệnh viện. Người khóc người than khiến khung cảnh đẹp đẽ hôm nào hoàn toàn là mùi tang thương...
Vừa phía bên kia có Diêu Trì đứng đó, cả người bần thần đứng trước một thi thể được che kín bằng tấm vải trắng. Mí mắt Tiểu Lạc giật giật linh cảm chẳng lành. Vội vàng cùng Cao Tư Nam qua đó
"Diêu Trì, đó là ai vậy?" Tiểu Lạc sốt ruột lên tiếng thắc mắc hỏi
Diêu Trì đứng đó hai tay buông thõng xuống, giây phút nghe thấy có người gọi mình mới đưa mắt lên nhìn. Ánh mắt cậu ta không dấu nổi sự bi thương. Phải hít một hơi thật sâu cậu ta mới khó nhọc lên tiếng
"Là Bạch... Bạch... " Diêu Trì nghẹn ngào nói chưa xong thì điện thoại vang tới. Cậu ta liền đi ra xa nơi ồn ào đầy tiếng khóc này để nghe, có thể thấy cuộc gọi này rất quan trọng.
Diêu Trì chỉ ấp úng nói được từ Bạch cũng đủ để hai người nào đó đứng như trời trồng, nhìn chằm chằm vô thi thể phía trước. Bọn họ cũng như nhau hết thảy đều biết người nằm đó là ai. Cuối cùng nỗi lo của bọn họ cũng đã xảy ra. Đúng vậy! Điều bạn không mong muốn xảy ra nhất. Thì chắc chắn nó sẽ xảy ra!
Tất thảy mọi chuyện đều không như mong muốn, Tiểu Lạc khổ sở hơn ai hết. Cô không lên tiếng mà chỉ nhìn chằm chằm thi thể nằm bất động ở đó. Đây thật sự là một đả kích quá lớn đối với cô dù sao hai người cũng từng sống chung như vợ chồng. Tình cảm ít nhiều gì cũng không thể không đau khổ, hơn thế cô đã yêu anh đến sâu đậm.
Tình cảm này khó có thể từ bỏ!
Tìm đau lòng đau, cảm giác như có hàng vạn con dao đang đâm thẳng vào người cô khiến mọi nơi đều đau đớn xuyên thấu tận tâm can. Cô không khóc, cô muốn anh thấy cô mạnh mẽ mà đón nhận bất ngờ của anh.
Đậu Phộng Nhỏ
An Tiểu Lạc nếu như một ngày nào đó tôi thích em.....
Hoàng hôn dẫu đẹp cũng không bằng người phụ nữ của tôi
Nhớ em
Chờ tôi về tôi sẽ mang một bất ngờ về cho em
Từng lời nói đâm sâu vào tiềm thức, nhiều kí ức lại dội về cùng một lúc. Khiến sự đau đớn dâng lên đến tột cùng.
"Một bất ngờ thật là lớn phải không? Bạch Vĩnh Tân" Tiểu Lạc khó nhọc nói, ngữ điệu có vẻ rất kiềm chế. Cô muốn nói rất nhiều nhưng đều không biết nói từ đâu. Nói rằng mình yêu anh ư! Muộn rồi..
"Em thấy sao, đủ bất ngờ rồi chứ" một giọng nói quen thuộc vang lên. Vừa nghe giọng nói này, nước mắt bị kìm nén của Tiểu Lạc cuối cùng cũng trào ra lăn dài xuống má.
"Lạc bà bà em khóc nhìn phía sau là biết xấu xí cỡ nào" người nào đó tiếp tục lên tiếng
Giây phút ấy cô lúng túng không quay đầu lại nhìn phía sau chỗ phát ra giọng nói ấy. Cô nhỏ giọng khe khẽ nhưng thanh âm mang theo vẻ vui mừng.
"Thật là tốn nước bọt. Cao Tư Nam đưa tôi về bệnh viện"
.......
Mô típ như này thường là nữ chính sẽ lao vào ôm nam chính mà khóc lên khóc xuống rồi thổ lộ lòng mình. Sau đó nam chính không chết và nghe thấy rồi bọn họ yêu nhau từ đó.
Nhưng tớ không thích thế, bởi tớ là Quắt . Cho nên làm cc thất vọng rồi